Khi cơn mưa kết thúc thì cũng là lúc cả nhóm có mặt tại ngôi nhà của sư phụ Thiên Nhân. Ông ấy nhìn mặt từng người một lượt rồi ông ấy gật gù:
- Khá! Rất khá! Chỉ trong thời gian ngắn có thể đạt được bản ngã của chính mình như vậy quả thật rất khá.
Cả người bọn họ lúc này đều đã ướt đẫm, thế nhưng không ai trong số
họ cảm thấy khó chịu gì cả. Sư phụ Thiên Nhân lại một lần nữa đưa ra năm chén trà đến trước mặt họ. Khi họ vừa cầm đến những chén trà kia, một
cơn gió nhẹ bổng thổi qua nơi họ đang đứng. Vào ngay lúc này, những chén trà trong tay họ bổng nhiên xuất hiện biến hóa. Chén trong tay tay Hồng Long bổng nhiên xoáy nhẹ bay lên không trung. Thế rồi nó hóa thành một
ngọn lửa đỏ rực đang mãnh liệt tỏa sáng. Hồng Long mỉm cười quay nhìn
qua chén của Phong Lam. Chén trà của cậu ta lúc này cũng giống như Hồng
Long, nước trong chén trà bị nhất bổng lên không trung. Thế nhưng thứ
nước đó lại chao qua đảo lại như có thứ gì đó ngăn trở không cho nó rơi
xuống chén lại vậy. Chén trà trong tay Tôn Giang thì lại hũng xuống tạo
nên một vực xoáy nước ngay bên trong chén. Nó hệt như có ai đó đang dùng tay khoáy nước nhưng lúc này Tôn Giang chỉ dùng bằng ánh mắt. Vào lúc
này, họ bỗng cảm thấy một làn hơi lạnh tỏa ra từ bên cạnh mình. Khi nhìn lại, cả người Bạch Hàn hiện giờ có một đám khói trắng nhẹ bao phủ lấy
người cậu ta. Làn khói này làm cho những người khác cảm thấy như mình
đang đứng trong một hầm băng lạnh lẽo vậy. Đồng thời, chén trà trên tay
cậu ta hóa thành những tảng băng sơn vô cùng hùng vĩ. Tuy nó chỉ là hình ảnh thu nhỏ nhưng ngọn băng sơn này lại tỏa ra khí tức tang thương của
năm tháng. Người cuối cùng, Phi, Chén trà trong tay cậu ta lúc này không hề có nữa điểm biến hóa. Thế nhưng họ vẫn thấy có một nguồn sức mạnh uy áp nào đó tỏa ra từ người cậu ta. Phi nhẹ đặt chén trà xuống, cậu ta
không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười một cái. Thật ngạc nhiên là hôm nay cậu ta lại mỉm cười, thế nhưng sức mạnh của cậu ta lại không hề có biểu
hiện gì cả. Khi tất cả đã đặt chén trà xuống, sư phụ Thiên Nhân đứng dậy rồi hỏi:
- Trong cơn mưa khi ấy, các ngươi có thu hoạch gì.
Lúc này cô gái tên Dạ Nguyệt đã bước lên thu dọn những chén trà lại.
Chén của Hồng Long vô cùng nóng bỏng, chén của Bạch Hàn lại lạnh lẽo vô
cùng. Ngoài ra còn ba chén trà kia lại vô cùng bình thường. Cô ấy nhẹ
nhàng thu dọn từng chén trà một. Thế nhưng khi ngón tay cô ấy vừa chạm
tới một chén trà trong số ba chén trà bình thường kia thì nó ngay lập
tức vỡ vụn ra, nước trong chén cũng ngay lập tức bốc hơi đi hoàn toàn
biến mất. Dạ Nguyệt ngạc nhiên tròn mắt nhìn chén trà vừa biến mất này.
Cô ấy nhận ra người được thử bằng chén trà này chính là kẻ có gương mặt
vô cùng lạnh kia. Sư phụ Thiên Nhân cũng quay qua nhìn hiện tượng vừa
xảy ra đôi chút. Ông nhẹ gật đầu rồi quay lại nghe câu trả lời của nhóm. Hồng Long là người bắt đầu trước:
- Khi cơn mưa kéo đến, những tia sét ầm vang trên bầu trời thì có một tia đã đánh xuống thân cây trước mặt con làm cho nó bốc cháy dữ dội.
Nhờ thế nên con có thể nhận ra sự mạnh mẽ của ngọn lửa, dù là trong cơn
mưa tầm tã nhưng nó vẫn trụ vững, vẫn bốc cháy đến mãnh liệt.
Ông ấy gật đầu hài lòng, rồi ông ấy đưa tay lên không vẽ ra một ký
tự. Ký tự này vừa được hoàn thành thì nó đã bốc cháy một cách dữ dội.
Ông ấy nói:
- Đây là ký tự về "Hỏa", nó là bản ngã của ngươi. Dù cho nó nóng thế
nào đi nữa thì đối với thân nhân, bằng hữu. Nó luôn là tia sáng sưởi ấm
con tim mỗi con người.
Nói xong, ký tự đang bốc cháy đó nhẹ bay về phía Hồng Long rồi ẩn sâu vào bên trong trái tim cậu ta. Người tiếp theo là Phong Lam, cậu ta cất tiếng:
- Thứ con thấy là gió, đó là những giai điệu tuyệt vời của thiên
nhiên, và đồng thời gió cũng là thứ vũ khí vô cùng sắc bén. Con đã nhận
thấy sức mạnh khi những cơn gió chém ngang qua cơn bão. Hay là sức mạnh
của cơn gió khi nó làm cho những thân cây phải chịu đựng sức nặng ngàn
cân của nó.
Ông ấy lại đưa tay lên, tay ông ấy vẽ ra một ký tự khác. Lần này nó
lại hóa thành một cơn gió thoảng, bay đến vờn quanh người Phong Lam rồi
ẩn vào trán cậu ta.
- Đây là ký tự về "Phong", nhẹ nhàng và phiêu dật như một cơn gió.
Thế nhưng khả năng thông tuệ cũng giống như gió thoảng. Nhẹ nhàng hiểu,
nhẹ nhàng ngẫm nghĩ ra.
Đến lượt Tôn Giang, cậu ta ngước nhìn bầu trời đôi lúc rồi nói:
- Là kết cấu. Thứ con thấy chính là sự liên kết giữa các sự vật trong tự nhiên, sự liên kết bản thân của chúng lại với nhau. Không có liên
kết, mỗi tồn tại đều chỉ là riêng lẻ và nó sẽ không thể nào còn tồn tại
được. Lá dựa vào gió đưa đi, cơn gió đưa lá chạm vào mặt nước nhờ cho
mặt nước kia đưa đi hộ. Thế nhưng thực chất là bản thân gió đưa phiến lá kia đi chứ không phải là dòng nước đang cuốn lấy phiến lá.
Ông lão ấy lúc này khẽ vuốt râu đôi chút, rồi ông đưa tay lên quẹt
nhanh vài nét trên không trung. Có một ký tự dần hiện ra trước mặt ông.
Thế nhưng nó lại vô cùng mờ ảo không rõ ràng. Tôn Giang nheo mắt lại đôi chút rồi cậu ta bước về phía ký tự đó. Tay phải của cậu ta đưa nhẹ lên
nắm lấy ký tự đó trong tay.
- Kết cấu của vạn vật, đây là Power Tâm Linh. Có thể nhìn thấy mối
liên kết giữa mỗi sự vật trong tự nhiên, có thể liên kết được không gian thời gian, có thể liên kết được người với người. Ngươi sẽ là cây cầu
nối cho tất cả mọi người đến gần nhau hơn.
Lần này đến lượt Bạch Hàn, cậu ta cất tiếng:
- Cái con thấy là sự giá lạnh, sự lạnh giá của nước, hơi lạnh của làn sương mù, hơi lạnh của những tảng đá, hơi lạnh của từng giọt nước trong cơn mưa. Ở nơi đó, con thấy những tòa băng sơn khổng lồ đang tỏa ra
những đợt lạnh giá xuống thế gian này. Cũng có thể là cái giá lạnh trong lòng mỗi con người.
Ký tự trước mặt ông lão ấy đã được vẽ xong. Nó hóa thành một tảng
băng khổng lồ tỏa ra khí tức của tháng năm. Bạch Hàn đứng ở đấy, cậu ta
nhìn thẳng vào tòa băng sơn mà ông vừa vẽ ra. Những tiếng lốp rốp vang
lên, cả tòa băng sơn thu nhỏ ấy khẽ hóa thành những bông tuyết bay phất
phới trong không gian.
- Cái lạnh ấy, ngươi có thể chịu được. Vậy thì ngươi sẽ không có lý
do gì để run sợ trước cái lạnh của thế nhân hay cái lạnh của bằng hữu
mình. Biết nhận ra cái lạnh, vậy thì cũng phải biết cách xóa đi cái lạnh giá ấy. Đông đi xuân đến, đó là quy luật không thể chối bỏ được.
Cuối cùng là Phi, cậu ta bước lên trước một bước. Đúng lúc này có một trận gió bổng thổi đến làm những chiếc lá rơi xuống. Thân hình Phi lúc
này dường như chỉ cử động nhẹ một cái, tất cả những phiến lá rơi xuống
ấy đều đã nằm gọn trong tay Phi. Phi nhìn đám lá trong tay rồi nói:
- Thứ con thấy, là mọi vật trong không gian đều chậm lại. Có những
thứ như lơ lững trước mặt con vậy. Trong cơn mưa ấy, con có thể thấy
được rõ ràng hình dạng của những tia sét đánh liên hồi. Sự mỹ lệ ấy, sự
tỏa sáng ấy không thể nào xóa nhòa đi được.
Nói xong, đám lá cây trong tay Phi khẽ nhích động một cái rồi nó lập
tức tỏa ra xung quanh tất cả họ. Ông lão ấy vuốt bộ râu của mình rồi mỉm cười. Tay ông ấy lại phất lên, một ký tự tỏa ra màu vàng giống như
những tia sét kia. Nó ầm ầm vang vọng rồi lao thẳng đến Phi như con mãnh thú thời hồng hoang. Phi đứng đấy vô cùng bình tĩnh, cậu ta đưa tay ra
phía trước rồi nắm lại. Tốc độ của Phi lúc này gần bằng với tốc độ của
tia sét kia. Nắm trong tay ký tự của tia sét, cả cánh tay cậu ta lan tỏa ra những dòng điện vàng rực rồi biến mất nhanh chóng. Ông ấy chấp tay
sau lưng khen ngợi:
- Tốt! Tốt! Sức mạnh của ngươi cũng là một loại Power Tâm Linh. Power này vô cùng đặc biệt, hạn định của nó dường như là không có. Tốc độ,
ngươi sẽ là người dẫn dắt nhóm, kẻ luôn đi đầu trong mọi chuyện nhưng
một mình bao giờ cũng là không ổn. Là kẻ dẫn đầu, phải có đầu óc sáng
suốt và minh mẫn. Ngươi hiểu chứ?
Phi gật gật đầu. Ông ấy đưa mắt nhìn qua bốn người kia, họ đều đồng loạt gật đầu. Ông ấy nói tiếp:
- Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi. Các ngươi từ bây giờ có thể
nghĩ ngơi được rồi. Sáng sớm hôm sau ta sẽ chỉ dẫn cho các ngươi về ngôn ngữ nơi đây.
Cả nhóm đồng loạt cúi người hành lễ với sư phụ Thiên Nhân. Họ sau đó
được người thủ lĩnh kia dẫn đến một ngôi nhà đơn sơ nằm gần khu rừng.
Một ngôi nhà kiểu cổ, vách tường đã có rất nhiều rêu xanh bám vào. Bên
trong nhà, mạng nhện đã bám đầy mọi nơi, trên trần nhà, trên vách tường, trên cả bàn ghế đặt bên trong. Tôn Giang ngập ngừng:
- Ngôi nhà này...
Người dẫn họ vào đây cất tiếng:
- Nơi đây là nhà của đệ tử ngài Thiên Nhân hơn mười năm nay không ai
sử dụng đến. Các ngươi cứ yên tâm ở đây. Ta là một trong tứ tướng ở
thành phố này, Thạch Hồn. Nơi đây được gọi là thành G.O, là một trong
năm thành phố phát triển nhất nơi này. Ta cũng không cần phải giải thích gì nhiều bởi vì ngày mai các ngươi sẽ được giảng giải về thế giới này.
Ngôn ngữ của các ngươi ta cũng có biết, thế nhưng nó không được thông
dụng cho lắm đâu. Tốt nhất là các ngươi nên học ngôn ngữ nơi đây cho
tốt. Thôi các ngươi dọn dẹp đôi chút rồi nghĩ ngơi đi. Có cần gì thì cứ
kêu ta. Nhà ta cũng ở gần đây thôi.
Nói xong người đó quay phắt người rời khỏi. Bạch Hàn nhìn quanh nhà một lượt rồi nói:
- Dọn dẹp đôi chút hả trời? Cái này có khi đêm nay mất ngủ luôn thì có.
Phi hiện giờ nhìn về ngôi thành một lát rồi quay lại nói:
- Cố gắng đi. Mới tới đây mà có người chịu dạy dỗ, hơn nữa còn cho chỗ ở như vậy là tốt rồi. Ở đó mà cứ cằn nhằn.
Cả bọn lúc này bắt tay vào công việc lau dọn nhà cửa. Khi họ vừa đến
đây là lúc trời nhá nhem tối, đến khi họ đã lau dọn xong thì cũng đã là
nửa đêm rồi. Cả bọn lúc này mệt mỏi tới mức chỉ cần đặt lưng ra là ngủ
khò khò. Cũng vào thời gian đó, ở một đỉnh núi thấp rất gần với ngôi
thành này, có một bóng người đang đứng chấp tay sau lưng mà nhìn bầu
trời. Ông ấy chăm chú đến mức có một người đã nhẹ bước đến mà ông ấy
cũng không phát hiện ra. Được một chốc, người kia cất tiếng với giọng
nói sang sảng:
- Người thật sự là sẽ nhận bọn chúng làm đồ đệ. Vậy còn lời nguyền của người?
Ông lão ấy chính là sư phụ của nhóm Phi, ông ấy quay người lại rồi thở dài nói:
- Là phúc thì chẳng thể là họa, là họa có tránh cũng không khỏi. Đây
là lời nguyền, cũng có thể là thứ tốt đẹp cuối cùng ta có thể làm trên
cõi đời này. Vậy tại sao ta lại phải sợ.
Người kia không nói gì, hình như mắt người đó đã ươn ướt. Ông ấy
không nói gì nữa mà chỉ ngước nhìn bầu trời cao. Có một vì sao chợt lóe
sáng rồi tan mất vào màn đêm yên bình đó. Sáng sớm hôm sau, cả nhóm đã
có trước mặt nhà của sư phụ Thiên Nhân để học tập thứ ngôn ngữ ở nơi
đây. Đầu tiên chính là giải thích về thế giới này đôi chút. Thế giới này vốn vô cùng rộng lớn, trong đó có hai châu lục lớn nhất và bao gồm cả
những hệ đảo quốc nhỏ hơn nằm rải rác trên biển. Thành phố họ đang trú
ngụ là thành G.O, bốn thành phố lớn còn lại là Tử Vong, Hỏa Diệm, Thủy
Tinh và Địa Ngục. Đó là năm ngôi thành mạnh nhất tạo nên thế cân bằng ở
thế giới này. Tuy vậy, chỉ có riêng G.O là ngôi thành độc lập, không có
thành nhỏ lệ thuộc mà thôi. Ngoài ra còn phải kể đến các hệ đảo quốc vô
cùng phát triển mà không cần phụ thuộc vào ngôi thành lớn nào cả. Trong
đó có hai hệ đảo quốc nổi bật là Binh Gia và Ngân Lệ. Hai hệ đảo quốc
này tuy nói là không lệ thuộc nhưng vẫn có quan hệ rất sâu sắc với những ngôi thành khổng lồ trên đại lục. Ngoài ra, trên biển rộng bao la, cách rất xa Tây đại lục lại còn có một đỉnh núi rất lớn, nơi đó có một
phương thế lực riêng được gọi là Liệt Diệm Ma động. Thế lực này thành
chủ cả năm ngôi thành đều không ai dám đụng đến. Nếu như chỉ cần một lần xuất quân của quân đoàn Liệt Diệm Ma động này thì cũng đủ phá vỡ thế
cân bằng từ rất xa xưa của thế giới. Người ta còn nói là Liệt Diệm Ma
động có quan hệ chặt chẽ với Tử Vong thành nhưng không ai dám khẳng
định. Thành G.O không có chế độ quân chủ mà do ba người đứng đầu nắm giữ quyền điều hành. Một trong ba người đó chính là sư phụ của nhóm Thiên
Nhân. Trong hai người còn lại có một người nắm giữ một gia tộc khổng lồ
họ Lôi. Gia tộc này chiếm hơn một nữa quân lực của ngôi thành, thế nhưng nếu có sự việc gì quan trọng thì chủ nhân gia tộc này cũng không dám tự ý quyết định. Thường là những vấn đề như vậy phải do sự đồng ý của cả
hai người kia. Bên dưới ba người nắm quyền lực tối cao nhất của thành
G.O này thì còn có tứ tướng được quyền sinh sát ở nơi đây. Tuy nhiên,
thường thì trong thành không cho sử dụng sức mạnh bừa bãi nên vũ khí vẫn là thứ được sử dụng nhiều nhất. Thế nên mới có vấn đề Thạch hồn dẫn
người dùng cung tên để áp giải nhóm Phi. Một phần là anh ta được ngài
Thiên Nhân nhờ cậy, một phần chính là lý do không được sử dụng sức mạnh.
Quay lại sự nghiệp học vấn của nhóm Phi. Trong nhóm thì Phong Lam là
người học tập nhanh nhất. Thường là chỉ cần thoáng chốc là cậu ta đã
hoàn thành bài tập được giao cho so với cả nhóm. Người có tốc độ nhanh
chỉ thua kém cậu ta chút xíu là Bạch Hàn, cậu ta cũng có trí thông minh
vô cùng kinh khủng. Khả năng thông tuệ của Phong Lam và Bạch Hàn thật
khiến người ta ngưỡng mộ. Thời gian thấm thoát, họ đã tới đây được hơn
nữa năm nếu tính theo thời gian ở đây. Nữa năm, thời gian không quá ngắn nhưng cũng không quá dài để người ta tạm quên đi quá khứ đau buồn kia.
Mục tiêu họ đến đây chính là để tìm cách giải quyết vấn đề ở thế giới họ nên tất cả họ đều đang cố gắng hết sức mình. Ngoài ra, trong số năm
người họ thì chỉ có Phi là đang theo đuổi con đường chiêm tinh gia của
sư phụ. Khả năng thông tuệ về ngôn ngữ thì Phi khá kém nhưng về thuật
chiêm tinh huyền diệu cậu ta lại học dễ dàng hơn rất nhiều. Vị trí của
những vì sao, sự thay đổi của chúng, quy luật di chuyển để tính ra vận
mạng và kiếp số của mỗi người. Có thể là nhờ sức mạnh tốc độ trong người cậu ta nên cậu ta nhanh chóng thông thạo thuật chiêm tinh như vậy
chăng. Sau khi ngôn ngữ của họ được củng cố, sư phụ liền dạy võ công cho họ. Đối với phương diện võ công này thì Tôn Giang lại là người dẫn đầu
tất cả. Ngay sau đó chính là Hồng Long. Cả hai người họ đều vượt xa ba
người kia về phương diện võ công này. Mỗi lần thử so tài về võ công mà
không tính đến sức mạnh thì Tôn Giang luôn là người giỏi nhất, anh ta hạ gục cả bọn một cách nhẹ nhàng và điêu luyện. Sư phụ Thiên Nhân rất hài
lòng về nhóm họ, thế nhưng có những lúc ông lại hay thở dài rồi nhìn bầu trời. Phi có vẻ như đã nhận ra điều đó từ lâu. Trong một lần tập luyện, Phi đã nhẹ nhàng bước tới đứng cạnh sư phụ khi ông đang nhìn trời:
- Sư phụ hẳn đang có tâm sự ạ?
Ông ấy lại thở dài một hơi rồi gật đầu:
- Có một vài chuyện, nhưng không đáng bận tâm cho lắm. Phi này, ngươi thấy Hồng Long đó là người như thế nào.
Phi xoa xoa càm đôi chút rồi nói:
- Hồng Long tuy có hơi nóng tính một chút nhưng cậu ta là con người rất tốt, luôn quan tâm đến những người xung quanh.
Ông ấy gật đầu rồi lại lặng im, Phi ngạc nhiên vì hôm nay ông bỗng
hỏi về Hồng Long. Chợt cậu ta hiểu ra vấn đề mà ông đang lo lắng là gì.
Chuyện là trong những ngày gần đây, Hồng Long thật sự thầm thương trộm
nhớ cô cháu gái của sư phụ. Và cái người thường hay liếc mắt bọn họ tỏ
vẻ khinh miệt kia lại là người thuộc Lôi gia. Thế lực này dĩ nhiên là họ không thể nào đụng tới được. Người trong gia tộc này tuy chỉ cao nhất
là cao thủ tầng hai nhưng họ đã là trụ cột của thành phố bởi vì hai
trong số tứ tướng của thành G.O chính là người của gia tộc. Mà cái cậu
kia lại chính là cháu ruột của chủ nhân gia tộc đó và đã có hôn sự với
Dạ Nguyệt từ rất lâu rồi. Phi thở dài lắc đầu một cái rồi cậu ta lại lui về tập luyện tiếp.
Đêm hôm đó, trong khi cả nhóm đang ngủ say, Hồng Long bổng nhẹ nhàng
ngồi dậy, cậu ta khoác thêm một cái áo vào rồi nhẹ bước ra khỏi nhà.
Bước chân cậu ấy rất nhanh, nhanh đến nỗi nhìn cậu ta hệt như đang chạy
vậy. Phi lúc này bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, cậu ta ngó qua không
thấy Hồng Long thì hiểu rằng cậu ta đang đi theo tiếng gọi con tim. Phi
lắc đầu thở dài một cái rồi lại nằm xuống ngủ. Còn Hồng Long, lúc này
cậu ta đã đến được chỗ hẹn, nơi đó chính là nơi mà cả hai lần đầu gặp
nhau, bên bờ hồ Hải Bích. Khi Hồng Long đến nơi thì cậu ta đã thấy thân
ảnh của Dạ Nguyệt rồi. Không biết cô ấy đến từ khi nào mà có vài chiếc
lá đã bị cô ấy xé nhỏ ra tan tành. Hồng Long rón rén bước lại gần cô ấy. Một mùi u hương thoang thoảng bay trong gió cuốn đến cậu ta làm cho
Hồng Long không thể nào nghẹo cô ấy được. Bỏ qua ý định chọc cô ấy, Hồng Long nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Dạ Nguyệt. Cô ấy cất giọng:
- Anh đến rồi.
Hồng Long quay nhìn Dạ Nguyệt rồi gật đầu. Cậu ta hỏi nhỏ:
- Em đến lâu chưa.
Cô ấy lắc đầu vài cái, Hồng Long nằm xuống bãi cỏ xanh mượt rồi ngắm
trời sao. Dạ Nguyệt cũng ngẩn đầu lên nhìn những vì sao đang lấp lánh
kia. Dưới gầm trời đêm dường như chỉ có hai người đang tồn tại vậy. Dạ
Nguyệt ném một viên đá nhỏ xuống hồ làm cho mặt hồ gợn nước, cô ấy nói
khẽ:
- Tháng sau em phải tổ chức hôn sự với Lôi Thanh rồi.
Hồng Long bật người dậy, cậu ta chớp chớp mắt nhìn Dạ Nguyệt. Hồng Long gầm trong miệng:
- Đây... đây là sự thật?
- Là sự thật. Hôn sự này được gia tộc họ chuẩn bị từ rất lâu rồi. Nhưng...
Hồng Long nắm lấy tay Dạ Nguyệt:
- Nhưng như thế nào Dạ Nguyệt?
- Nhưng em không muốn, bởi vì em không thích con người kiêu căng đó. Và cũng bởi vì em chỉ thích một người mà thôi.
Nói xong mặt cô ấy liền ửng đỏ lên, cô ấy lập tức quay đi chỗ khác.
Nắm tay của Hồng Long lúc này nắm chặt lại, chưa bao giờ cậu ta thấy
quyết tâm như vậy. Cậu ta nói khẽ:
- Chúng ta cùng rời đi, được không em?
Cô ấy quay qua nhìn Hồng Long rồi lắc đầu. Cô ấy thở dài một tiếng rồi nhẹ tựa đầu vào vai Hồng Long. Cô ấy nói:
- Nơi đây vẫn còn ông nội nữa. Em không thể bỏ đi. Từ nhỏ em đã mất
đi cha mẹ, ông đã chăm sóc cho em đến bây giờ. Nếu em bỏ đi thì chắc
chắn gia tộc kia sẽ đổ trách nhiệm lên người ông. Bỏ đi... em không làm
được.
Hồng Long cũng thở dài một tiếng, cậu ta chợt cảm thấy bất lực, bất
lực trước thế lực to lớn đang dần cướp mất người con gái mình yêu. Hồng
Long lúc này dường như đã có quyết tâm gì đó, tuy bất lực nhưng cậu ta
quyết phải tìm được cách phá bỏ chuyện này. Không thể lôi kéo đám Phi,
Bạch Hàn, Tôn Giang, Phong Lam vào được. Chỉ mình cậu ta làm mọi chuyện
mà thôi. Nếu bất quá thì cậu ta rời bỏ nơi này là xong. Tuy có hơi nhớ
nhung đấy, nhưng có lẽ cũng chỉ còn cách này. Cậu ta ngước lên nhìn
trời, tay Hồng Long siết nhẹ tay Dạ Nguyệt. Bầu trời đêm thật yên tĩnh.
Từ một ngọn cây cao vút có một nhân ảnh đang đứng đó, tà áo phất phơ,
người ấy đứng đấy thở dài một cái rồi quay người đi.
Thường thì nhóm Phi hay đi săn thú ở khu rừng kế bên rồi sau đó đi
vào chợ để đổi hàng hóa lấy thức ăn. Hôm nay cũng vậy, tuy thời hạn một
tháng của Dạ Nguyệt đã gần kề nhưng Hồng Long vẫn chưa tìm ra cách. Hôm
nay đến lượt cậu ta và Bạch Hàn đi trao đổi hàng hóa trong khu chợ.
Trong lúc đi, Hồng Long hệt như người mất hồn vậy, Bạch Hàn nhận ra được điều này, cậu ta huých nhẹ tay Hồng Long một cái:
- Làm gì như người mất hồn vậy cha. Có tâm sự à.
Hồng Long lắc lắc đầu không nói gì. Họ nhanh chóng tiến vào khu chợ
trao đổi con thú hôm qua săn được. Bạch Hàn trong lúc trao đổi thì Hồng
Long đã thấy dáng người khó ưa của tên họ Lôi kia. Hắn ta lúc nào cũng
xem thường nhóm họ. Họ đều nhẫn nhịn cho qua chuyện nhưng dường như dạo
này hắn càng lấn tới hơn. Hôm trước, trước mắt Hồng Long, hắn ta đi
chung với Dạ Nguyệt. Vừa thấy cậu ta, hắn liền lập tức khoác tay lên vai cô ấy, gương mặt ngông nghênh hất hất về phía Hồng Long. Máu nóng trong người cậu ta sôi trào, vừa định lao đến thì Dạ Nguyệt đã phủi tay hắn
ta xuống rồi bước nhanh đến chỗ Hồng Long. Cô ấy chỉ nói mấy câu rồi nhẹ nhàng quay bước về. Tên Lôi Thanh đó hừ lạnh rồi cũng đi về theo cô ấy. Ngày hôm nay, Hồng Long vừa thấy hắn liền nhẹ bước quay đi. Thế nhưng
hắn đâu chịu để yên cho kẻ phá đám này. Nhất là cái bọn người ngoại thế
vừa mới đến đã được ưu đãi nhận làm đệ tử ngài Thiên Nhân. Hắn ta cùng
hơn bốn, năm người bước nhanh đến chỗ Hồng Long. Vị trí đứng của bọn
chúng rất xảo diệu, không để cho họ có lối thoát nào. Tên Lôi Thanh cất
tiếng:
- Tưởng ai, hóa ra là bọn mạt rệp này. Các ngươi thấy ta còn không hành lễ.
Nắm đấm tay Hồng Long lúc này nắm chặt lại, cậu gầm gừ trong miệng:
- Ngươi là ai mà dám đòi ta hành lễ.
Tất cả bọn chúng nhìn nhau cười vang. Một tên trong bọn chúng bước đến xoa xoa đầu Hồng Long tỏ vẻ trịch thượng:
- Thằng nhóc đáng thương à. Ngươi nên biết thân phận hèn kém của mình. So với thiếu chủ thì ngươi chẳng đáng xu nào đâu.
Hồng Long gạt tay tên đó ra, cậu ta gầm nhẹ:
- Để bọn ta yên, ta không muốn gây sự với các ngươi.
Bọn chúng lại một lần nữa cười vang. Lôi Thanh nhìn nhìn Hồng Long rồi cười đểu:
- Hẳn ngươi đã biết chỉ vài ngày nữa ta cử hành hôn lễ với người con gái... của ta. Ngươi nên biết thân biết phận chút.
Máu nóng trong người Hồng Long lúc này đã sôi trào đến cực điểm. Cậu
ta vừa định lao tới thì Bạch Hàn đã giữ chặt cậu ấy lại, cậu ta nói nhỏ:
- Bình tĩnh Hồng Long. Bọn chúng không đáng cho cậu ra tay.
Nói xong Bạch Hàn nhìn qua bọn chúng một lượt rồi nói:
- Các ngươi có chịu để bọn ta yên không. Nếu không ta sẽ báo lại với sư huynh Thạch Hồn.
Lôi Thanh cười khinh miệt:
- Báo lại, ngươi nghĩ tên đó có thể ngăn được ta hôm nay xử lý các ngươi sao. Chúng bây đâu, xử lý bọn chúng.
Tức thời cả đám năm tên lao đến đấm đá túi bụi vào người Hồng Long và Bạch Hàn. Thế nhưng họ không dám chống lại lệnh không được sử dụng sức
mạnh. Chỉ bằng võ công bình thường, dù cho Hồng Long cùng với Bạch Hàn
có võ công cao đến đâu vẫn không thể chống lại được bọn chúng. Cả hai
người lúc này bị đánh đập túi bụi, mồm mép đều đã chảy máu rất nhiều.
Đến khi cả hai co quắp người dưới đất, bọn chúng mới rời đi. Trước khi
đi, tên Lôi Thanh còn nói một câu:
- Hôm đó, mời các ngươi tới tham dự hôn lễ.
Thế rồi hắn cười lên ha hả cùng đồng bọn bước đi. Hồng Long gầm lên
một tiếng thật lớn, cậu ta quả thật không thể chịu đựng được bọn chúng
nữa rồi. mắt cậu ta đỏ lên nhìn chăm chú vào Lôi Thanh như muốn ăn tươi
nuốt sống hắn. Khi về đến nhà, ba người kia đều thật sự nổi khùng với
thương tích trên người Hồng Long và Bạch Hàn. Bạch Hàn kể sơ một lượt
hoàn cảnh khi đó cho cả nhóm nghe. Tất cả họ... đều đang cực kỳ nóng
giận. Hồng Long chạy ra ngoài khu rừng, lửa từ người cậu ta bốc lên cao. Mỗi cú đấm của cậu ta là một thân cây đại thụ ngã xuống. Phi cùng Phong Lam đứng đấy trầm ngâm nhìn Hồng Long. Phi cất tiếng:
- Có vẻ như chúng ta sắp rời khỏi đây rồi.
- Ý cậu là...
Phong Lam tròn mắt nhìn Phi. Phi chỉ đứng đó, cậu ta nói tiếp:
- Chuyện này, nếu bỏ qua thì chúng ta không xứng là anh em với nhau. Ngày hôn lễ đó sẽ là một ngày vô cùng náo nhiệt đây.
Phong Lam nhìn Hồng Long rồi gật đầu. Hiện giờ chỉ còn tiếng ấm ầm của những thân cây đại thụ ngã xuống.