Khương Tú Nhuận nhìn lại, không biết Thái tử đã đi sau bọn họ từ lúc nào.
Phải biết trên triều, Thái tử và Nhị Hoàng tử đều đứng ở đầu hàng ngũ các
quần thần, mà loại chủ ti nha môn ít được chú ý như Khương Tú Nhuận luôn phải đứng ở cửa điện.
Nàng tự nhận là bước chân không chậm nhưng bị hai người này đuổi theo phía sau, thật sự phiền muộn.
Mặt Phượng Ly Ngô lạnh như băng, Phượng Vũ ôn hòa cười một tiếng nói: “Chỉ
là nói chuyện phiếm, điện hạ có muốn cùng ta và Khương chủ ti nói lại
từng câu cho ngài nghe không?”
Ngay sau đó Phượng Vũ rời đi, chỉ còn lại điện hạ và Khương Tú Nhuận.
Thái giám sớm hiểu chuyện, chuẩn bị riêng cho điện hạ một bàn nhỏ, trên bàn đã bày cháo loãng và trứng mặn xong xuôi.
Khương Tú Nhuận cùng Thái tử ngồi xuống, húp từng ngụm cháo trơn mềm xuống, hai người cũng không nói chuyện gì.
Thật ra Phượng Ly Ngô đang chờ Khương Tú Nhuận giải thích, ai ngờ nàng cũng không mở miệng.
Thế là ăn bữa sáng cũng vô cùng buồn bực.
Chờ tới khi ăn sáng xong, Khương Tú Nhuận cáo từ Thái tử, trở về phủ nha làm việc.
Mặc dù tới gần mùa đông, thế nhưng nếu như bắt đầu mùa đông lạnh, không thể xây dựng kênh nước được, chắc chắn ảnh hưởng tới việc gieo hạt năm sau.
Lúc trước Nông ti khởi xướng thuế tằm, kiềm chế việc thứ dân bỏ ruộng nuôi
tằm rất tốt, còn mở ra làn sóng khai thác ruộng hoang. Nhưng nếu không
có kênh nước, vào mùa xuân và hạ sẽ thiếu nước ở nông thôn, không thể
gia tăng sản xuất, bổ sung những chỗ thiếu hụt lương thực.
Cho nên công việc trong tay Khương Tú Nhuận còn rất nhiều, nhất là việc xây
dựng kênh nước, triều đình vẫn chưa chi ra nhiều, phần lớn số vàng cần
cho việc xây dựng, Nông ti còn phải tự mình giải quyết.
Thật ra
nói tường tận, xây dựng kênh nước có quy mô rất lớn. Tới gần chỗ Giang
Hà [*], chỉ tiện đào bới mấy dặm kênh nước. Nhưng địa phương thiếu thật
sự ở đằng kia, khởi công xây dựng vì thủy lợi, dẫn nước tưới, cũng không thể thiếu việc sắp xếp các khâu.
[*] Trường Giang và Hoàng Hà.
Sửa đào đập chứa nước là công trình lớn tiêu hao vàng rồi. Mà Thái tử có
được bản vẽ từ chỗ Trịnh Công Tượng, dẫn bốn dòng sông lớn của Đại Tề về một mạng lưới, một khi đào bới thành công là có thể sử dụng tuần hoàn
bốn dòng nước, không cần phải lo hạn hán, úng nước hay ngập lụt nữa.
Nhưng vẽ bản vẽ rất đơn giản, thực tế cần sự phối hợp sức người và sức phán đoán cực lớn.
Khương Tú Nhuận nhất định phải tập trung tinh thần, dặn dò thuộc hạ xử lý cẩn
thận những việc rườm rà này, kết quả nhét đầy đầu óc chính là không phải phiền não vì những người không liên quan.
Buổi trưa quan lại các
phủ nha tụ tập một chỗ ăn cơm trưa, người mấy ti sát vách tới la lê tán
dóc, bàn tán về vài lời đồn đại trong thành Lạc An, có người tìm Khương
Tú Nhuận chứng thực, hỏi phủ Thái tử gần đây muốn cưới trưởng nữ
Dương Như Nhứ của Dương gia là sự thật sao?
Khương Tú
Nhuận cười nói, việc riêng của Thái tử sao lại hỏi nàng, nếu là chuyện
tốt tới gần thì tự nhiên sẽ có thiếp mời, tới lúc đó mọi người chuẩn bị
gói quá và hồng bao cũng không muộn.
