Từ trong nhà, một thân ảnh nhẹ nhàng mà yểu điệu chậm rãi bước ra. Nhún nhẹ người xuống, cô cất tiếng:
- Xin chào các vị đã đến với đảo Vô Danh.
Nói xong, cô khẽ ngước mặt lên nhìn mặt những người có mặt ở đây. Khi nhìn đến Phi, cô thật sự không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Không gian thoáng chút im lặng đến sững sỡ. Cô thật sự không thể nào nghĩ được làm sao Phi có thể xuất hiện ở chốn này được.
Chưa kịp vui mừng, nhìn thân thể cậu ta lúc này Dạ Nguyệt liền bụm
miệng để ngăn mình không phải hét lên. Nhìn thân thể tàn tạ của cậu ta
mà cô thật không thể tin vào mắt mình.
Nhìn cô chăm chú, Phi cười khổ:
- Xin lỗi, cô có quen với chúng tôi à?
Chau đôi mày liễu của mình đôi chút, Dạ Nguyệt cất tiếng ngạc nhiên:
- Anh Phi, anh đang nói gì thế, sao em lại không quen với anh được.
Mà hai người đi bên cạnh anh là ai? Sao anh lại bị thương đến mưc này?
Anh Hồng Long có đi chung với anh không anh?
Vừa nói cô vừa bước thật nhanh đến bên anh. Lộc Thụ thấy vậy liền
bước nhanh lại chặn trước mặt cô. Nó đưa đôi mắt cảnh giác nhìn nhóm
đang đứng đó ngơ ngác với hàng đống câu hỏi của cô nàng Dạ Nguyệt. Ái
ngại nhìn cô, Phi lắc đầu:
- Xin lỗi, nhưng mà…
Cắt lời cậu ta, Quân Bá bước lên vỗ vỗ vai Phi mấy cái rồi hướng về phía Dạ Nguyệt mỉm cười:
- À, bọn tôi là bạn của tên này. Lúc trước tôi tìm thấy hắn bị trôi
dạt vào bờ biển của đảo Binh Khí. Và quan trong hơn là hắn bị mất trí
nhớ rồi.
- Mất trí nhớ!
Dạ Nguyệt hét lên như không tin vào tai mình. Chuyện gì mà khiến kẻ
luôn trầm tĩnh nhất, bá đạo nhất của nhóm phải đến bước đường này chứ.
Cô định bước thêm một bước nữa thì Lộc Thụ hừ mũi như ngăn cản. Dạ
Nguyệt trợn trừng mắt nhìn nó:
- Lộc Thụ!!!
Như hiểu cô đang tức giận, con Lộc Thụ khịt mũi, cúi đầu lui xuống.
Bất chợt từ trong gian nhà tranh kia một giọng nói nhẹ nhàng và phiêu
hốt bay ra vang vào bên tai tất cả những người có mặt ở đây:
- Dạ Nguyệt, con mời mọi người vào trong đi.
Khẽ quay đầu lại, cô mỉm cười gật đầu:
- Dạ vâng ạ.
Xong cô quay lại nhóm Phi:
- Mọi người vào đi.
Khẽ gật đầu, theo bước chân Dạ Nguyệt, nhóm Phi chậm rãi bước vào bên trong gian nhà tranh kia.
Ngay khi cửa chính vừa mở, mùi thuốc từ bên trong nhẹ nhàng mà như
vương vấn bay ra vây lấy người bọn họ. Cùng lúc đó là một cảm giác thư
thái dịu nhẹ dâng tràn trong tâm trí mỗi người. Hệt như họ lúc này đang
nằm trong một bồn nước mát lạnh thoải mái vậy.
Chợt một tiếng tằng hắng nhẹ nhàng kéo họ rời khỏi cơn thoải mái kia. Khẽ quay đầu nhìn, họ nhận ra đã xuất hiện thêm một người đang đứng bên cạnh Dạ Nguyệt mỉm cười, một nụ cười đầy hòa ái.
Ông vận bộ y phục trắng tinh, gương mặt hòa ái dễ mến tuy đã đầy vết
hằn của năm tháng nhưng vẫn không che được nét phong trần và mạnh mẽ của ông. Hẳn là thời trẻ ông cũng là một người khiến bao cô nàng đổ gục
đây. Phi và Quân Bá lập tức cúi người xuống thi lễ:
- Xin ra mắt Dược Thần đại nhân.
Khoát tay, ông lắc đầu cười:
- Không cần thi lễ. Hôm nay các ngươi tìm đến đây để làm gì?
Vừa nghe ông nói, Quân Bá lập tức lấy từ trong người ra một gói đồ nhỏ kính cẩn dâng lên trước mặt.
- Đây mà món mà ngài đã nhờ sư phụ của tôi làm. Nay tôi đến đây, một mặt là giao hàng, mặt khác cũng là vì ông bạn đây.
