Vết nứt nằm ở phía ngoài so với ngõ cụt, bởi vậy lúc này Triệu Phong đang
bị những vòng tròn lớn, vừa, nhỏ được tạo thành từ những con Trùng Ăn
Não bao vây. Mặc dù Triệu Phong đã cố gắng vung vẫy cây lao phản kích,
nhưng trước một số lượng không đếm hết Trùng Ăn Não, Triệu Phong hoàn
toàn không thể thành công thoát ra, mà mỗi lúc hắn lại càng bị dồn gần
về ngõ cụt hơn.
Triệu Phong nhận ra tình cảnh tồi tệ của mình bây giờ, thế nên vừa cố gắng vung lao chém giết những con Trùng Ăn Não tiến lại gần, vừa suy tư đối sách. Khoảng năm phút khổ chiến, khi trên thân cũng đã xuất hiện
những vết thương to bằng ngón tay, lúc bị dồn lui về trong hang động
nhỏ, Triệu Phong nhìn thấy cái chăn bông cũ và đám lá khô. Trong thời
khắc ấy, trong đầu Triệu Phong nảy ra một ý tưởng.
Triệu Phong cầm cái chăn bông lên, dùng bó đuốc trên tay đốt cho nó
cháy một góc, rồi dùng cây lao đẩy nó về phía trước mở con đường máu.
Ngọn lửa bùng lên mỗi lúc một lớn, rất nhanh đã hóa thành một ngọn lửa
to như đống lửa trại, soi sáng cả một vùng rộng lớn. Đám Trùng Ăn Não
nhìn thấy ánh lửa liền rối rít chạy trốn, đa phần leo vun vút lên hai
vách tường, rồi chui vào vết nứt.
Lợi dụng thời gian cái chăn bông chưa bị đốt trụi, Triệu Phong dựa
theo trí nhớ, phản hồi theo đường cũ, chạy một mạch không hề quay lại.
Mãi cho đến khi mệt bở hơi tai, Triệu Phong mới dừng chân, vứt cái chăn qua một bên, tay trái dựa vào tường, thở dốc.
Vừa rồi vì quá nôn nóng nên không có cảm giác gì, bây giờ bình tĩnh
lại, Triệu Phong mới cảm thấy cơn đau bỏng rát trên chân, cởi tất ra
nhìn thì thấy trên chân mình có mấy vết thương vẫn đang chảy máu, cứ như là bị đinh đâm vào vậy. Có điều tất cả những vết thương của Triệu Phong đều là vết thương ngoài da, nên ngoài một chút đau đớn thì không gây ra ảnh hưởng gì cả, nên hắn chẳng quá để tâm.
Trải qua lần chạm trán kinh hoàng này, Triệu Phong không muốn ở lại
trong cái hang này thêm giây phút nào nữa, đợi khi thể lực khôi phục
được một ít, hắn lấy ra một bó đuốc mới, đốt cháy để soi đường, rồi lập
tức theo đường cũ ra ngoài.
Đi được chừng nửa tiếng đồng hồ, Triệu Phong phát hiện tại chỗ rẽ
trước mặt có một nơi thoai thoải, có vẻ không giống trong trí nhớ của
hắn lắm. Thế nhưng Triệu Phong không định quay lại đối mặt với đám Trùng Ăn Não, vì thế hắn quyết định đi tới.
Khi đi tới được chín bước, đột nhiên tầng đất mỏng trên bề mặt sụp
xuống, làm cả cơ thể Triệu Phong rơi thẳng xuống dưới. Thật đúng như câu nói: “Tai họa không chỉ đến một lần, còn điều may mắn thì chẳng có lần
thứ hai”, Triệu Phong vừa thoát khỏi con cương thi và đám Trùng Ăn Não
thì lại xảy ra chuyện.
Khi tỉnh dậy, trước mắt vẫn là một mảng đen thui, bốn phía tĩnh lặng
như tờ, nếu Triệu Phong là một người tin vào thuyết hữu thần thì nhất
định sẽ tin rằng bây giờ mình đã đi qua Quỷ Môn Quan. Nhưng Triệu Phong
dám khẳng định là lúc này mình hãy còn chưa chết. Triệu Phong cắn chặt
răng, cố nhịn đau bò dậy, lấy ra một cây đuốc khác, châm lửa.
Dựa vào ánh sáng tỏa ra từ bó đuốc, Triệu Phong đưa mắt ngó quanh bốn phía, thấy nơi này khá rộng rãi và vuông vắn, chiều dài và chiều rộng
đều chừng mười, mười hai mét, cao bằng hai người đứng chồng lên nhau,
các bức tường đều được mài nhẵn bóng, không giống do tự nhiên hình thành nên, mà như là một gian phòng đã do con người tạo ra. Căn phòng đá này
hoàn toàn trống trải, trên mặt đất phủ một lớp bụi rất dày, chẳng rõ đã
bao nhiêu năm tháng không có người qua lại rồi.
Quan sát một lúc, Triệu Phong bỗng thấy hình như có một người đang
ngồi tựa lưng vào góc tường. Vừa rồi, vì chỉ tập trung nhìn vào chỗ khác nên Triệu Phong mới không để ý tới một nơi mà ánh sáng bị che khuất như thế. Nhìn từ xa, chỉ thấy người đó ngồi khoanh tròn hai chân, lưng tựa
vào tường, giống như một khối đá chẳng hề động đậy, toàn thân đều vận
quần áo màu đen, ngay đến khuôn mặt cũng dùng một miếng vải đen che kín, chỉ để lộ hai con mắt, lúc này đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất
động của vị khách không mời là Triệu Phong.
Triệu Phong ngơ ngác vài giây, không biết nên làm sao cho phải, cuối cùng lên tiếng trước:
- Xin chào anh ? Chị ? Tôi không may vừa rơi từ tầng một xuống nơi đây, không biết...
Nói rồi Triệu Phong liền lấy ra một cây lao, nắm chặt, đứng im chờ
người đó trả lời. Nhưng chờ suốt hồi lâu mà vẫn chẳng thấy đối phương có động tĩnh gì, Triệu Phong bước lên trước hai bước, nói:
- Xin chào !?
Kết quả vẫn không có gì thay đổi, đối phương chẳng có động tĩnh gì.
Sau một thoáng do dự, Triệu Phong dứt khoát bước hẳn tới trước mặt người kia, và rồi phát hiện đó đâu phải một con người, rõ ràng là một bộ
xương khô, còn cặp mắt đang nhìn về phía hắn chỉ là hai cái hốc đen
ngòm.
Thấy đó không phải là người, Triệu Phong không còn căng thẳng như
trước nữa, thản nhiên đi tới bên cạnh bộ xương khô kia, nhìn chằm chằm
vào hai hốc mắt đen ngòm của nó một lát, lại lật bộ đồ màu đen kia lên
xem xét một hồi, sau đó khom người nhặt một xấp giấy, đọc xem nó viết
những gì.
Đó là một xấp giấy vừa nhàu nhĩ, vừa ố vàng, tổng cộng có mười mấy
trang, có thể thấy trong những ngày tháng cuối cùng ở chốn tăm tối vô
biên này, người này đã không ngừng nhớ lại và ghi chép về những việc
xưa. Chữ trên giấy được viết liêu xiêu bằng bút chì, hơn nữa đã mờ nhạt
rất nhiều.
Qua những việc xưa, Triệu Phong như thể được bước vào thế giới của vị tiền bối ngồi nơi góc tường kia.
“Ta là Phan Trọng Duy, một tên dũng sĩ trong mắt người đời. Mùa hè
năm một trăm hai mươi kỷ Hắc Ám, ta với người bạn thân là Trịnh Hữu Tín
cùng nhau tới hang động Đồng Bằng Băng Giá để thử luyện, trên đường về
không cẩn thận rơi xuống cái hố này, một hồi lâu sau mới tỉnh lại. Khi
tỉnh lại, ta nghe thấy trong hang có tiếng người kêu, mới hay bạn thân
đang xuống dưới này để cứu ta. Nhưng y mới xuống được nửa đường thì một
con chim quái dị đã chặn đường đi của y, vừa cào vừa chụp. Bạn ta hoang
mang bỏ trốn, đồng thời đồng ý là sẽ đưa viện binh đến cứu ta, nhưng về
sau, y lại bặt vô âm tín.
Ta chẳng rõ mình đã ở trong cái hang tối tăm này bao nhiêu ngày đêm
rồi, ngoài những âm thanh do con chim quái dị thỉnh thoảng xuất hiện kia phát ra, ta chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác nữa. Cuối cùng
ta ăn cạn lương khô, uống cạn hết nước, tự biết là mình không cầm cự
thêm được bao lâu nữa, bèn viết ra bức thư dài này giữa bóng tối, hi
vọng người có duyên có thể đọc được.
Trong quãng thời gian vừa qua, ta gần như đã lần mò từng ngóc ngách
của nơi này nhưng lại chẳng tìm thấy bất cứ cơ quan hay cửa ngầm nào cả, ở đây chỉ duy nhất lỗ hổng bên trên là đường ra mà thôi, rơi vào đây
rồi mà không có ai tiếp ứng thì đừng hòng sống sót. Có điều, trên đời
không có việc gì là tuyệt đối cả, nếu có người có thể rời khỏi nơi này,
ta xin ngươi hãy báo thù giúp ta, ta hoài nghi bạn ta vì muốn một mình
nuốt trọn bảo vật nên mới bỏ ta lại đây, không chịu đến cứu.”
Đọc tới đây, Triệu Phong dừng một lát, nhận ra nó chẳng giúp ích gì
cho mình. Triệu Phong ngán ngẩm thở dài, rồi tiếp tục đọc. Nội dung phía sau nói chi tiết hơn phía trước, nhưng lại có nhiều chỗ khác biệt, có
lẽ là do ban đầu vị tiền bối kia còn muốn che giấu, sau đó khi sinh mệnh dần đi đến điểm cuối, vị tiền bối này lại viết thêm vào, nói thẳng cả
ra.
“Lần này, bọn ta theo hướng dẫn mơ hồ một tờ bản đồ kho báu, đến hang động Đồng Bằng Băng Giá tìm mật thất của một vị anh hùng và hai món bảo vật được giấu trong mật thất là tráp pha lê và dạ minh châu. Tờ kho báu chỉ rõ đây không phải là những món bảo vật bình thường, song công dụng
cụ thể của chúng là gì thì không được miêu tả. Hang động Đồng Bằng Băng
Giá quá nhiều lối đi và lối rẽ, lại có nhiều vị trí có địa hình thường
xuyên biến đổi thất thường, muốn tìm một căn mật thất quả thực là khó
khăn vô cùng. Huống chi căn mật thất của một vị anh hùng nhất định là
được đặt ở một nơi vô cùng kín đáo, cẩn mật...
Hai người bọn ta đã sống trong hang động Đồng Bằng Băng Giá bảy tháng trời, và quả như câu nói “có công mài sắt, có ngày nên kim”, dựa vào
lòng kiên trì, bọn ta thực sự đã tìm được. Ban đầu, bọn ta cứ ngỡ mật
thất sẽ được đặt ở một vị trí có địa hình không thay đổi nào đó, cho nên không dám đi sâu. Khi thời gian trôi qua nhiều, bọn ta mới đánh liều đi vào sâu hơn. Lúc đó, sự thật đã chứng minh quan điểm trước kia của bọn
ta là sai lầm. Có một buổi tối, ta là người nằm ngủ, chợt để ý thấy có
một tia sáng chiếu vào mặt, bèn gọi bạn ta tới. Ý nghĩ của y hoàn toàn
giống với ta, cho rằng tia sáng trong hang động tối đen là một chuyện
lạ, thứ mà bọn ta muốn tìm có lẽ là ở ngay vùng này. Thế rồi bọn ta cẩn
thận xem xét, cuối cùng phát hiện vị trí mật thất. Sau khi xác định được vị trí cụ thể, bọn ta lại bỏ ra mười mấy ngày nữa để đào hầm, rồi tiến
vào trong mật thất.
Vào đến bên trong, bọn ta phát hiện mật thất này rất nhỏ, chỉ ngang
với nửa gian phòng bình thường mà thôi, nơi chính giữa đặt một cái hộp
gỗ, song bên trong lại chẳng hề có gì cả, mà nhìn quy cách của cái hộp
gỗ thì đây không thể nào là mật thất của một vị anh hùng. Bọn ta lập tức cảm thấy ủ rũ, nhưng vào chính lúc này, Trịnh Hữu Tín lại phát hiện
trên mặt đất có một cái ngăn ngầm và lấy từ bên trong ra được một chiếc
rương gỗ. Mở chiếc rương gỗ đó ra, bọn ta ngạc nhiên đến nỗi suýt thì
rớt cả tròng mắt ra ngoài. Trong rương gỗ có đựng một chiếc tráp hình
lập phương dài rộng chừng nửa mét, hoàn toàn trong suốt, dưới ánh lửa
chiếu tới còn không ngừng biến đổi màu sắc. Chiếc tráp này sáu mặt đều
bóng loáng mịn màng, tuy không thể tìm được cơ quan để mở, nhưng lại có
thể nhìn ra bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Một món đồ nghệ thuật như thế đặt trước mặt bất kỳ ai thì người đó
cũng sẽ cảm thấy nó tinh xảo tuyệt vời, đẹp đẽ vô song, và bọn ta đã
nhận định rằng đây là tráp pha lê mà bọn ta muốn tìm kiếm bấy lâu nay.
Ta vô cùng mừng rỡ, liền đưa tay tới định bưng tráp pha lê lên nhưng lại bị bạn ta quát ngăn lại, nói là cẩn thận bên trong đó có ám khí. Nhưng
sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chiếc tráp đó được cất vào trong
túi một cách dễ dàng, và bọn ta cũng không gặp khó khăn gì khi chui ra
khỏi mật thất. Bọn ta từng tìm kho báu không biết bao nhiêu lần mà kể,
nhưng chưa lần nào lại dễ dàng như thế này, hơn nữa còn tìm được một thứ quý báu như tráp pha lê. Song tiếp đến lại xảy ra chuyện mà ta không
tài nào ngờ tới. Khi sắp ra khỏi hang động Đồng Bằng Băng Giá đến nơi,
ta không ngờ mình lại bị rơi xuống gian phòng đá bí ẩn này, còn Trịnh
Hữu Tín thì vứt bỏ ta để thoát thân một mình, không bao giờ trở lại
nữa.”