Biểu hiện của nàng như
thường, khiến mọi người đã quên Khương Tú Nhuận là anh vợ Thái tử. Mọi
người thổn thức, nói thẳng Dương Như Nhứ có tài mạo xuất chúng, xuất
thân từ Dương gia sánh ngang với Mạnh gia, có thể nói là đệ nhất tài nữ
trong thành Lạc An, không phải chất nữ tiến cống ngoại tộc có thể so
sánh. Nữ tử này làm Thái tử phi mới có thể khiến người thiên hạ tin
phục, vân vân...
Khương Tú Nhuận cũng gật đầu theo mọi người.
Dương Như Nhứ này nàng sớm nghe nói, quả thật là nữ tử sinh ra có dung mạo, còn được nuôi dưỡng giỏi về nhiều mặt.
Chỉ là ở kiếp trước, vị nữ tử tài mạo cực phẩm này không gả cho Thái tử, mà là trở thành phi tử của Hoàng đế. Vào cung không lâu thì mang long
chủng, một lần mang thai đã cho hậu cung một song thai long phượng, vinh quang vô hạn, còn được sắc phong làm Hoàng Phẩm Quý phi.
Trước
khi Khương Tú Nhuận bị dìm chết, trong cung đã chuẩn bị sắc phong Tân
hậu, Hoàng Quý phi sắp biến thành chính cung Hoàng hậu nương nương rồi.
Nhưng kiếp này, cũng không biết xảy ra sự cố chỗ nào, vậy mà loan truyền
thành Thái tử điện hạ muốn cưới Dương Như Nhứ, đây không phải là từ mẹ
kế trở thành lão bà hay sao?
Nhưng ngẫm nghĩ một chút thì cũng
không thấy kỳ lạ. Trong kiếp trước, lúc này Thái tử bị bệnh tật quấn
quanh người, hoàng quyền không còn trong tay, mặc dù không ngừng đọ sức
với Hoàng đế nhưng rõ ràng bị yếu thế. Hàng tốt của Dương gia tất nhiên
là phải hiến vào trong cung.
Nhưng kiếp này Thái tử vững vàng,
chèn ép Hoàng đế khắp nơi. Loại nữ tử thận trọng từng bước như Dương Như Nhứ tất nhiên muốn chọn Thái tử anh tuấn trẻ tuổi chứ không phải gả cho lão già trong cung.
Nếu như mấy ngày trước đột nhiên nghe thấy tin tức này, có lẽ trong lòng Khương Tú Nhuận sẽ rất khó chịu.
Thế nhưng nàng đã được cảnh tỉnh, sau khi tỉnh táo lại, cũng nhắc nhở bản thân không được rung động.
Dù sao nhóm chất nữ ngoại tộc phải tự biết thân biết phận của mình.
Hiện tại hai đảng của Thái tử và Hoàng đế đấu đá nhau, so với việc qua lại
với các nước ở biên giới, lôi kéo thế gia lớn trong triều mới là việc
cấp bách.
Nếu như nàng là Thái tử, cũng sẽ không chút do dự cưới
con gái Dương gia, cho nàng ta làm Chính phi, củng cố thế lực vây cánh
của mình.
Buổi tối ngày hôm đó, lúc Khương Tú Nhuận ôm một đống
bản vẽ về phủ Thái tử đã là rất muộn. Vốn tưởng Thái tử đã sớm an giấc,
thế nhưng nghe Thiển nhi nói, Thái tử chưa trở về phủ, nghe nói là đi dự tiệc rượu ở Dương gia. Có người nói tiệc rượu sẽ tổ chức thâu đêm, xem
ra tối nay Thái tử sẽ không trở về phủ Thái tử rồi.
Khương Tú
Nhuận nghe xong, dặn dò Thiển nhi chuẩn bị cho mình nước muối ấm ngâm
chân. Dùng chậu gỗ lớn, ngâm từ lòng bàn chân lên tới bắp chân, huyết
mạch thông suốt, cực kỳ thoải mái.
Nếu Thái tử không trở về, nàng
cũng không cần làm bộ chăm chỉ nghiên cứu bản vẽ để tránh việc phải ngủ
cùng Thái tử. Chỉ bảo Thiển nhi cầm một quyển du ký [*] ba hoa chích
chòe cho nàng xem rồi ngủ ngon lành.
[*] Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch.
Đào Hoa hầu hạ Dao Cơ mấy lần phái người tới truyền tin, nói Tào Cơ và Điền Cơ đều phái người tới chuyển lời cho Dao Cơ, nói ngày hôm sau muốn cùng nhau dùng trà trong vườn hoa, mời Dao Cơ cũng tới.