Vừa nói cậu ta vừa vỗ vai Phi mấy cái. Nhận lấy gói đồ trong tay Quân Bá, ông nhẹ nhàng mở ra rồi gật gù.
- Quả nhiên là hàng của Quỷ sư phụ. Không bao giờ khiến người khác
phải thất vọng cả. Không biết ông ấy dạo này có khỏe hay không.
- Thưa, ông vẫn rất khỏe ạ.
- Tốt tốt.
Ông cười phá lên gật gù. Thế rồi ông đặt cái hộp nhỏ bên trong gói đồ kia lên bàn một cách thật nâng niu, ông mỉm cười xoay qua nhìn hai
người họ rồi nói:
- Thôi được, vì món nhân tình này của lão ấy, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp cho bạn cậu. Không biết cậu ta bị như thế nào.
- À, mong ngài có thể giúp hắn nối lại tay cũng như chữa lành bệnh mất trí nhớ của hắn.
Vừa nói Quân Bá vừa khom người xuống đáp còn Phi thì dõi đưa cặp mắt mong chờ của mình hướng về phía Dược thần.
Khẽ trầm ngâm, ông vuốt râu mấy cái rồi bước đến gần cậu ta cười một nụ cười thật thân thiện. Thật chậm rãi, ông nhìn
chăm chú vào hai cánh tay đã cụt đến tận bả vai của Phi mà
trầm ngâm giây lát. Bất chợt ông nói:
- Hiển nhiên là được.Vết thương nặng hơn ta vẫn có thể cứu sống được cơ mà. Thế nhưng…
- Thế nhưng?
Phi cùng Quân Bá đồng thanh ngạc nhiên hỏi. Rốt cuộc thì có
chuyện gì mà khiến cho Dược Thần phải ngập ngừng như vậy.
Ông chậm rãi nhìn hai người rồi cười khổ:
- Ta có thể trị được cánh tay, nhưng tâm bệnh của cậu ta. –
Ông gõ gõ vào thái dương mấy cái – Bệnh mất trí nhớ thì phải do chính cậu ta tìm ra. Ta không giúp được.
- Con có thể giúp anh ấy. Mong sư phụ không phiền lòng.
Cả Phi lẫn Quân Bá đều ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt này. Rốt cuộc thì tại sao cô lại có thể mạnh miệng mà nói ra câu
nói đó chứ.
Nhìn cô giây lát, ông mỉm cười gật đầu:
- Thôi được, nếu con đã nói như vậy thì ta sẽ giao cậu ấy lại cho con.
- Cảm ơn sư phụ.
Cô mỉm cười gật đầu cảm ơn ông. Rồi cô quay qua nhìn Phi cười thật tươi. Cô biết, nếu như cô muốn mau chóng tìm lại Hồng Long
thì cô phải giúp tên này lấy lại trí nhớ trước đã.
Dưới bầu trời đêm mát mẽ, Phi, Dạ Nguyệt, Quân Bá, Vân Điệp
cùng nhau ngồi bên cạnh đống lửa mới nhóm. Còn Phi Mã lúc này đang gối đầu lên đùi Phi mà ngủ ngon lành. Dù sao thì nó vẫn
chỉ là một đứa bé mới sinh chưa tới hai tháng mà thôi.
Với tay nhóm một cành củi khô vào, Quân Bá mở lời:
- Cô nói, cô có quen tên này à?
- Dạ vâng ạ.
Dạ Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của Quân Bá. Mắt nghi ngờ, Quân Bá cười gian hỏi tiếp:
Hít một hơi thật sâu, Phi khẽ gật đầu. Im lặng nhìn cậu ta
đôi chút, ông cũng gật đầu rồi vung tay lên. Một ngọn lửa màu
xanh lục bốc cháy hừng hực trên tay ông. Ánh lửa lập lòe chiếu rọi khuôn mặt ông tạo cho Phi có một cảm giác gì đó thật khó tả.
Ngọn lửa ấy không hề mang theo chút cảm giác nóng bức nào
mà nó giống như một sinh mạng thì đúng hơn. Trong lòng bàn tay
ông, nó lập lòe, lung linh chuyển động một cách thật mềm mại.
Nhẹ nhàng đưa nó đến cánh tay đã bị cụt đến bả vai của
Phi. Một cơn đau khủng khiếp lập tức bao trùm lấy tâm trí cậu
ta. Cả thân thể cậu ta lúc này cứ như có hàng ngàn mũi kim
đang châm vào khắp các huyệt đạo trong người cậu ta vậy.
Ngọn lửa kia vừa chạm đến da thịt cậu ta thì nó liền bốc
cháy một cách dữ dội. Màu xanh lục từ nó phát ra khiến cho
cả căn phòng hực lên một màu xanh kỳ dị. Quân Bá và Vân Điệp
ngồi bên cạnh cũng cảm thấy lo lắng thay cho Phi.
Ngọn lửa ấy nhanh chóng bao trùm lấy cả người cậu ta thế
nhưng quần áo trên người cậu lại không hề cháy tý nào cả. Giờ nhìn Phi hệt như một người lửa chính hiệu vậy.
Ngọn lửa ấy khi đã bao trùm hết cả thân thể cậu ta thì nó
lại nhanh chóng rút lại, tập trung toàn bộ vào hai cánh tay
của Phi. Ánh lửa xanh lục trở nên rực rỡ và huyền ảo hơn bao
giờ hết.
Chăm chú vào ngọn lửa nơi cánh tay mình. Phi cố cắn chặt
răng để ngăn không phải rên la vì cơn đau khủng khiếp đang bao
trùm lấy đầu óc cậu.
Đáp lại cho sự cố gắng chịu đựng của cậu, nơi ánh sáng kia rực rỡ nhất chính là một đám da thịt đang mạnh mẽ tái sinh
một cách thật không thể tin nổi. Quân Bá cùng Vân Điệp lúc này
chỉ còn biết trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình mà không thể cất lên lời nào được.
Còn Dạ Nguyệt đang đứng cạnh bên Dược Thần cũng đang âm thầm
cầu nguyện cho Phi. Cô biết được độ đau đớn mà ngọn lửa này
mang lại bởi vì cô đã từng thử nghiệm với nó. Cơn đau khủng
bố không cách nào diễn tả khiến cho con người ta chỉ muốn chết đi thì có vẻ sẽ sung sướng hơn là cố gắng chịu đựng. Cũng
may lúc đó cô chỉ nhận phải một vết thương khá nhỏ nên cơn đau
kia kéo dài không lâu cho lắm. Còn Phi lần này lại phải tái
tạo cả hai cánh tay. Cơn đau khủng khiếp ấy khó lòng có ai có
thể chịu nổi được.
Quay lại Phi, cả người cậu ta lúc này đã ướt đẫm mồ hôi,
hàm răng cắn chặt đến mức bật cả máu. Thế nhưng trong ánh mắt cậu ta vẫn ánh lên vẻ kiên định vô cùng, cứ như không ai có
thể lay chuyển được tâm ý cậu ta vậy.
Lúc này, ngọn lục hỏa đã tái tạo tay cậu ta đến cùi trỏ.
Cơn đau này cứ qua mỗi phút lại tăng lên gần như là gấp đôi.
Thế nên cơn đau mà Phi chịu hiện giờ đã gần chạm ngưỡng mà con người có thể chịu đựng được rồi. Có chút lo lắng, Dạ Nguyệt
nhẹ cất tiếng hỏi Dược Thần:
- Liệu anh ấy có sao không sư phụ? Cơn đau đó…
Ông lắc đầu đáp trả:
- Ta không biết, tất cả chỉ là cậu ta có thể chịu đựng được đến bao lâu thôi.
Đưa đôi mắt lo lắng nhìn Phi, cô định lên tiếng kêu Phi ngưng
lại nhưng khi cô thấy ánh mắt cậu ta thì cô không thể cất tiếng được nữa. Ánh mắt quyết tâm không thể ngừng lại ấy của Phi
khiến cô bỗng cảm thấy một điều, không có gì có thể ngăn cản
được cậu chàng này.
Khi cơn đau đã không chịu nổi nữa, Phi thét lên một tiếng
thật lớn như muốn trút tất cả không khí trong phổi của mình ra ngoài.
Vừa thấy cậu ta hét lên như thế, Dược Thần lập tức định
xuất thủ thu hồi ngọn lục hỏa kia. Thế nhưng cũng vào ngay lúc đó, một cảnh tượng khó tin lại diễn ra ngau trước mặt những
người có mặt bên trong căn nhà này.
Phi đứng đó, cả thân người cậu ta từ từ, chậm chạp bay bổng lên không trung một cách kỳ lạ. Đôi mắt ánh lên một luồng sáng trong suốt không thể nào diễn tả, một luồng khí tức tang
thương cổ lão bất chợt bao trùm lấy cả căn phòng.
Đứng ở bên cạnh, Dược Thần cũng vô cùng bất ngờ vì hiện
tượng đang diễn ra trước mắt ông. Từ khi thành danh đến giờ, ông chưa bao giờ thấy ngọn lục hỏa của mình mất kiểm soát như
thế. Thế nhưng tuy là mất kiểm soát nhưng nó không hề gây hại
mà lại còn lại có thể tăng cường độ phục hồi một cách khủng khiếp đến vậy.
Thoáng nhăn mày, ông quay sang nhẹ hỏi Dạ Nguyệt:
- Cậu bạn này của con rốt cuộc đang mang sức mạnh gì và cấp độ của cậu ta là mức nào rồi Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt lúc này cũng không thể tin vào mắt mình được nữa.
Cô vừa trố mắt nhìn Phi đang bay bổng trên không trung vừa đáp:
- Dạ… anh ấy… anh ấy… có hai luồng sức mạnh Power đều đang ở cấp hai. Tốc độ và sấm sét.
- Tốc độ và sấm sét… lẽ nào…
Ông vừa trầm ngâm vừa nói khẽ. Thấy ông có vẻ suy tư như thế, Dạ Nguyệt liền hỏi:
- Có vẻ như thế nào sư phụ.
Ông nhìn cậu ta với đôi mắt có chút nghi ngờ, ông nói:
- Tốc độ và sấm sét, trong truyền thuyết của thế giới này
vốn có một người mang sức mạnh giống như thế. Thế nhưng kẻ đó lại là người của hàng ngàn năm về trước.
- Hàng ngàn năm về trước. Đó là ai thế sư phụ. – Dạ Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
- Người đó, có lẽ bất kỳ ai cũng đều biết đến. Kẻ đã
chặn đứng kế hoạch bành trướng của Tử Vong thành khoảng 8000 năm về trước. Thời Không thần.
- Thời Không thần.
Cả Quân Bá lẫn Dạ Nguyệt đồng thanh hét lớn. Thật không ngờ
Thời Không thần lại là người mang sức mạnh giống như Phi. Vậy
rốt cuộc thì tên này và vị thần thời xa xưa đó có quan hệ gì với nhau hay không hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
- Truyền thuyết về vị Thời Không thần kia là khá ít. Người
ta chỉ biết nhiều về Vô Cực thần và cánh cổng Thời Không trên
đỉnh Vô Vọng mà thôi. Chỉ có một số ít người biết được, Thời
Không thần vốn dĩ mang hai loại sức mạnh tốc độ và sấm sét
đạt đến Power Vô Cực. Một minh chứng duy nhất cho người có thể
mang hai nguồn sức mạnh song song mà không đối chọi lẫn nhau dẫn đến tình trạng nổ tung vì quá sức chịu đựng.
Tất cả đồng loạt đưa mắt nhìn Phi đang trôi nổi trên không
trung kia mà hít vào một ngụm lãnh khí. Minh chứng duy nhất cho người có thể mang hai sức mạnh song song lại là một vị thần
hùng mạnh của quá khứ. Điều này có thể áp dụng lên Phi, kẻ
đang trôi nên trên không kia hay sao.
Không có câu trả lời cho họ, tất cả đều phải do chính họ
chứng thực và tìm hiểu. Thế nhưng có điều có thể chắc chắn,
Phi từ nay về sau có thể sẽ đạt đến một truyền thuyết mới
trong thế giới này.
Thời gian cứ thế chậm chậm trôi qua. Khoảng nửa tiếng sau,
ánh sáng mãnh liệt của ngọn lục hỏa đã chậm rãi thu lại. Hai cánh tay của Phi cũng đã hoàn toàn trở lại bình thường. Hơn
thế nữa, nó còn lấp lóe màu xanh ngọc pha lẫn vàng nhạt vô
cùng đẹp mắt. Nguyên cả cánh tay cậu ta cũng mang đầy hoa văn
vàng nhạt nhỏ xíu nằm bên trong từng thớ thịt. Và ở mu bàn
tay phải của cậu ta, hình xăm ký hiệu Tiểu Quỷ của cậu ta đang nhấp nháy lên nhè nhẹ.
Chậm rãi đáp chân xuống đất, đôi mắt cũng mất dần đi thứ
ánh sáng kia. Luồng sức mạnh cổ lão bao trùm căn phòng cũng
nhẹ nhàng biến mất không chút dấu vết. Đưa mắt nhìn cánh tay
mình, Phi bất chợt mỉm cười. Dạ Nguyệt, Quân Bá lập tức bước
lại gần cậu ta hỏi dồn:
- Anh sao rồi, vẫn ổn chứ anh?
- Mi không sao chứ?
Mỉm cười nhìn hai người, Phi đáp lời:
- Ừm, không sao. Nhưng mà…
Dạ Nguyệt lo lắng hỏi:
- Nhưng mà sao anh, có vấn đề gì ạ.
Khẽ gật đầu, cậu ta vỗ vỗ vai Quân Bá mấy cái rồi nói:
- Anh mới nhớ ra, tên này vốn là một người bạn cũ đã lâu không gặp của anh.
- Bạn cũ? Không phải tớ với cậu mới chỉ quen biết nhau vài tháng nay thôi à?
Quân Bá ngạc nhiên nhìn Phi hỏi. Thế nhưng đáp lại câu hỏi của Quân Bá, Phi mỉm cười vô cùng tự tin: