Một giọng tằng hắng vang lên phía sau hai người người. Quân Bá cùng
Vân Điệp lập tức buông tay nhau ra mà quay người lại. Sát khí từ người
Vân Điệp tỏa ra hướng đến phía phát ra âm thanh đó không chút chậm trễ.
Thế nhưng cô ấy đã phải vội vàng hóa giải luồng sát khí kia. Bởi vì
người phát ra âm thanh ấy không ai khác hơn mà chính là cậu chàng Phi.
Phi đứng dựa người hoàn toàn vào cánh cửa. Cả thân thể cậu ta băng bó hệt như xác ướp. Kể ra thì cậu ta là người bị thương nặng nhất ở đây.
Quân Bá lập tức bước lại gần Phi:
- Mi sao không nghĩ ngơi đi. Rời khỏi giường làm gì?
Phi cười cười không để ý đến cậu ta:
- Trách ta xuất hiện phá ngang giây phút hiếm có của mi à?
Quân Bá cười hề hề gãi đầu rồi quay tới quay lui giả lơ. Vân Điệp khẽ đỏ mặt ho nhẹ một tiếng. Phi lúc này mới cố gượng người dậy rồi bước
đến trước mặt cô ấy:
- Cảm ơn cô.
Vân Điệp lập tức xua tay:
- Không có gì đâu. Huynh là người tìm thấy muội mà.
Phi gượng người ngồi xuống ghế. Cậu ta đưa mắt nhìn cô:
- Không biết cô có thể giúp chúng tôi rời khỏi đây chăng?
Cô ấy cùng Quân Bá rồi xuống ghế. Cô lắc đầu:
- Em cũng không biết. Trước khi em xuống phòng thí nghiệm thì tòa lâu đài này vốn nằm trên mặt đất.
Vừa nhắc đến phòng thí nghiệm thì cả người cô nhẹ run lên một cái. Gương mặt cô cũng khẽ tái xanh trong giây lát.
Phi nhìn cô rồi hỏi tiếp:
- Vậy thì cô giới thiệu một chút về gia thế mình được chứ?
- Em…
Cô ấy khá ngập ngừng. Khi Quân Bá hỏi tên cô, cô còn nói không xứng
với cái tên đó nữa kia mà. Giờ Phi hỏi câu khó như vậy thật không biết
cô cảm thấy như thế nào. Quân Bá không khỏi lo lắng nhìn cô. Tuy cậu ta
biết cô là con cháu của một Tử tước. Thế nhưng cậu ta lại chẳng hề biết
vị Tử tước đó là vị nào.
Trong lúc cô đang ngập ngừng và Quân Bá còn mãi suy nghĩ cho Vân Điệp thì Phi đã cất tiếng, đôi mắt cậu ta lóe lên vẻ tinh ranh hiếm thấy:
- Cô là con gái độc nhất của Tử tước Hoành Không. Người được mệnh
danh là vị vua của châu báu và sự điên cuồng. Chẳng biết tôi nói có đúng không?
Vân Điệp lập tức đưa mắt nhìn Phi với vẻ khó có thể tin được. Cả tên
Quân Bá lúc này cũng tròn xeo mắt nhìn cậu ta. Tên này là thánh hả gì
thế, làm sao hắn biết được tường tận đến mức này.
Phi cười cười không nói gì mà chỉ nhìn Vân Điệp. Cô ấy cũng nhìn chăm chú cậu ta như dò xét. Không gian cứ thế im lặng trong vài phút. Thế
rồi cô ấy thở dài:
- Dạ vâng. Muội chính là con gái của Tử tước Hoành Không. Nhưng mà… phụ thân muội lại nổi tiếng như vậy sao?
Quân Bá nghe câu trả lời của Vân Điệp liền vội vàng há hốc mồm. Dường như lúc này miệng của cậu ta có thể nhét hẳn ba quả trứng cũng được
đấy. Cậu ta vịn vai Phi cất tiếng:
- Mi… làm quái nào mà mi biết rành vậy?