Khương Tú
Nhuận phất tay, bảo Đào Hoa từ chối những người kia, nói Dao Cơ mắc
bệnh, thân thể yếu ớt hay đổ mồ hôi lạnh, không chịu nổi gió, không thể
đi dùng trà.
Thật ra Khương Tú Nhuận biết rõ, dùng trà là giả,
cùng nhau uống dấm chua ừng ực mới là thật. Rất có thể là vì việc con
gái Dương gia gả vào phủ Thái tử khiến cho hai vị vương nữ kia cảm nhận
được uy hiếp sâu sắc, trong lòng kinh sợ hoảng hốt, cho nên muốn tụ tập
lại bàn bạc kế sách đối phó.
Khương Tú Nhuận không muốn tham gia những thứ này nên làm bộ ngã bệnh.
Chờ ngâm chân rồi súc miệng xong xuôi, Thiển nhi bôi dầu ngỗng trâu châu
lên mặt nàng, bôi cả mặt xong thì Khương Tú Nhuận đổ xuống ngủ yên.
Nói thật ra, sau khi quen với việc khi ngủ có một người ôm lấy rồi, chợt ngủ một mình, thật sự không dễ chịu chút nào.
Thế nhưng đêm qua nàng không ngủ ngon, hôm nay dậy lên đại triều sớm, vốn
đã cực kỳ mệt mỏi. Ngâm chân thư giãn khí huyết xong, cơn buồn ngủ ập
tới, cho dù một mình cũng ngủ cực kỳ ngon.
Không có suy nghĩ lung tung, không mơ mộng gì cả, ngủ ngon thẳng một mạch tới hửng đông.
Tới sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng Thiển nhi đã thay nàng chuẩn bị hành
trang. Công trình đào kênh nước lớn nhất ở đập chứa nước Hán Dương, ở đó có rất nhiều việc vụn vặt, cần chủ ti Nông ti nàng tự mình có mặt. Tuy
rằng Hàn Dương không xa thành Lạc An nhưng phải mất mấy ngày đi đường.
Khương Tú Nhuận nói với quan lại ở Nông ti, nàng muốn ở bên kia khoảng một
tháng, chờ tới kỳ hạn công trình gần hết thì sẽ trở về thành Lạc An.
Một tháng cũng gần đủ rồi. Vừa có thể đốc thúc phu dịch đào đục ra hồ chứa
nước lớn, vừa đủ cho Thái tử cưới tân phi phú quý vào cửa.
Dù sao
nàng cũng mang danh sủng phi của Thái tử, cứ ở trong phủ Thái tử sẽ
khiến Thái tử khó xử. Dù sao mấy ngày trước nàng được ân sủng rất nhiều, người mới vào cửa, hắn lập tức lạnh nhạt người cũ sẽ khiến Thái tử bị
chê trách là bạc tình bất nghĩa.
Nhưng nếu nàng viện cớ ốm tránh
mặt người, người thật thì rời khỏi thành Lạc An thì sẽ hóa giải bất tiện cho Thái tử. Để Phượng Ly Ngô có thể yên tâm thoải mái tự nhiên, không
cần kiêng dè nạp người mới vào sủng ái.
Khéo hiểu lòng người như vậy, Khương Tú Nhuận tự nhận là làm việc kín kẽ không một lỗ hổng.
Báo cáo chuẩn bị ra ngoài của chất tử, hôm qua nàng cũng đã nộp lên Lễ ti.
Tới ngày hôm sau, nàng dẫn thị nữ tới Nông ti và tụ họp với các quan lại khác, sau đó đoàn người chuẩn bị đi ra khỏi thành.
Chỉ là thị vệ Thái tử phái tới cũng mới biết Khương Tú Nhuận định ra khỏi
thành, có nghi ngờ trong lòng, hỏi Thái tử có biết Khương Tú Nhuận đột
nhiên ra khỏi thành không?
Khương Tú Nhuận dịu dàng nói: “Lần này
ra khỏi thành là để giải quyết công việc, không phải dạo chơi bên ngoài
thành, nhất định phải đi. Hôm qua Thái tử không về phủ nên ta không kịp
nói. Nhưng ta đã báo cáo lên Lễ ti, quy củ hợp lý, nếu ngươi không yên
lòng, có thể trở về phủ Thái tử, chờ Thái tử trở về, nói một tiếng với
điện hạ cũng được.”
Thị vệ kia mặc dù phụng mệnh giám thị Khương
Tú Nhuận, nhưng giống như lời Khương Tú Nhuận nói, đây là công việc của
nàng, quả thật không tiện ngăn cản. Thế là đành phải chỉ thị những người khác đi theo Khương Tú Nhuận xuất phát trước, hắn trở về báo cáo Thái
tử rồi đuổi theo sau.
Thế nhưng khi hắn quay về phủ Thái tử, Thái tử thế mà còn chưa có về phủ.
Thế là thị vệ lại quay đầu, trực tiếp tới Dương phủ tìm Thái tử.
Thật ra đêm qua Phượng Ly Ngô cố ý không quay về.
Hai ngày nay Khương Tú Nhuận khó chịu, sao hắn không nhìn ra được? Thế
nhưng nàng khó chịu không hề có lý do, tiểu nữ tử này quả nhiên bị hắn
làm hư rồi.
Phượng Ly Ngô cũng bị nàng chọc tức giận nên muốn lạnh nhạt với nàng.
Thứ gì có quá dễ dàng, người ta sẽ cảm thấy không quý trọng. Nàng chắc chắn rằng hắn nuông chiều nàng nên mới có thể vô duyên vô cớ nổi nóng.
Vừa đúng lúc Dương gia đề nghị thông gia, có ý gả trưởng nữ Dương Như Nhứ cho hắn.
Phượng Ly Ngô suy nghĩ một chút, cảm thấy lời đề nghị này không tồi. Phủ Thái tử quả thật cần một Chính phi.
Tuy trong phủ có ba Trắc phi nhưng Phượng Ly Ngô cảm thấy đều không xứng
làm Chính phi. Tào Khê vụng về, Điền Cơ tùy tiện đều khiến cho người ta
không chịu đựng nổi.
Tuy rằng Khương Tú Nhuận có tất cả tâm ý của
hắn nhưng dù sao nàng cũng là chất nữ nước yếu, không thể dựa vào. Hơn
nữa nàng còn nhỏ tuổi, tâm tính không ổn định, làm việc không theo lẽ
thường, gần đây còn ỷ vào được sủng mà sinh kiêu, Phượng Ly Ngô cho rằng cho nàng lên làm Chính phi không phải sủng ái nàng mà là hại nàng.
Cho nên nếu như có thể tìm một nữ tử có khí phách chủ mẫu chân chính quản
lý việc trong phủ Thái tử, có thể khiến hắn có chỗ yêu thích trong lòng
mới là vừa lòng nhất.
Dương Như Nhứ kia đúng là nữ tử có khí chất
không tầm thường, gia phong [*] phủ trạch Dương gia cũng khiến người ta
khen ngợi. Thê thiếp hòa thuận, trưởng thứ có thứ tự, nếu như Dương Như
Nhứ có mẫu thân hiền đức, vậy là đủ rồi.
[*] Gia phong được hiểu là thói nhà, tập quán và giáo dục trong gia tộc, nền nếp riêng của một gia đình phong kiến.
Ôm ý nghĩ lạnh nhạt Khương Tú Nhuận, Phượng Ly Ngô mới có thể phá lệ suốt đêm không về phủ.
Thời gian một đêm cũng đủ khiến nàng yên tĩnh suy nghĩ bản thân gần đây không tốt.
Phượng Ly Ngô nghĩ như vậy nhưng không tự chủ dặn dò gã sai vặt, khi trên
đường từ Dương gia trở về, nhìn trên phố có xem có hàng bánh ngọt chiên
mềm nào không, nếu có, mua lấy một phần, bảo chủ quán cho nhiều hạt vừng và đậu phộng vụn một chút.
Hắn nhớ tới gần đây Khương Tú Nhuận
rất thích ăn cái này, tính toán canh giờ, nàng cũng nên dậy rồi, vừa
đúng lúc mua về cho nàng ăn sớm một chút...
Khi hắn đứng dậy chuẩn bị trở về phủ Thái tử, đi tới nửa đường thì bắt gặp thị vệ Khương Tú Nhuận tới tìm.
Nghe thấy thị vệ bẩm báo Khương chủ ti đã ra ngoài thành, mặt Phượng Ly Ngô
trở nên u ám, hắn đột nhiên cầm túi bánh ngọt chiên vừa mới mua ném
xuống đất. Mấy cái bánh mềm dẻo bị chôn vùi trong bụi đất khi móng ngựa
tung bay.