Khi Phi mở mắt ra, trời lúc này đã là khuya rồi. Khẽ nheo mắt một cái, cậu
ta nhận ra mình đang ở trong ngôi nhà mà sư phụ Thiên Nhân đã cho họ ở
tạm lúc trước. Một cảm giác uất nghẹn bổng chốc hiện lên trong tâm trí
Phi. Hình ảnh mà sư phụ liều chết để bảo vệ Dạ Nguyệt, đồng thời cũng là giúp họ trừ đi một kẻ mạnh kinh khủng kia. Cảm giác bất lực ấy, cậu ta
không thể nào quên được. Mà không chỉ có Phi mang cảm giác này, tất cả
mọi người trong nhóm ai cũng uất nghẹn như vậy. Một người mạnh mẽ đến
thế, ôn hậu đến thế mà phải hy sinh thân mình nhằm kéo theo một tên
không ra gì vào cõi hư vô như vậy. Điều này ai có thể chịu nổi chứ. Phi
ngồi đó, bất chợt hai dòng lệ cậu ta tuông chảy. Một vị sư phụ mà ai ai
cũng tôn kính đã ra đi như thế. Đau lắm chứ, nhưng bản thân không đủ sức mạnh thì có thể làm gì hơn được. Bên cạnh cậu ta, Hồng Long cũng đã
thức từ bao giờ rồi. Cậu ta không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú lên trần
nhà, đôi mắt đăm chiêu như đang nhìn về một cõi nào đó xa thẳm lắm. Xung quanh cũng chỉ có hai tên đang nằm tịnh dưỡng mà thôi. Bạch Hàn, Phong
Lam và Tôn Giang đã rời khỏi đây từ sớm rồi. Cả ba tên đó dù có bị
thương nhưng vẫn còn nhẹ hơn Phi và Hồng Long rất nhiều lần. Và tâm tình bọn họ cũng không tốt hơn hai tên này là mấy. Thế nên họ rời đi để giải tỏa tâm trí đang uất nghẹn đấy của mình.
Ngay lúc cả nhóm ngã xuống sau khi Phi tung quả cầu sấm sét ấy vào
Khổng Tước vương. Một nhóm người đã vội vã chạy đến cứu viện cho họ.
Những người này vốn là dân trong thành G.O, họ là những người trốn thoát được cuộc tàn sát của quân đoàn Tử Vong thành. Mà trong đó, còn có sư
huynh Thạch Hồn và người còn lại cuối cùng trong số ba người giữ quyền
lực tối cao nơi này. Ngài Bạch Thế. Ngài Bạch Thế không bị Lôi Bá giết,
ông vốn có việc cần làm nên phải đi xa thành G.O một thời gian. Đồng
thời ông còn dẫn theo cả Thạch Hồn cùng một đội quân khá mạnh của thành
G.O nữa. Thế nên chuyện Lôi Bá bổng dưng nổi lên dẫn Tử Vong thành tấn
công thành G.O ông không biết gì cả. Mà chuyện ông đi như vậy, cũng
chính là do Lôi Bá kia sắp đặt sẳn. Hắn ta biết mình không thể chống lại cùng lúc hai kẻ mang sức mạnh Power Vô Cực, thế nên hắn đành phải dùng
chiêu đưa ngài Bạch Thế rời khỏi đây nhằm giảm lực lượng thành G.O lại.
Mà Lôi Bá vốn là một trong ba người nắm quyền, việc dụ ngài Bạch Thế rời khỏi thành cũng khá là dễ dàng. Khi ngài Bạch Thế biết chuyện, ông đã
cấp tốc dẫn quân trở về, thế nhưng mọi chuyện lại quá muộn. Ngài Thiên
Nhân mất, lôi theo Lôi Bá. Thành G.O bị tổn hại một cách nghiêm trọng,
cần phải cấp bách xây dựng lại ngôi thành. Cũng may mắn là toàn bộ quân
Tử Vong thành đã bị đội quân ngài Bạch Thế dẫn đi tiêu diệt toàn bộ nhằm cản trở chuyện này đến tai vương của Tử Vong thành: Tử Thiên. Nếu không thì hậu quả thật khó lường. Khi vừa trở về, ông lập tức ra lệnh cho tất cả những người sống sót nhanh chóng sửa sang lại nhà cửa. Đồng thời tổ
chức một bữa tiệc nhằm tiễn đưa mọi người và làm rối mắt quân thù. Không cho chúng biết được sự thật. Nhưng trước khi bữa tiệc diễn ra, nghi
thức tiễn đưa những người đã khuất trong trận chiến được thực hiện một
cách thật nghiêm trang. Tất cả mọi người, trừ Phi và Hồng Long đều đứng
cạnh bờ hồ Hải Bích. Tay chấp lại trước ngực, mắt nhắm nghiền. Mà trên
mặt hồ, những ngọn đèn hoa đăng sáng lấp lóa trôi nổi phát ra ánh sáng
dịu nhẹ tiễn đưa những người đã khuất. Một khung cảnh rất đẹp nhưng lại
thê lương vô cùng. Những tiếng khóc nức nở liên tục vang lên. Người thân mất đi, ai lại không đau buồn kia chứ. Những ngọn hoa đăng kia lững lờ
trôi nhẹ về một miền nào đó xa thẳm phía cuối dòng sông. Mặt trăng tỏa
ra ánh sáng dịu nhẹ trên bầu trời như góp phần xoa dịu đi nổi đau mất
mát trong lòng những người có mặt ở đây vậy.
Trăng đã lên rất cao, lúc này cũng có vẻ đã gần nữa đêm. Phi nhẹ trở mình bước ra khỏi nhà. Hồng Long cất tiếng:
- Đi đâu vậy?
- Giải tỏa tâm tình. Ngồi trong nhà, tớ không chịu nổi.
Nói xong, Phi bước lững thững hướng về phía thác Ngộ đạo, nơi lần đầu tiên cậu ta ngộ ra được bản ngã của mình. Sau khi Phi vừa rời khỏi, một thân ảnh yểu điệu bước vào căn nhà. Cô ấy nhẹ bước đến bên giường Hồng
Long rồi ngồi xuống. Hồng Long khẽ nói:
- Em đến rồi à.
Dạ Nguyệt không nói gì, cô ấy khẽ ngã đầu vào lồng ngực Hồng Long.
Thế rồi cô ấy bật khóc nức nỡ. Từng giọt nước mắt mặn đắng cứ tuông ra,
ướt đẫm cả tấm áo Hồng Long đang mặc. Cảm nhận hơi ấm, cảm nhận từng
giọt nước mắt từ người con gái mình yêu. Hồng Long khẽ thở dài một hơi
rồi cậu ta đưa tay vuốt lấy mái tóc Dạ Nguyệt.
- Còn có anh ở đây mà. Anh hứa sẽ không rời xa em nữa đâu.
Giọng Hồng Long thật nhỏ, dường như cậu ta nói chỉ để mình và cô ấy
nghe. Không biết Dạ Nguyệt có nghe thấy lời Hồng Long nói hay không.
Nhưng cô ấy lại khóc nhiều hơn nữa. Hồng Long dù có mạnh mẽ đến đâu thì
cũng hiểu tâm trạng Dạ Nguyệt lúc này và cũng phẫn uất trước sự ra đi
của sư phụ Thiên Nhân. Hai dòng lệ của cậu ta bất chợt lăn dài xuống.