Phi gằn giọng lại. Cậu ta cố nhịn đau rồi đưa mắt nhìn về phía Quân Bá:
- Mi tin mi nói thêm câu nữa là mi ra biển ở không?
Quân Bá lập tức nhận ra lỗi sai của mình. Cậu ta vội vàng buông vai Phi ra, tay chấp lại trước mặt:
- Xin lỗi!!! Cơ mà… mi đủ sức đá ta ra biển hay sao? Hờ hờ.
Nói xong Quân Bá đưa tay lên che miệng cười hô hố. Phi thật muốn đập
mặt tên này hết sức. Thế nhưng cậu ta lấy cái gì đánh hắn đây. Khẽ thở
dài, Phi cất tiếng:
- Tớ chỉ nhớ thoang thoáng là đã đọc được về tòa lâu đài kim cương
này cùng chủ nhân của nó mà thôi. Cùng với đó là vị trí của nó bên dưới
các vì sao. Tớ chỉ dựa vào đó mà phán đoán thôi.
Cả hai lại một lần nữa trố mắt nhìn Phi. Thoang thoáng nhớ, có nhầm
không vậy. Suy tính từ vị trí các vì sao mà có thể đoán được chủ nhân
của tòa lâu đài này là ai á. Quân Bá Ngớ người nhìn Phi, cậu ta ấp úng
nói:
- Chẳng phải mi mất trí nhớ sao Hải?
Phi lắc đầu cười khổ:
- Tớ cũng chẳng biết. Tự nhiên có dòng suy nghĩ trong đầu tớ vậy thôi. Cứ như là tớ đã từng rất quen thuộc vậy.
Thưc ra thì những hiểu biết này của Phi có từ những ngày cậu ta còn ở thành G.O. Trong kho sách cổ của sư phụ Thiên Nhân có ghi chép về những ngôi thành cổ xưa. Và cả tòa lâu đài được làm hoàn toàn bằng kim cương
này cũng không ngoại lệ. Thế nhưng nếu như cậu ta có thể nhớ lại hoàn
toàn thì hẳn cậu ta sẽ không dám nhắc cái tên này ra trước mặt những
người như ngài Thiên Nhân đâu. Có lý do cả đấy.
Tử tước Hoành Không, một trong những vị Tử tước có quyền hành cao
nhất trực thuộc vương triều dưới thời đại của Sáng Thế thần. Cũng có thể nói, tòa lâu đài xa hoa này đã có từ hơn vài ngàn năm về trước. Cùng
với sự nổi tiếng của tòa lâu đài được làm hoàn toàn bằng đá quý này là
độ điên cuồng của Tử tước Hoành Không. Một kẻ có dã tâm đem toàn bộ quái thú ở thế giới này phục tùng dưới chân. Ngoài ra, kẻ hầu cận của ông
cũng là một người được rất nhiều người biết đến: Quái thú Thiên giới
Thiên Lang. Một kẻ chỉ một mình mà có thể chống chọi với năm người đã
đạt tới Power Vô Cực thời đó. Một con quái thú mạnh khủng khiếp.
Chính Tử tước Hoàng Không cũng là người đã theo quân đội Tử Vong
thành mà đàn áp những vương triều mới tạo dựng. Sau đó hình như khi
vương triều của ông bị đội quân tộc Yêu thần đánh úp. Ông cùng toàn bộ
gia quyến tài sản của mình đã biến mất không một chút giấu vết. Đến nay
người ta cũng chỉ còn những ghi chép về lâu đài kim cương này cùng những truyền thuyết về ông mà thôi.
Nếu như Phi còn trí nhớ thì cậu ta sẽ ngạc nhiên đến ngơ ngác trước
tòa lâu đài này mà thôi. Cũng may mắn là cậu ta mất trí nhớ đấy.
Phi lúc này trâm ngâm đôi chút rồi nói:
- Được rồi. Hai người nói cứ nói chuyện đi.
Vừa nói, cậu ta vừa đứng lên định rời khỏi nơi này. Quân Bá cùng Vân
Điệp cũng vội vàng đứng lên theo cậu ta. Quân Bá ngạc nhiên hỏi:
- Mi định đi đâu thế?
Phi mỉm cười nhìn Quân Bá rồi lại liếc sang Vân Điệp:
- Ta đi để dành không gian cho hai người. Ha ha.
Phi cười lớn rồi quay người rời khỏi căn phòng. Trong lúc đó Quân Bá
cười khổ còn Vân Điệp có vẻ khá xấu hổ. Cả hai ngập ngừng nhìn nhau, Vân Điệp chợt mỉm cười. Một nụ cười như hoa mới chớm nở.
Dạo quanh lâu đài vài lần. Cuối cùng cậu ta cũng tìm được một căn
phòng khá hoành tráng. Khác hoàn toàn với những căn phòng trong tòa lâu
đài này. Trước mặt cậu ta lúc này là hai cánh cửa gỗ khổng lồ được viền
khung sắt và cả hai tay nắm cửa đều đã hoen ố gỉ màu.
Phi cười cười. Cậu ta cúi xuống dùng răng của mình để cắn lấy cái nắm cửa. Lớp gỉ sắt nhanh chóng bong ra rơi vào miệng Phi. Cậu ta lập tức
nhăn mặt phun phèo phèo.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai Phi, cùng với đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc:
- Sao nào. Có cần ta giúp gì không?
Phi không cần nhìn cũng đã biết ai. Cậu ta nhường bước rồi nói:
- Vậy mời. Tớ không cản.
Quân Bá đang đứng sau lưng Phi liền bước ra một bước. Cậu ta nhìn
nhìn cánh cửa đôi chút. Thế rồi cậu chậm rãi đặt tay lên nắm cửa giật
mạnh. Thế nhưng khác với mong đợi của Phi và Quân Bá. Cánh cửa gỗ ấy
chẳng hề xê dịch chút nào. Thậm chí là cả tiếng kêu cũng chẳng có.
Quân Bá cùng Phi đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên. Phi cất tiếng:
- Cậu dùng lực mạnh hơn thử xem.
Quân Bá gật đầu. Cậu ta nắm chặt đấy nắm cửa rồi dùng hết sức kéo
mạnh. Có lẽ do dùng lực nhiều quá mà cả cánh tay cậu ta nổi đầy gân
xanh. Vừa kéo, cậu ta vừa hét lên trong miệng. Thế nhưng cánh cửa gỗ
tưởng chừng như sắp mục nát ấy lại chẳng hề có một chút động tĩnh. Cứ
như nó đang nhìn hai người họ mà cười châm biếm vậy.
Có vẻ như đã thấm mệt, Quân Bá lùi về sau đôi chút. Câụ ta nhìn chăm
chú vào cánh cổng trước mặt. Mắt cậu long lên một cái, đôi tay của cậu
lập tức hóa thành đôi long thủ mạnh mẽ. Cầm lấy tay nắm cửa, Quân Bá lại một lần nữa kéo nó ra.
Và lần này dường như cánh cửa kia đã bắt đầu khuất phục. Tiếng két
kéo dài vang lên bên tai cả hai người. Thế nhưng cánh cửa kia cũng chỉ
là nhún nhích một chút như vậy. Dưới sức mạnh long thủ của Quân Bá mà nó chỉ được kéo ra khoảng vài mili.
Chắc có vẻ do tức mình trước cánh cửa cứng đầu này. Quân Bá gầm lên
mạnh mẽ. Từ sau lưng cậu ta lập tức mọc ra đôi cánh rồng dũng mãnh. Đôi
chân cậu cũng chuyển thành chân rồng nhưng chỉ có lớp vảy bao bọc ở
ngoài mà thôi. Dậm chân xuống đất, đôi cánh sau lưng cũng vỗ lên mạnh
mẽ. Cả người Quân Bá lập tức lui về phía sau một khoảng.
Cùng với cậu ta thì cánh cửa cứng đầu kia cũng mạnh mẽ bị kéo ra sau. Thấy vậy, Quân Bá càng hét lớn hơn nữa. Đôi cánh sau lưng cậu ta đập
lên liên hồi. Đôi chân vảy rồng chắc nịch đạp mạnh xuống mặt đất khiến
cho mặt đất cũng muốn nứt toác ra. Những tiếng ầm ầm bắt đầu vang lên
vang vọng cả lâu đài, cánh cửa vốn cứng đầu cũng đã hở ra được một
khoảng nhỏ đủ rộng để đi vào.
Buông cánh cửa ra, Quân Bá hóa giải trạng thái của mình hoàn toàn rồi lập tức té xuống đất thở hồng hộc. Phi ngồi xuống nhìn cậu ta cất
tiếng:
- Này, có sao không?
Quân Bá xua tay lắc đầu:
- Không… không sao. Chỉ là dụng sức quá… quá độ thôi. Tớ cần… nghĩ ngơi một chốc.
Phi khẽ gật đầu. Cậu ta quay qua nhìn cánh cửa đã hé mở được một chút kia rồi khẽ nói:
- Tớ đi trước nhé?
Quân Bá khẽ gật đầu rồi lại nằm vật ra thở lấy thở để.
Phi chậm rãi đứng dậy rồi bước lại cánh cửa kia. Một mùi hương kỳ dị
xộc thẳng vào đầu cậu làm Phi cảm thấy choáng váng đôi chút. Lắc đầu vài cái, cố giữ vững tâm trí của mình. Phi chậm chạp bước vào bên trong căn phòng tối om đó. Mùi ẩm mốc cùng một mùi hương gì đó khá khó ngửi cứ
vờn quanh người Phi.
Lần mò đi sâu vào căn phòng, dần dần Phi cũng quen mắt với khung cảnh ban đêm này. Tuy là có quen mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ được bất
kỳ vật gì trong căn phòng. Chỉ có một thứ duy nhất trong căn phòng
khiến Phi phải chú ý. Một vệt sáng màu xanh lục lơ lững giữa không
trung.
Vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Phi bước chậm rãi về phía vệt sáng ấy. Một
vệt sáng le lói giữa đêm đen hệt như ánh sáng soi rọi ta đi giữa muôn
chùng nguy hiểm. Chẳng hiểu sao Phi lúc này lại có suy nghĩ đó. Cứ như
ánh sáng kia là nguồn động lực cho cậu ta bước tiếp.
Dần dần cậu ta cũng đã nhìn rõ được ánh kia là gì. Đó là một lồng
kính hệt như những lồng kính bên trong phòng thí nghiệm. Thế nhưng lồng
kính này lại có một chút kinh dị. Ở bên trong lồng kính là một con quái
vật khá lạ. Con quái vật này… phải nói sao đây nhỉ. Nó có hình dáng như
một bộ não.
Tuy hình dáng vật trong phòng thí nghiệm này có đôi chút ghê gợn.
Thế nhưng Phi lại cảm thấy vô cùng gần gũi và thân quen. Cứ như cậu ta đã gặp được con quái vật này ở đâu đó rồi thì phải.
Không gian u tối và im lặng cứ trôi đi như thế. Nhẹ nhàng và vô thức, con quái vật ấy khẽ mỡ mắt.
Đôi mắt nó lúc này hệt như những vì sao le lói trong đêm đen vô
tận. Thậm chí, ánh nhìn của nó khiến cho người ta cảm thấy nó có thể nhìn thấu được tâm can của bản thân. Đôi mắt ấy, nhìn xoáy vào Phi một cách bất thường.
Còn Phi, cậu ta cứ đứng đó nhìn chăm chăm vào con quái vật này mà
không cất lên lời nào. Không phải cậu ta sợ đến mức nói không nổi. Mà
dường như cậu ta đang cảm thấy đau lòng cho con quái vật này.
- Pi pi!!!
Từ trong ống nghiệm, con quái vật rít lên khe khẽ. Phi không hề cảm thấy hoảng sợ mà ngược lại, cậu ta còn bước lại gần nó hơn.
- Pi pi, pi pi pi, pi pi.
Con quái vật ấy cứ như đang vui sướng mà nói chuyện với Phi. Dường
như nó đang nũng nịu, cũng có thể là đang kể lể mọi chuyện cho Phi nghe.
Phi mỉm cười, cậu ta dường như có thể hiểu được con quái thú này đang nói gì. Đôi mắt của cậu trở nên đờ đẫn đến lạ. Cứ như cậu chẳng còn là chính cậu nữa. Thế rồi, trong thoáng chốc, đôi mắt Phi chuyển sang màu
vàng rực rỡ. Một ánh sáng đẹp đẽ soi rọi cả căn phòng tối tăm này. Con
quái thú trong lồng kính dường như cũng vui vẻ mà reo lên liên tục:
- Pi pi pi!!!
Phi lúc này như một người hoan toàn khác, cậu ta mở miệng cất tiếng:
- Ax xe đa, a ka ba, a la ra ra.
Con quái thú trong lồng kính kia lộn vòng một cái vui sướng. Phi khẽ
bước tới rồi chạm vào lồng kính. Một tiếng choang vỡ vụn vang lên. Cả
một cái lồng kính dày cộm bị cậu ta phá hủy trong phút chốc.
Quái quái thú hình não ấy vừa kêu lên pi pi liên tục vừa lộn vòng
trên không trung đầy thích thú. Nó lao vội quanh căn phòng vài lần, rồi
nó nhào vào lòng Phi. Cậu ta nhẹ nhàng dùng tay mình ôm lấy nó. Sau khi
Phi buông ra, con quái thú kia không còn là một con quái thú hình dạng
bộ não nữa. Mà giờ đây nó mang hình dạng giống như một ngôi sao nhỏ vô
cùng đáng yêu. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn hai cánh tay Phi, nó phồng má lên giận dỗi trông thấy.
Phi bật cười, đôi mắt vẫn sáng rực như thế. Cậu ta lắc đầu đáp trả nó bằng thứ tiếng quái dị kia:
- Ka sa ra, ka sa ba da.
Con thú kia lượn lờ trước mặt cậu ta đáp trả:
- Pi pi, pi pi.
Quả thật đoạn hội thoại giữa hai kẻ này không ai có thể hiểu được.
Nhưng mà nếu như có người am hiểu ngôn ngữ cổ thì chắc chắn sẽ phải
hoảng sợ. Bởi vì thứ ngôn ngữ mà Phi đang dùng chính là loại ngôn ngữ có từ thời Vô Cực thần và Thời Không thần. Một thời đại khá hào hùng và
hoành tráng đấy.
Thế rồi, không hiểu sao, nó nhẹ nhàng tan đi. Nói tan đi cũng không đúng, nó dường như đang nhập vào cánh tay phải của Phi.
Giật mình, ngơ ngẩn nhìn bóng đêm xung quanh, Phi dường như đã trở lại là chính cậu ta. Có vẻ như cậu ta đang khá ngạc nhiên trước cái lồng kính đã bị vỡ tan này. Phi nhẹ ngồi xuống
nhìn nhìn:
- Quái gì đây. Hình như cái lồng này mới bị vỡ ra đấy nhỉ?
- Này, cậu không sao chứ? – Giọng Quân Bá cất lên sau lưng Phi.
Phi mỉm cười, cậu đứng dậy đáp lời:
- Tớ không sao? Nơi này…
- Nơi này là phòng cấm. Lúc trước muội không bao giờ được phép đặt chân vào phòng này.
Vừa nói, cô với tay đến bên cạnh cánh cửa. Không biết cô đã
làm gì mà toàn bộ đèn trong căn phòng này lập tức vụt sáng.
Khẽ nheo mắt lại đôi chút vì ánh sáng đột ngột, thế rồi, mọi vật trong phòng đều đã hiện lên trước mắt họ.
Quân Bá gật gật đầu. Cậu ta ngồi xuống chiếc ghế được đặt
trước bàn điều khiển. Tay cậu vô thức mò lên vài nút bấm.
Bất chợt lúc này, từ trong cánh tay của Phi vang lên tiếng pi pi liên tục. Một ngôi sao nhỏ phóng vụt ra ngăn cản Quân Bá chạm vào đám nút ấy.
Quân Bá lập tức đứng vụt dậy thủ thế, mà Phi cũng nhẹ lui
về sau mấy bước. Ngôi sao nhỏ ấy lơ lửng trên không phùng má
nhìn Quân Bá, dường như nó đang khá tức giận.
Quân Bá xoay đầu qua nhìn Phi, cậu ta thấy rõ ràng là con
quái này hiện lên từ cánh tay Phi. Vừa định cất tiếng hỏi, Phi đã cười khổ lắc đầu với Quân Bá. Đến cậu ta còn chẳng hiểu
tại sao lại có thể xuất hiện con quái này nữa. Bỗng nhiên, Vân Điệp khẽ cất tiếng ngạc nhiên:
- Đây là… Cửu Tinh?
- Cửu Tinh?
Quân Bá và Phi đồng loạt nhìn về phía Vân Điệp mà cất tiếng. Cửu Tinh, cái tên này quá lạ, hình như chưa hề có sách vở
nào nói về loài vật này cả.
Quân Bá lẫn Vân Điệp đều đưa mắt nhìn Phi khó hiểu. Cậu ta nhún vai đáp trả ánh mắt của họ:
- Đừng nhìn ta, ta cũng chẳng biết gì đâu.
Cửu Tinh lúc này hình như đang khá giận. Nó chỉ vào người
Vân Điệp mà pi pi liên hồi. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều
cười khổ. Có ai hiểu nó nói gì đâu cơ chứ.
Nhưng bỗng nhiên Phi lại đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nó. Dường
như… cậu ta có thể hiểu được nó đang nói gì đây này.
Đưa mắt nhìn qua Vân Điệp, Phi cất tiếng:
- Nó nói rằng chính những người trong gia đình cô đã bắt nó vào đây đấy.
Vân Điệp ngạc nhiên chỉ vào mặt nhìn. Cô tại sao phải xin lỗi con quái này chứ. Chợt một luồng sát khí đậm đặc tỏa ra từ
người cô hướng đến con tiểu yêu ấy.
Con tiểu yêu đưa đôi mắt khinh thường nhìn cô. Nó nhẹ nhàng
bay lên không trung rồi nó làm động tác như đang hút. Toàn bộ
luồng sát khí của cô ngay lập tức như một cơn lũ bị con tiểu
yêu ấy hút vào miệng.
Tất cả đều ngạc nhiên trước sức mạnh của con tiểu yêu này.
Ngay sau khi Vân Điệp bị hút hết sát khí, Quân Bá lập tức đứng
trước người cô ấy. Đôi tay long thủ ngay tức khắc hiện ra. Đôi
mắt cậu ta hừng hực một màu đỏ rực.
Nhưng Phi lúc này lại chầm chậm bước đến trước mặt Quân Bá, cậu cất tiếng:
- Nó có thể giúp chúng ta rời khỏi được nơi này đấy.
Câu nói này của Phi dường như đã làm dịu bớt được tình
hình căng thẳng lúc này. Quân Bá nhẹ nhàng thu thế công lại mà
cất tiếng:
- Cậu… có thể hiểu được nó nói gì à? Mà nó có thể giúp chúng ta ra khỏi đây thật chứ?
Phi cười khổ đáp lời:
- Ừm, cũng có thể coi là như vậy. Dù sao cũng là một hy vọng mà.
Quân Bá quay lại nhìn Vân Điệp. Cô ấy đang nhìn chăm chú vào
con tiểu yêu kia với ánh mắt sắc lẻm. Phi cuùng Quân Bá cũng
chẳng biết tính thế nào cho phải nữa đây. Chợt Vân Điệp khẽ
cất tiếng nói:
Nói xong, cô xoay người rời khỏi căn phòng này. Quân Bá cười
khổ nhìn Phi rồi nhanh chóng đuổi theo cô ấy. Phi lúc này quay
qua con tiểu yêu đang giận dỗi trên không trung kia, cậu ta cười
cười cất tiếng:
- Thôi được rồi. Dù sao cô ấy cũng không có lỗi trong chuyện này mà.
Con tiểu yêu có vẻ như vẫn chưa hết bực bội. Nó hướng về Phi pi pi mấy tiếng. Phi gật gật đầu: