Kỳ thật không phải phủ Thái tử quá keo kiệt cho ít nguyên liệu nấu ăn,
không chịu hậu đãi môn khách được mời đến. Mà là kỹ thuật nấu nướng của
mấy đầu bếp ở phủ này quá qua loa, hoàn toàn không nấu nướng ra mùi vị
vốn có của món ăn.
Đơn cử là món cá vược vốn nên có hương vị tuyệt hảo mà nói, vẩy cá làm
không sạch sẽ, mùi tanh vẫn còn, cũng không biết là chưng như thế nào,
chẳng những không thấm gia vị, mà thịt cá lại quá chín.
Tuy rằng kiếp trước Khương Tú Nhuận đã từng chịu khổ cực, nhưng nàng
thân là công chúa Ba Quốc nên từ nhỏ cũng được sống trong nhung lụa,
sinh ra ngậm thìa vàng nên ăn uống cũng vô cùng kén chọn.
Cả đời người hẳn sẽ có lúc thiếu thốn gian nan, ăn cơm canh đạm bạc cũng không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể nhịn được, đó chính là
món ăn thượng hạng vốn ngon lành như thế mà lại bị kẻ quê mùa không biết nhìn hàng làm hỏng mất.
Loại khổ sở này, giống như một thiếu nữ thanh xuân mơn mởn bị một tên
thô lỗ cộc cằn chốn sơn dã thô kệch chà đạp, thật khiến cho người xem
tức đến nổ phổi mà.
Toàn bộ thức ăn trên bàn cũng bị giống như vậy, đều là chế biến thô sơ, độ lửa không đủ.
Có lẽ nguyên nhân chính là do chủ nhân của phủ này không khó tính, chỉ
cần ăn no thì đều được, nên đã làm cho đầu bếp không có ý nghĩ cần làm
tốt, chểnh mảng đến mức độ này.
Tuy Khương Tú Nhuận cũng không muốn lộ ra vẻ ghét bỏ nhưng ăn lại cực kỳ chán nản.
Phượng Ly Ngô cũng không phải là một chủ nhân hiếu khách, nhưng nhìn
thấy sắc mặt không vui của Tiểu Khương công tử -- là một thiếu niên rất
thanh tú, ngón tay dài tinh tế cầm đũa nhưng lại lười duỗi đũa mà chỉ
rời rạc xới cơm lên miệng rồi uể oải nuốt xuống. Nhưng riêng hình ảnh
cái miệng nhỏ kia nhai rồi nuốt thôi cũng tràn đầy quyến rũ.
Một thiếu niên vốn phải nên sảng khoái hào hiệp, ngược lại bộ dạng hắn
lại lại mềm mại nữ tính như vậy, cũng khó trách cha hắn lại có thể viết
ra mấy câu bán con trai tỉ như “Dung mạo đẹp nghiêng nước nghiêng
thành”. May mà tên tiểu tử gian xảo này, cố ý tô chân mày xấu, bằng
không có thể khiến phụ hoàng của hắn hiểu lầm hắn đang chế nhạo đế quân
Đại Tề tham luyến nam sắc sẽ một đao băm đầu hắn.
Thấy nàng ăn không mấy vui vẻ, Phượng Ly Ngô dứt khoát hỏi:” Có phải đồ ăn không vừa miệng không?”
Khương Tú Nhuận cảm thấy về sau mình cũng không thể trợ giúp cái gì quá
vĩ đại trong chính sách trị quốc của vị Hoàng Thái Tử này mà đã nhận
tiền người ta thì cũng nên làm chút chuyện công, chi bằng chỉ điểm vị
hoàng tử có thể ăn bữa cơm khó nuốt này cái gì gọi là mỹ thực. Xem như
cống hiến chút năng lực ít ỏi của mình.
Thế là nàng chỉ dĩa cá vược nói: " Cá hấp này quá chín, dùng gia vị
không đúng nên che mất hương vị tươi sống vốn có của cá. Nếu thần đoán
không sai, thần cho là đầu bếp thường xuyên mở nắp để thử hương vị khiến chúng bị mất mùi, ngoài ra vẫn còn vẩy cá và nội tạng không khử tanh kỹ càng, tanh như thế này sao có thể ăn được? Còn có món măng xào thịt
này......”
Tuy Khương Tú Nhuận không thể vào bếp làm nhưng kiếp trước bị Tần Chiếu
bao dưỡng ngoài phủ, khi nhàn rỗi không có việc gì làm, thì lại thích
xem đầu bếp nấu nướng, cách một tấm thớt gỗ vung tay chỉ dẫn cách làm
đầy bản lãnh nên lần phê bình này chỉ ra cực kì đúng chỗ.