Bước từng bước, Phi đứng trên mỏm đá nơi cậu ta lần đầu tiên ngộ đạo. Thu trong tầm mắt cậu ta là khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên. Vẫn
rừng cây đó, vẫn những con suối nhỏ kia. Nhưng lúc này, dưới màn đêm yên tĩnh, khung cảnh này lại rất khác. Bên tay trái cậu ta, phía xa xa là
dòng thác Ngộ đạo đang chảy ầm ầm xuống hồ Hải Bích. Những làn khói mờ
ảo tung ra bào quanh cả một vùng rộng lớn. Ánh trăng từ trên cao soi rọi xuống dòng thác khiến cho nó phản xạ nên một màu bạc trắng. Nhìn thác
Ngộ đạo hiện giờ hệt như con sông Ngân chảy từ thiên hà xuống mặt đất và xuyên qua cõi mây vậy. Không gian xung quanh cậu ta thật yên bình, chỉ
có tiếng dòng thác đang đập vào vách đá, tiếng gió thổi lồng lộng và
tiếng nước từ trên cao đổ xuống. Mà ở đâu đó, tiếng côn trùng râm ran
văng vẳng vừa xa vừa gần. Khẽ thở dài một hơi, Phi nằm xuống bãi cỏ mà
ngắm sao trời. Một vầng trăng sáng nhẹ treo trên cao, tuy không được
tròn, cũng không sáng quá, nhưng nó đủ để soi sáng mọi nơi. Vầng trăng
kia tỏa ánh sáng như để xoa dịu tâm hồn mỗi con người đang mang đau
thương trong lòng vậy. Những tảng mây trong đêm tối nhẹ nhàng trôi đi
tỏa lấp đi ánh trăng kia. Mà đồng thời cũng giúp bầu trời hiện lên những vì tinh tú sáng lấp lánh trong màn đêm. Mãi ngắm bầu trời, cậu ta không chú ý đến có một người đang rón rén bước lại gần nơi cậu ta đang nằm.
Người ấy là một cô gái, mà nói đúng hơn là cô gái mà Phi đã cứu hai lần
kia. Cô ấy nhẹ bước về phía cậu ta, thế nhưng cô ấy lại giẫm phải một
cành cây rồi phát ra tiếng động nhẹ. Phi đang nằm đó giật mình quay phắt lại hướng về phía phát ra âm thanh kia mà thủ thế. Vừa thấy cô gái ấy,
cậu ta khẽ cười khổ, thu thế thủ lại rồi lại nằm xuống giống như trước.
Cô gái đó thấy vậy cũng khẽ cười mon men lại gần Phi. Phi chợt cất
tiếng:
- Đêm khuya thanh vắng thế này, ở đây chỉ có tôi với cô. Cô không nghĩ rằng tôi sẽ làm gì đó cô sao.
Cô ấy cười nhẹ một cái rồi đáp trả, giọng nói cô ấy thật dễ thương:
- Em nghĩ rằng anh sẽ không làm gì em đâu. Nếu có thì những lần trước anh đã làm rồi.
- Không sợ rằng tôi cứu cô vì muốn cô báo đáp à?
- Em tin chắc anh không phải hạng người như vậy.
- Tin chắc.
Phi khẽ cười một cái rồi rồi bật dậy làm động tác như muốn ôm lấy cô
gái ấy. Cô ấy lui nhẹ về sau một chút, nhưng Phi cũng rất nhanh lại nằm
xuống như cũ.
- Thế đấy, cô cũng sợ mà. Đúng không.
Cô ấy chu môi lên cãi lại:
- Ai làm vậy cũng phải bất ngờ chứ. Anh cứ thử anh là em đi.
Phi lắc đầu rồi lại nằm thưởng thức bầu trời đêm. Cô ấy cũng vậy, cũng nhẹ ngước lên nhìn bầu trời kia. Bất chợt cô ấy hỏi:
- Sao anh không dưỡng sức mà lại ra ngoài này.
- Tôi có bịnh hoạn gì đâu mà phải dưỡng sức chứ. Còn cô, sao không nghĩ ngơi đi, lúc đó cô cũng bị thương rất nặng mà.
Bổng nhiên cô ấy khẽ nói:
- Cảm ơn!!!
Phi im lặng. Cho đến giờ thì Phi vẫn chưa hiểu sao lúc đó cậu ta lại
nhảy đến cứu cô ấy như vậy nữa. Với bản tính của Phi, cậu ta thậm chí có thể chẳng đoái hoài gì đến cô gái này. Phi dù là con trai nhưng trong
lòng cậu ta đã có một hình bóng rồi. Cậu ta không muốn ai khác phá đi
hình ảnh người đó trong lòng cậu ta. Cô ấy nhẹ hỏi:
- Tại sao anh lại cứu em?
- Không biết. – Phi đáp gọn lỏn.
Câu chuyện lại rơi lần nữa vào bế tắc. Phi không phải không muốn nói
chuyện, nhưng cậu ta lại không muốn tiếp xúc quá gần với một cô gái
người lạ. Dù cho cô ấy vô cùng xinh đẹp.
- Anh tên Phi, đúng không?
Phi nhẹ đáp lời:
- Ừm, còn cô.
- Tuyết Liên.
Cái tên này, giống như một tiếng sấm đánh vọng vào tâm trí Phi. Một
tiếng oành mạnh mẽ mở ra một trang ký ức mà cậu ta vẫn luôn cất giấu
thật kỹ. Tuyết Liên, cái tên này quả có vô vàng ý nghĩa với cậu ta. Đó
là người con gái cậu ta luôn chờ đợi, đó là cái tên hằng đêm vẫn vang
trong đầu Phi. Tuyết Liên, phải chăng người con gái đó chính là người
con gái đang ngồi cạnh Phi hiện giờ. Bật dậy hệt như một cái lò xo, cậu
ta quay qua nhìn thẳng vào mặt Tuyết Liên làm cho cô ấy cũng có phần e
ngại.
- Anh…làm gì nhìn người ta dữ vậy.
- Em…em nói em tên…Tuyết Liên. – Phi ấp úng.
- Vâng.
Cô ấy khẽ đáp trả, đồng thời trong mắt hiện lên vẻ tinh nghịch vốn
có. Một nét cười tỏa ra từ ánh mắt mà Phi có trong mơ cũng muốn tìm
thấy. Thế như cậu ta sao có thể chấp nhận được sự thật này. Có thể là
người giống người, giống luôn cả tên thôi. Phi tự an ủi như vậy nhưng
cậu ta vẫn mong là không phải như vậy. Tâm trạng hiện giờ của Phi đang
đấu tranh thật gay gắt. Đây là sự thật hay sao, đây là người con gái mà
cậu ta vẫn luôn tìm kiếm hay sao. Bất chợt cô ấy nói một câu khiến cho
Phi đông cứng người lại:
- Quên em rồi hả, anh ngốc.
Nói xong, cô ấy cười cười. Câu nói này làm cho Phi giống như người từ cõi chết trở về vậy. Câu nói này, Phi đã muốn nghe từ rất rất lâu rồi.
Giờ cậu ta đã hiểu cái cảm giác đó tại sao lại đau lòng đến vậy rồi. Nếu như lúc đó Phi không lao ra cứu cô ấy thì có lẽ cậu ta phải hối hận cho đến cuôi đời. Nhìn người con gái trước mặt, xung quanh cậu ta lúc này
dù có xảy ra chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Hai dòng lệ
của Phi nhẹ rơi xuống:
- Có thật em đúng là…
Không đợi Phi nói hết câu, Tuyết Liên đã ôm lấy người Phi thật chặt,
thật chặt. Còn hạnh phúc nào hơn khi người con gái mình vốn vẫn luôn chờ đợi bổng nhiên xuất hiện trước mặt nhìn kia chứ. Phi vòng tay khẽ siết
chặt cô ấy. Những giọt nước mắt cứ liên tục tuông trào ra, cả Phi lẫn
Tuyết Liên. Phi khẽ nói:
- Cô bé ngốc, em giờ mới xuất hiện. Có biết anh nhớ em lắm không?
- Em cũng nhớ anh nhiều lắm. Nhưng mà…
Phi khẽ siết cô ấy hơn, cậu ta cắt ngang:
- Quay lại là tốt rồi. Anh sẽ không để em rời khỏi tay anh nữa đâu. Đừng rời xa anh lần nữa, được không?
Cô ấy không nói mà khẽ dụi dụi vào lòng Phi. Cả hai cứ thế trong màn
đêm thật yên bình. Đôi khi có những lúc như thế, những lúc tưởng chừng
rằng không còn được gặp lại nhau nữa. Thế nhưng bổng nhiên gặp lại, một
lời chẳng thể nào nói hết được tình cảm kia. Hạnh phúc vỡ òa chỉ trong
thoáng chốc. Cảm nhận lấy hơi ấm từ người mình yêu, từng chút, từng chút một. Chỉ cần ở bên cạnh nhau thôi, chỉ cần chẳng chia ly thêm một lần
nào nữa. Hạnh phúc như vậy cũng đã đủ rồi.
Hồi lâu sau, cả hai mới buông nhau ra. Phi và Tuyết Liên nhìn thẳng
vào nhau rất lâu, rất lâu. Họ sợ, sợ rồi lại phải mất nhau một lần nữa.
Phi chợt nhớ đến một thứ, cậu ta ngồi xuống, móc trong người ra một cây
tiêu bằng pha lê rất đẹp. Cây tiêu này vốn được Phi mua trong một phiên
chợ ở thành G.O này. Mỗi khi buồn, Phi lại lấy nó ra thổi nhằm tiêu
khiển cũng là nhằm áp chế nỗi nhớ người nào đó. Phi cười cười nhìn Tuyết Liên:
- Có thứ này, anh muốn tặng cho em.
Tuyết Liên tinh nghịch đáp:
- Tặng em cây tiêu này à.
Phi cười rồi khẽ cốc đầu Tuyết Liên một cái. Cậu ta nhẹ đưa cây tiêu
lên miệng thổi. Tiếng tiêu du dương nhẹ vàng vang lên như đưa con người
ta chìm vào cõi mộng. Hòa cùng tiếng tiêu đó, Tuyết Liên cũng cất lời ca hòa nhịp với Phi. Giọng ca của Tuyết Liên rất thánh thót, nó có thể dể
dàng hòa tan rồi thấm dần vào cõi lòng bất cứ ai nghe thấy. Tiếng tiêu
ấy, cùng giọng hát ấy như quyện vào nhau rồi bay bổng khắp không gian.
Âm thanh mà hai người họ tạo ra vang đi xa khắp núi đồi, vang qua những
tán lá cây và vút lên cao. Nó len lõi qua từng kẻ đá rồi hòa tan mình
vào tiếng rầm vang của dòng thác. Tất cả những âm thanh đó hòa vào nhau
tạo nên một bài ca thật tuyệt diệu. Ngân vang những lời hát, những âm
thanh, Phi cùng Tuyết Liên như lạc sang một cõi nào đó xa xăm lắm. Âm
thanh kỳ diệu ấy không chỉ vờn quanh không gian mà họ đang ngồi. Nó còn
bay đến vờn quanh những người đang có mặt trong bữa tiệc kia. Âm thanh
ấy xoa dịu đi nỗi đau mà những người này đang mang trong mình rất nhiều. Để rồi khi âm thanh đó tắt hẳn, họ lại mong muốn âm thanh tuyệt diệu ấy cất lên lần nữa. Mà hiện giờ Phi cùng Tuyết Liên cũng đã im lặng nhìn
nhau không rời mắt. Tuyết Liên nhẹ giọng nói:
- Anh còn nhớ đến bài hát này à?
Phi không nói gì, chỉ gật đầu. Cậu ta làm sao có thể quên được bài
hát mà cậu ta cùng người con gái này song ca ngày trước kia chứ. Bài hát này chính là thứ luôn giúp cho Phi có thể vượt qua được những phiền
muộn trong cuộc sống. Mà mỗi lần ngâm nga bài hát này, cậu ta lại nhớ
đến một cô bé, người mà cậu ta vô cùng thương nhớ. Tuyết Liên nhẹ ôm lấy tay Phi rồi cô ấy ngước mắt lên nhìn trời đêm. Cô ấy khẽ nói:
- Đêm nay đẹp quá hả anh.
Phi mỉm cười gật đầu. Thế nhưng còn vẻ đẹp nào hơn người con gái đang ngồi kế bên cậu ta. Dù cho cô ấy xinh hay không nhưng trong lòng Phi,
cô ấy luôn là người xinh nhất rồi.
Hiện giờ Bạch Hàn, Tôn Giang và Phong Lam đang ngồi ở bữa tiệc. Họ
vừa được nghe thấy âm thanh tuyệt diệu kia vang lên rồi tắt hẳn. Tuy có
chút luyến tiếc nhưng ba người họ cũng đã giả tỏa được tâm trạng phần
nào rồi. Từ sớm đến bây giờ, họ đã nốc hơn mười bình rượu rồi. Mười
bình, con số phải nói là khủng khiếp. Thế nhưng họ cũng chỉ có chếch
choáng mà thôi. Họ muốn uống, uống cho quên đi nỗi đau đang giày xéo tâm hồn họ. Uống để quên đi sự bất lực của bản thân mình. Trong trận chiến
ấy, tuy họ có góp một phần công lao không nhỏ để giành chiến thắng. Thế
nhưng Hồng Long và Phi lại là hai ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhất. Có ghen tỵ chứ, nhưng nếu không có hai người họ thì cả ba đã không thể ngồi ở
nơi đây rồi. Dù cho chếch choáng say nhưng họ sao có thể quên được kia
chứ. Thế nên họ cứ uống tiếp, cứ uống tiếp. Bổng vào lúc này, có một
giọng nói vang lên:
- Các cậu uống nhiều rồi.
Người cất tiếng lại chính là Thạch Hồn, sư huynh của cả nhóm. Bạch Hàn mắt nhìn xa xăm đáp lời:
- Không nhiều, không nhiều.
Thạch Hồn ngồi xuống cạnh Phong Lam, khẽ vỗ vai cậu ta mấy cái , Thạch Hồn cất tiếng:
- Để ta uống với các cậu.
Nói xong, Thạch Hồn đã đưa nguyên hủ rượu lên miệng tu một hơi thật dài. Khà ra một hơi, anh ta ngẩn mặt lên trời cất tiếng:
- Sư phụ, là người rất quan tâm đến đệ tử của mình.
Cả bọn ba tên đều gật gù. Tôn Giang nắm chặt tay lại rồi nhìn chăm chú vào nó:
- Sư phụ quả thật vô cùng quan tâm đến đệ tử. Tại sao…
Bạch Hàn khẽ đáp lời:
- Chẳng sao cả, sư phụ đã chọn như vậy. Cũng vì lỗi của chúng ta một
phần. Tớ hy vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa để từ nay về sau
không phải mất một ai nữa.
Phong Lam cũng tán đồng ý kiến:
- Cần phải mạnh mẽ hơn nữa, cần phải quyết tâm hơn nữa rất nhiều. Còn rất nhiều việc đang đợi chúng ta phía trước.
Phong Lam dứt lời, cả bọn lại trầm ngâm. Họ đều biết mình vẫn còn sứ
mệnh giải cứu thế giới của họ. Thế nên sức mạnh cần phải mạnh hơn bây
giờ nhiều lần nữa mới có cơ may thực hiện được nguyện vọng kia. Thạch
Hồn bổng nói:
- Các cậu ta dự định gì chưa?
Cả bọn lắc đầu. Họ không biết là họ nên đi đâu, về đâu tiếp tục nữa
bây giờ. Lúc này Thạch Hồn móc trong áo mình ra một phong thư, anh ta
nói:
- Phong thư này là của sư phụ để lại, dặn dò ta nếu có việc gì xảy ra, phải đưa tận tay cho Phi hoặc là Bạch Hàn.
Nhận bức thư từ tay Thạch Hồn, Bạch Hàn nhẹ nhàng bóc bức thư phía trong ra.
- Các đệ tử của ta. Ta hy vọng các con sẽ không đọc được bức thư này. Nhưng nếu các con có đọc được nó thì ta cũng đã không còn trên cõi đời
này nữa rồi. Điều ta muốn nói với các con, chỉ là ta tự hào vì mình đã
nhận các con làm đệ tử. Ta thấy được nhiệt huyết, tinh thần của các con. Một bầu máu nóng sẳn sàng đương đầu mọi thử thách phía trước. Bạch Hàn, con là người có cái đầu lạnh nhưng lại khá sáng suốt. Ta hy vọng con có thể dẫn dắt toàn đội tiến về phía trước, tiến về một nơi thật xa. Phong Lam, con rất tinh mắt về mọi chuyện. Trong đội ngũ, con hãy cố gắng giữ cho đầu óc mình luôn bình tĩnh để có thể giải quyết mọi chuyện suông
sẻ. Hồng Long, ta gửi gắm cháu gái ta lại cho con. Con là người ta nhận
thấy có rất nhiều ưu điểm, chỉ là nóng tính một tý thôi. Con cũng như ta ngày xưa, con cần phải để đầu mình lạnh bớt đi, có những việc nóng nảy
chỉ làm hỏng việc. Tôn Giang, con là đứa đệ tử ta yêu mến. Những bài võ
của ta con có thể hoàn thành xuất sắc đến vậy là điều ta không ngờ tới.
Khả năng thiên phú võ học của con sẽ còn đưa con đi rất xa, rất xa hơn
nữa. Nhớ rằng, quyền của ta không đánh kẻ yếu đuối. Nó phải đánh thẳng
vào những kẻ mạnh mẽ nhưng hiếp đáp kẻ yếu kia. Còn Phi, đệ tử tâm đắc
nhất của ta. Người đã am hiểu toàn bộ về chiêm tinh thuật của ta, thứ mà ta tâm đắc nhất. Chiêm tinh thuật là thuật pháp mầu nhiệm, ngộ ra được
chân ngã của nó, nó có thể giúp con đạt được tầm cao mới. Thậm chí trở
thành một bậc tông sư, một kẻ mạnh nhất. Ta biết tính khí con luôn bình
tĩnh trong mọi việc, nên ta cũng không lo lắng gì về con cả. Còn về
chuyện thế giới của các con, ta cũng có một cách. Hướng về phía nam hơn
ngàn dặm có một ngọn núi cao chọc trời. Độ cao của ngọn núi này rất ít
người biết được, cùng với địa hình hiểm trở thẳng đứng. Nó được mệnh
danh là đỉnh Vô Vọng. Trên đỉnh Vô Vọng có một cánh cửa do một vị thần
ngày xưa để lại. Một cánh cổng có thể giúp người ta xuyên suốt qua các
chiều không gian. Đưa ta về lịch sử cũng như tới tương lai. Nơi đó có
thể là nơi các con cần tới. Nhưng nên nhớ, trước Power Vô Cực không nên
đặt chân đến đó. Bới vì ngoài địa hình ra, còn có sự bảo vệ nghiêm ngặt
của Tử Vong thành. Ta hy vọng các con có thể thực hiện được chí hướng
của mình. Cùng nhau, các con có thể sáng lập nên một lịch sử mới. Đi đi, các đệ tử của ta. Đừng nên lui bước dù bất kỳ hoàn cảnh nào. Chỉ được
tiến về phía trước…
Nắm chặt bức thư trong tay, hai dòng lệ nóng chảy trào trên mặt Bạch
Hàn. Mà đồng thời, Tôn Giang cùng Phong Lam cũng chảy vội lệ nóng. Sư
phụ vẫn luôn quan tâm họ, vẫn luôn để ý đến họ. Từ tận sâu đáy lòng họ
có một niềm tôn kính khó nói thành lời đối với người sư phụ này. Từ lúc
mới bước chân đến đây, chính sư phụ đã cưu mang họ. Rồi cho đến bây giờ, ông vẫn luôn quan tâm đến từng người trong nhóm. Hiểu rõ tính khí của
từng tên. Họ cảm nhận được niềm tin của ông vào nhóm, về con đường phía
trước mà cả nhóm phải bước đi.
Có những lúc, không thể dừng chân mãi một nơi được. Con người cần
phải trải qua vô vàng sóng gió, thất bại thì mới có thể khôn lớn được.
Và sức mạnh bản ngã cũng thế, nó cần được trui rèn trước những trận
chiến khốc liệt nhất, hiểm nguy nhất. Để rồi nó sẽ từng chút, từng chút
một mạnh mẽ lên gấp nhiều lần. Thế nhưng cũng cần phải có niềm tin tuyệt đối vào bản thân cũng như về con đường phía trước vậy. Nơi cuối con
đường ấy sẽ là đích đến mà chúng ta cần phải đi tới. Cuộc sống vốn vậy,
vốn cần phải có một đích đến cuối cùng trong cuộc đời này, nơi mà ta ký
thác hết thảy niềm tin vào đó. Nơi mà dù cho có thất bại đến đâu ta vẫn
có thể ngẩn cao đầu nếu như ta chạm được vào đích đến của ta. Nơi mà ta
dù cho có bao lần vấp ngã, bao lần mất mát đau thương. Nhưng nếu ta có
thể giữ lấy niềm tin tuyệt đối ấy, không có gì là không thể.
Cuộc sống vốn sóng gió, nhưng quan trọng là ta có biết cách vượt qua, biết cách chấp nhận đau thương hay không. Và biết cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, mất mát hay không. Quá khứ vốn chẳng thể nào thay đổi được nữa, ta cũng chỉ còn cách tiến về phía tương lai. Nơi mọi thứ là bí
mật, nơi đó ta gửi trọn niềm tin vào. Phía trước chúng ta là hừng đông
đang rực nắng, hà cớ gì phải quay lưng lại tiến vào bóng tối sâu thẳm
kia. Họ ngồi đó cho đến sáng, cho đến khi mặt trời bắt đầu nhô lên khỏi
những rặng cây. Ba người Bạch Hàn, Tôn Giang cùng Phong Lam đứng dậy,
nhìn về phía mặt trời đang mọc. Những tia sáng ban mai nhẹ nhàng lau khô đi những giọt lệ còn vương trên mi mắt. Một ngày mới sẽ đến, một ngày
nữa ta sẽ bước đi trên chính đôi chân của mình. Bên cạnh là những người
ta yêu thương. Hồng Long khẽ khoác tay lên vai Dạ Nguyệt, cả hai cũng
đang ngắm mặt trời mọc lên vào buổi tinh sương. Những tia nắng nhẹ hắt
qua ngọn cây, những cơn gió đùa reo vang với những tầng lá. Là một ngày
mới, bình minh lên thật đẹp. Phi nắm chặt lấy tay Tuyết Liên, cả hai
đứng trên cao ngắm một mặt trời vàng óng nhẹ nhàng nổi lên giữa không
trung. Tất cả họ, đều nở trên môi một nụ cười thật nhẹ, thật nhẹ. Có vẻ
như họ cuối cùng cũng đã vượt qua được nỗi buồn kia. Không phải là họ
mau quên, nhưng họ không muốn những hy sinh của ngài Thiên Nhân là vô
ích. Họ sẽ tiến về phía trước, dù cho có khó khăn đến thế nào đi nữa. Mà bên cạnh họ, còn có người yêu thương, còn có bạn bè vào sinh ra tử. Như vậy cũng đã đủ rồi. Một bình minh mới, một ngày mới, một khởi đầu của
chuyến hành trình mới. Tất cả, chỉ là bắt đầu.