- Em cũng yêu anh. – Hữu Linh ngọt ngào trả lời Đinh Văn Thịnh. – Em muốn nhìn anh lái xe đi.
Đinh Văn Thịnh mỉm cười thêm lần nữa, nhưng chất chứa vẻ cay đắng
không dễ gì nhận ra. Hắn ta không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, rồi
mở máy lái xe rời đi.
Đợi tới khi chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn, Nguyễn Thùy Hữu Linh mới mỉm cười quay người, đi về phía tòa nhà chung cư.
Không khí ban đêm rất trong lành, cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự thanh khiết, trong veo như trái tim cô lúc này.
Nguyễn Thùy Hữu Linh năm nay mới mười tám tuổi, là một diễn viên tài
năng hiếm có. Còn rất trẻ, cô đã hoàn thành chương trình diễn xuất bốn
năm, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô, trùng với buổi lễ tốt
nghiệp. Trước đó không lâu, Đinh Văn Thịnh đã định hôn ước với cô, anh
ta lại không muốn chờ đợi thêm nữa, sau khi cả hai thống nhất, ngày mai
là hôn lễ của cô và Đinh Văn Thịnh.
Nghĩ đến Đinh Văn Thịnh, Nguyễn Thùy Hữu Linh bất giác lại đỏ mặt.
Năm thứ hai đại học, cô tham gia một buổi tiệc rượu, Đinh Văn Thịnh là
người đại diện của công ty tài trợ cho quỹ biểu diễn cùng xuất hiện
trong bữa tiệc ấy, chỉ mới nhìn thoáng qua, trong mắt hai người đã có
nhau. Sau đó, Đinh Văn Thịnh bắt đầu điên cuồng theo đuổi, nửa năm sau,
cuối cùng cũng toại nguyện, chinh phục được mỹ nhân.
Có thể gả cho chàng trai trẻ đầy triển vọng như Đinh Văn Thịnh là ước mơ của không biết bao nhiêu cô gái, Nguyễn Thùy Hữu Linh cũng không
ngoại lệ. Từ lúc bắt đầu nhận lời yêu cho tới bây giờ, Đinh Văn Thịnh
luôn phong độ ngời ngời, vô cùng quý trọng cô. Thời gian dài như vậy,
cũng có lúc Đinh Văn Thịnh không khống chế được bản thân, nhưng anh ta
chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn với cô.
Kỳ thực, Nguyễn Thùy Hữu Linh cũng nghĩ cần phải tiến thân trong giới giải trí, cô thích biểu diễn, ca hát, thậm chí từ nhỏ đã có căn bản về
nhảy múa, hoàn toàn có thể đi theo ba hướng điện ảnh, múa, ca hát, nhưng những điều đó không thể sánh được với tình yêu cô dành cho Đinh Văn
Thịnh. Cô yêu Đinh Văn Thịnh, cho nên tình nguyện là người phụ nữ đứng
sau anh, bên anh cho tới đầu bạc răng long.
Ánh trăng dịu dàng tỏa xuống gương mặt trong sáng như ngọc của cô,
càng lộ ra vẻ thùy mị và e thẹn. Cô ngẩng đầu ngước nhìn ánh đèn ấm áp
phía trên lầu, bất giác vui vẻ rảo nhanh bước chân. Lúc cô đi tới góc
hành lang, phía sau vọng đến tiếng bước chân nặng nề, liền sau đó, một
giọng đàn ông vang lên:
- Là tiểu thư Hữu Linh phải không ?
Nguyễn Thùy Hữu Linh thoáng kinh ngạc. Đêm khuya, có người đàn ông
đứng phía sau, thật là dọa cô giật mình rồi. Cô ngoái đầu nhìn người đàn ông đó, không quen biết, là một người đàn ông xa lạ.
- Tôi là Nguyễn Thùy Hữu Linh, xin hỏi ông là... ?
Được cô xác nhận, người đàn ông kia cười nửa vời, nói một câu:
- Vậy đắc tội rồi.
Nguyễn Thùy Hữu Linh còn chưa kịp phản ứng gì, liền thấy người đàn
ông đối diện giơ tay lên, lập tức trước mắt cô là một màu tối đen, trong nháy mắt đã mất đi tri giác.
Đêm khuya, trong căn phòng hào hoa, ánh trăng thanh rót xuống từ
khung cửa sổ lớn, giống như một lớp vàng mỏng trải trên tấm thảm mềm
mại. Tiếp tới là chiếc giường xa hoa quay lưng lại phía ánh trăng, chiếc màn che màu trắng sớm đã bị xé rách vứt lộn xộn trên đó.
Cô gái với mái tóc rối tung nằm trên giường, đôi tay cũng bị trói lại bằng một chiếc cà vạt đắt tiền, lông mi dài rủ xuống che cặp mắt trong
veo, đôi môi mềm mại hé mở dưới chiếc mũi nhỏ bé xinh đẹp. Nguyễn Thùy
Hữu Linh đang hôn mê không hay biết gì, lúc này thân hình tuyệt mỹ không được che đậy bởi bất cứ thứ gì của cô đang bị thu hết vào tầm nhìn của
một đôi mắt đen lạnh lùng, hung hiểm.
Ánh trăng dìu dịu, để lộ ra thân thể mỹ miều của cô gái, còn đôi mắt
thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đen kia, giống như ánh mắt chim ưng tỏa
ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Đôi môi người đàn ông dần cong lên tạo thành một đường cong hiểm ác,
khiến người ta cảm thấy gần giống như ma quỷ. Một bàn tay to lớn đặt lên gương mặt thanh tú của cô gái, ve vuốt, những ngón tay thon dài vuốt từ chiếc cằm của cô xuống đến cái cần cổ xinh đẹp. Sự mềm mại dưới đầu
ngón tay khiến người đàn ông dừng lại một lát, tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác tiếp xúc khác thường mang lại.
- A.
Nguyễn Thùy Hữu Linh kêu lên khe khẽ sau khi dần tỉnh lại, đến cả
toàn thân cũng đau nhức khó chịu, trong lúc mơ màng chỉ cảm thấy có một
bàn tay ấm nóng đang vuốt vẻ trên cơ thể mình. Cô giật mình kinh ngạc,
mở to đôi mắt đẹp nhìn sang phía bên cạnh, chỉ thấy đại khái hình dáng
một người đàn ông ẩn mình trong bóng tối, cái bóng đen của thân hình vạm vỡ này khiến cô cảm thấy khó thở, còn bản thân thì đột nhiên mềm nhũn
bất lực ! Nguyễn Thùy Hữu Linh kinh hãi hoảng sợ, vừa định ngồi dậy, thì tuyệt vọng phát hiện ra hai tay mình đang bị trói chặt vào đầu giường.
- Anh là ai ? Tôi đang ở đâu ?
Người đàn ông trong bóng tối rõ ràng không có ý định trả lời cô, chỉ
dùng một tay giữ chặt lấy đôi chân cô, tay còn lại vẫn tiếp tục khám phá cảm giác tiếp xúc da thịt mềm mại.
Nguyễn Thùy Hữu Linh cảm thấy ngạt thở, không có pokemon trong tay,
cô đang định kêu cứu, thì nghe thấy một giọng cười lạnh lẽo thì thầm
ngay bên tai, giống như cảm nhận được luồng khí lạnh giá đến từ địa
ngục. Trong chốc lát, các mạch máu toàn thân cô đều đông cứng lại.
Nhận ra ý đồ xấu xa của gã đàn ông kia, Nguyễn Thùy Hữu Linh càng ra
sức giãy giụa, cô không ngừng la hét, thậm chí còn cố cắn vảo bả vai rắn chắc của hắn ta, gương mặt nhỏ nhắn kinh hãi:
- Tôi xin anh, thả tôi ta, xin anh !
Đột nhiên, hàm dưới của cô bị bàn tay to khỏe giữ lại, sức mãnh liệt
không hề tiếc sức lực khiến Hữu Linh cảm thấy đau đớn. Một lúc sau, hơi
thở dữ dội của người đàn ông lạ mặt áp vào cô, đè chặt lên môi cô, mang
theo sức mạnh tham lam và dữ dội.
- Á, không...
Cơ thể Nguyễn Thùy Hữu Linh run rẩy, cô ra sức cắn, một chút máu tanh đọng trên môi.
Gã đàn ông rên lên một tiếng, rõ ràng hành động vừa rồi của cô đã
khiến hắn ta nổi giận. Bàn tay to lớn của hắn giáng vào cô không thương
tiếc, khiến Hữu Linh càng hoảng loạn, khiếp sợ.
Bóng tối bao trùm, che đậy tất cả sức thật kinh hoàng đang xảy ra trong căn phòng ngủ xa hoa.
- Xin anh, thả tôi ra, thả tôi ra. – Đôi môi nhợt nhạt của cô run rẩy khẩn cầu, van xin gã đàn ông kia.
Cơ thể cường tráng của gã bỗng nhiên đè xuống, hơi thở ngầu đục không khó nghe ra hắn ta đang cố kiềm nén điều gì.
- Thật không ngờ cô đúng là rất sạch sẽ. – Giọng nói của hắn ta trầm
ổn, rất dễ nghe, giống như rượu quý được ủ trong nhiều năm, lại giống
như viên đá nặng đè lên trái tim Nguyễn Thùy Hữu Linh.
Phần lưng của gã đàn ông đó hạ thấp xuống.
- Không ! – Nguyễn Thùy Hữu Linh gần như ngất đi, cảm giác đau đớn
tột cùng ấy khiến tim cô như muốn ngừng đập, cô hiểu rõ một sự thật...
Cô đã mất đi sự trinh trắng. Ngay đêm hôm trước lễ cưới của mình.
Nước mắt tuôn rơi lã chã, từng giọt, từng giọt rơi xuống chiếc giường đơn trắng muốt như tuyết, rơi cả lên xương quai xanh cứng đờ của cô.
Vết trói của cà vạt in hằn lên đôi tay, những ngón tay cũng trở nên tím
ngắt do máu không lưu thông.
Lúc này, Nguyễn Thùy Hữu Linh chỉ cảm thấy đây thật sự là một cơn ác
mộng mà cả đời này khó để quên đi. Mỗi tế bào trong cô đều đang gào thét gọi tên Đinh Văn Thịnh, trước mắt cô cũng hiện ra hình ảnh anh tuấn của Đinh Văn Thịnh. Đáng tiếc, giấc mộng tan vỡ rồi, cô biết tất cả đều đã
tan vỡ rồi.
Mùi hôi thối phảng phất trong không khí, đôi môi gần như bị cô cắn rách, đôi mắt cô cũng bị bóng tối xâm chiếm.
...
Triệu Phong tựa lưng vào tường, lặng lẽ nhìn ánh sáng ban mai rọi vào khung cửa sổ đằng sau ban công.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, là ngày mà quả trứng pokemon mà Triệu
Phong mang về từ thế giới Diablo nở ra. Mặc dù hệ thống đã nói rõ rằng
pokemon nở ra sẽ trung thành với Triệu Phong, Triệu Phong không dám cho
rằng điều đó chắc chắn sẽ đúng như cái hệ thống đã nói. Người phía sau
cái hệ thống có lẽ sẽ không nói dối một con kiến hôi như Triệu Phong làm gì, biết là vậy nhưng Triệu Phong cũng không có tin tưởng hoàn toàn.
Với Triệu Phong, bất cứ việc gì liên quan trực tiếp đến tính mạng hắn,
hắn sẽ không tin vào bất kỳ ai khác, chỉ tin vào chính mình.
Nhằm đảm bảo an toàn, Triệu Phong không định tới gần con pokemon sắp
nở, hắn đứng ở một khoảng cách khá xa, tầm hơn sáu mét. Quả trứng
pokemon đang nằm trong phòng tắm không khóa cửa, Triệu Phong thì đang
đứng ngay sau cửa sổ kế bên ban công. Ở phía trước phòng tắm khoảng một
mét, Triệu Phong dùng khoảng bảy cái cây có cành lá rậm rạp chắn lối đi. Nếu như con pokemon vừa sinh thù địch nhân loại như những con pokemon
hoang dã khác, rồi lúc nhìn thấy Triệu Phong thì liền tấn công, khoảng
cách này và phòng tuyến cây kia là quá đủ để Triệu Phong phản ứng và
chạy trốn. Thật sự mà nói, vị trí hiện tại Triệu Phong rất khó chạy
trốn, trừ khi con pokemon mới sinh ra không có đủ trí thông minh và mạnh mẽ, Triệu Phong mới có thể thừa cơ chạy xuống tầng trệt. Trong trường
hợp pokemon vừa sinh ra đã mạnh sẵn, sợ rằng một cái kỹ năng của nó đủ
để phá banh cái phòng tuyến chẳng ra phòng tuyến kia.
Ban đầu Triệu Phong định mang quả pokemon xuống bếp, đặt nó ở gần
bếp, còn hắn đứng ở gần ngay cửa nhà, vị trí cực kỳ thuận lợi để chạy
trốn. Thế nhưng lo sợ bị người đi ngang qua, hoặc quân đội trên trực
thăng phát hiện, Triệu Phong chỉ có thể chọn vị trí không quá thích hợp
này.