Đáng tiếc giống như một khúc nhạc tuyệt vời lại được gảy bên tai trâu,
Phượng Ly Ngô vẫn chưa cảm thấy một bàn đầy đồ ăn này có gì không ổn.
Nhưng hắn có lòng muốn chiêu mộ vị nhân tài xuất chúng này, làm sao có
thể tiếc thịt rượu được? Lập tức kêu quản sự bên cạnh đem lời của Tiểu
Khương công tử truyền đến cho đầu bếp nghe, ra lệnh cho hắn làm lại một
bàn cơm khác, nếu làm không tốt, thì lập tức cuốn gói cút đi.
Qua một thời gian không lâu, lại có một dĩa cá vược được đặt trên bàn.
Phượng Ly Ngô tỏ ý bảo Khương Tú Nhuận động đũa trước.
Nàng ăn một miếng, lông mày giãn ra, cách hấp lần này mới làm hiện rõ mỹ vị của cá !
Phượng Ly Ngô cũng gắp một miếng, ăn vào tỉ mỉ nhấm nháp thử, cũng phát
hiện ra cách chưng hấp khác nhau dẫn đến sự thay đổi của mùi vị thức ăn, đối với vị Hoàng Thái Tử không theo đuổi việc ăn ngon uống bổ này thì
đây mới là lần đầu tiên trong đời.
Thế là lại tiếp tục, món mới cứ liên tiếp được cho lên bàn, hai người
cũng không nói lời nào mà chỉ chăm chú ăn cơm của mình, sau một lúc thì
đã ăn xong, sau khi Khương Tú Nhuận cảm tạ hậu đãi của Thái Tử liền xoay người rời phủ lên ngựa mà đi.
Trước khi nàng rời đi, Tần Chiếu cầm một cái tráp bao bằng vải sợi bông, một tay vê cằm một tay đưa đồ cho nàng rồi nhướng mày lên nói: ” Này,
đây là vàng mà Thái Tử thưởng cho ngươi.”
Mặt mày thần sắc của hắn chứa đầy vẻ khinh miệt, dường như Tiểu Khương
công tử này chẳng qua là kẻ sa cơ thất thế đến cậy nhờ Thái Tử.
Theo lý mà nói, cái việc đưa tiền này vốn không phải là việc mà tướng
quân hộ vệ của Thái Tử phải đi làm. Nhưng Tần Chiếu không biết làm thế
nào mà bộ dáng hờ hững của tiểu tử này lại khiến hắn bực mình, liền chủ
động tiếp lấy tráp từ tay của quản sự, đi đến trước mặt Tiểu Khương công tử tìm lời để bắt chuyện.
Đến bây giờ tự tin của Khương Tú Nhuận đã rất nhiều -- nàng và Tần Chiếu đều xem như là tay sai làm việc cho Hoàng Thái Tử, vậy thì vị Tần tướng quân kia không cần làm bộ làm tịch trước mặt nàng.
Lập tức cả cái liếc mắt nàng cũng không nhìn hắn, chỉ nói với thị nữ bên cạnh: ” Thiển Nhi nhận lấy rồi thuận tay lấy ít vàng vụn đưa cho Tần
tướng quân làm tiền thưởng.”
Thiển Nhi này đến từ những chỗ ăn xin nơi đầu đường xó chợ, nên đã quen
nhìn điệu bộ cho tiền thưởng của đám đại quan, liền từ trong tráp liên
tục bẻ nhỏ một khối vàng nhỏ bằng hai ngón tay, rồi ấn số vàng vụn đó
vào ngực của Tần Chiếu hạ giọng nói: ” Tiền thưởng của công tử, cầm mua
rượu uống đi!”
Nói xong liền nhảy lên phía trước xe ngựa, ngồi bên cạnh xa phu, phân phó hắn đánh xe về phủ.
Bánh xe kia cuồn cuộn như nghiền mọi thứ trên mặt đường, trong chớp mắt
đã rời khỏi ngõ nhỏ, chỉ còn lại Tần Chiếu tức đến mức đỏ mặt tía tai
cầm miếng vàng vụn kia bực tức nện lên tường.
Tiểu tử này thân là hoàng tử con tin, không biết thân phận ăn nhờ ở đậu
của mình, còn đối chọi với hắn không ngừng. Hắn thật sự cho là được
Hoàng Thái Tử ưu ái, thì có thể làm hắn một bước lên mây sao?
Hừ, cứ chờ mà xem!
Về chuyện Thái Tử chiêu mời trở thành môn khách, Khương Hòa Nhuận cũng
không vội nói cho ca ca biết. Ngày đó lúc rời đi, Phượng Ly Ngô cũng
từng dặn dò nàng, không được vì thể diện của Ba Quốc mà để lộ việc hoàng tử con tin của Ba Quốc trở thành môn khách của Thái Tử Đại Tề
Tuy không biết Phượng Ly Ngô có mục đích gì, nhưng trong tâm của Khương
Tú Nhuận, nàng vốn không muốn tham dự vào chính sự, ba năm sau khi rời
khỏi thành đô, nàng tin chắc nàng đã tích đủ vàng, đủ để cho nàng và ca
ca sống nửa đời sau không phải lo lắng gì nữa.
Thậm chí thiên hạ này là do Đại Tề thống nhất hay Lưu Bội của Lương Quốc sau này vươn lên thì liên quan gì đến nàng chứ?
Nhưng sau trận đấu ở thư viện, tài danh của hoàng tử con tin Ba Quốc
Khương Hòa Nhuận được lan rộng. Bởi vì lúc ấy có rất nhiều người xem
đấu, nên mọi người có ấn tượng sâu sắc đối với hoàng tử con tin của một
nhược quốc này.
Đại Tề lại tôn trọng đại nho, mà một vị thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi lần đầu phô diễn tài năng của mình, đủ để trở thành nhân vật có tiếng
trong thành Lạc An này, ngay cả các tiểu thư nhà vương hầu cũng tò mò,
muốn nhìn thử xem hoàng tử con tin Ba Quốc lúc ấy có phong thái đến mức
nào.
Thiệp mời ồ ạt vào phủ hoàng tử Ba Quốc như mưa tuyết, Khương Chi thân
là huynh trưởng thực sự bất an nói với Khương Tú Nhuận: ” Từ khi nào
muội kết giao với nhiều vương hầu như vậy? HIện giờ chúng ta thân là con tin, không ai chống lưng, kết giao với họ phải thận trọng từng lời nói
hành động, nếu như không cẩn thận, lưu lại nhược điểm để người ta nắm
bắt, là sẽ rước lấy họa sát thân đấy!”
Khương Chi nói vậy không phải là hù dọa Khương Tú Nhuận. Mới hôm qua
thôi, toàn bộ hoàng tử con tin ở thành Lạc An này đều nghe được một tin
-- hoàng tử Yến Quốc đang làm con tin ở thành Lạc An bị giết ngay trong
phủ của mình, hoàng tử mười tám tuổi của Yến Quốc ngày hôm qua còn là
nhân vật được săn đón nhất trong thành, mỗi ngày gặp gỡ không biết bao
nhiêu khách khứa và yến tiệc.
Sau đó gió đột nhiên chuyển hướng, lão vương Yến Quốc băng hà, tân vương kế vị, mà Yến Quốc chính là quốc gia quan trọng trong việc trợ giúp Đại Tề đàn áp Nhung Tộc ở biên cương, tân vương lên ngôi, hiệp ước đồng
minh bị lung lay.
Tân vương kia đưa ra yêu cầu củng cố minh ước, đó là muốn Tề Đế giết
chết ca ca ruột ở thành Lạc An, tuyệt đường hồi quốc và khả năng cùng
mình tranh đoạt vương vị.
Sau khi Tề Đế cân nhắc lợi hại, hoàng tử con tin Yến Quốc biến thành vật hi sinh không quan trọng, đột nhiên bị thị vệ Đại Tề ồ ạt kéo vào ấn
ngã tại hương tịch, sau đó chặt đầu bọc vào vôi rồi bỏ vào tráp đưa về
Yến Quốc.
Cái gọi là cáo khóc thỏ chết, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sự kiện
trên khiến toàn bộ con tin ở thành Lạc An không nén được mà im như ve
sầu mùa đông.
Kinh nghiệm đau thương của con tin Yến Quốc không phải là ngoại lệ, cho
dù là hoàng tử con tin của cường quốc, kỳ thật cũng không biết tương lai mình có thể hồi quốc thuận lợi hay không.
Huống chi huynh muội Khương Chi cũng giống như vậy, vốn không phải là hoàng tử công chúa được sủng ái.
Khương Tú Nhuận biết nỗi lo lắng trong lòng ca ca, đáng tiếc nàng lại
nắm rõ thế sự, cho dù huynh muội hai người sống rất an phận, nhưng kết
cục quốc gia nàng bị diệt vong thì cũng không cách nào thay đổi được.
Một khi đã như vậy, chi bằng nắm chắc cơ hội, nhìn xem trọng sinh một kiếp có thể thay đổi được gì.
Hiện giờ nàng đã về dưới trướng của Hoàng Thái Tử Phượng Ly Ngô, thì
cũng phải tận lực cho mình có ích một chút, đến lúc có biến cố gì, thì
Hoàng Thái Tử ít ra cũng có thể bảo hộ hai huynh muội nàng.
Mà nếu nàng đoán không sai, vị Hoàng Thái Tử này không muốn lộ ra chuyện nàng vào nhóm môn khách của hắn, cũng là muốn lợi dụng thân phận hoàng
tử con tin của nàng, thám thính chút tin tức trong nước cho hắn.
Một khi đã như vậy thì đóng cửa không gặp khách thì làm sao được.
Vì thế Khương Tú Nhuận lấy mấy thiệp mời đó xếp thành hàng theo tự rồi
mở ra, sau khi cân nhắc tỉ mỉ xong thì đặt lịch hẹn từng người.
Nhưng đối với thư của cháu đích tôn của Dương Gia Dương Giản Chi, Khương Tú Nhuận liền xin miễn thứ cho kẻ bất tài, tìm lý do từ chối.
Ở kiếp trước, nàng biết mấy tên này là mấy kẻ yêu thích nam sắc, đi đến
nhà người như vậy làm khách ai biết lưng quần mình có bị tuột ra hay
không.
Đến lúc đó bí mật kinh thiên động địa của mình bị bại lộ, Phượng Ly Ngô
kia sẽ thẹn quá hóa giận muốn chém đầu nàng thì sao? Cho nên loại người
thích kéo quần người khác như thế chỉ có thể cung kính từ xa mà thôi.
Hiện giờ tiền bạc trong tay Khương Tú Nhuận dư dả, trong phu lại có thêm vài hạ nhân, đầu bếp xa phu mọi thứ cần đều ở đó, tính thêm y phục mới
của huynh trưởng cũng vừa thêm mấy rương lớn.
Điệu bộ ra ngoài dự tiệc cũng phải thật thong dong.
Trong lòng nàng biết đem lông mày tô xấu ngược lại khiến người ta nghi
ngờ chi bằng làm yếu bớt nét âm nhu, mới có thể trông đàn ông hơn một
chút. Vì thế mấy cái y phục đặt may đều có lót dày bả vai, giày có bỏ
thêm miếng đệm, cổ áo làm cao chút để che đậy yết hầu.
Mà kiểu dáng của y phục cũng tận lực làm vai rộng chỉnh sửa dáng người.
Bộ dáng giả trang của nàng vốn mang một ít anh khí, khi mặc lên áo
choàng có độn vai lại mang theo bộ dáng tự nhiên không gò bó mà cưỡi hạc ngồi mây ung dung tự tại, không vướng sự đời.
Khi hoàng tử Ba Quốc Tiểu Khương công tử phất tay áo dài nhẹ nhàng xuất
hiện tại Kính Hầu phủ ở thành Lạc An, rất nhiều tiểu thư chưa gả khi dự
tiệc nhìn thấy đều choáng váng, thầm nghĩ trong lòng: Trên đời lại có
thiếu niên lang xinh đẹp và thanh lịch như vậy sao?
Nhưng cũng có nữ tử cho rằng mỹ thiếu niên này không đẹp, thí dụ như Điền Oánh.
Trông thấy Khương Tú Nhuận xuất hiện ở chỗ ngồi đại sảnh, cũng ngó qua
mấy lần sau đó bĩu môi nói: ”Thiếu niên gầy gò, nào sánh được với Thái
Tử cao lớn bảnh bao chứ?”
Kính hầu vương có mối giao hảo rộng, lần này tổ chức yến hội là thay
cháu gái là chất nữ của Hàn Quốc Điền Oánh mừng sinh thần, tới dự yến
hôm nay có rất nhiều hoàng tử, hoàng nữ con tin của các nước.
Mà Hoàng Thái Tử Phượng Ly Ngô cũng được mời. Lần này Điền Oánh đến
thành đô, là vì vị Thái Tử vừa trẻ tuổi vừa sang trọng vừa tuấn tú này.
Đương nhiên năn nỉ cậu tạo cơ hội giúp mình, tranh thủ gây ấn tượng
trước mặt Phượng Ly Ngô.
Hôm nay y phục và trang điểm của nàng đều rất kiều mị, mê hoặc lòng người.
Nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận lại cảm thấy, mắt nhìn nữ nhân của vị
Hoàng Thái Tử kia cũng y như đôi mắt không biệt được lục súc của hắn
vậy, đều là phí phạm của trời cho để thưởng ngoạn.
Điền Oánh chăm chút trang điểm như vậy, nhưng ước chừng Hoàng Thái Tử
chỉ có thể nhìn thấy nàng ta có bao nhiêu giá trị lợi dụng, còn ngực lớn hay ngực nhỏ, khuôn mặt có kiều mị hay không, thật đúng là chẳng có tác dụng mấy!