Khi đi vào hang động Đồng Bằng Băng Giá, như thường lệ, Triệu Phong trở nên thận trọng và cảnh giác hơn.
Hấp thu kinh nghiệm từ ba lần đi tới nơi đây, cũng như rút kinh
nghiệm từ lần rèn luyện song kiếm, Triệu Phong chỉ rèn luyện kỹ năng đao của hắn khi tiêu diệt hết bầy quái, để lại một con quái Bộ Xương. Âu
cũng là vì Bộ Xương có tốc độ chậm chạp, cực kỳ phù hợp với những người
mới bắt đầu tập luyện như hắn. Ban đầu Triệu Phong lấy vung đao, chém
làm chủ, tập dợt đến khi thuần thục, sau đó hắn mới tập thu đao, đỡ đòn. Khi đã thành thạo bộ động tác cơ bản, Triệu Phong tiến hành kết hợp
những động tác cơ bản này với cơ thể của mình cho nhuần nhuyễn, không
còn vung chém và thu đao đỡ đòn đơn thuần, mà tụ lực, thu lực từ vai,
chân và cả lưng.
Cách sử dụng đao không giống với cách sử dụng kiếm, nó là một hệ
thống gần như mới hoàn toàn. Vì thế, Triệu Phong chẳng khác gì phải tự
học lại từ đầu. Tự học, tự mày mò từng bước một, công việc trở nên nhiều hơn và vất vả hơn nhiều lần.
Đôi khi Triệu Phong ao ước hắn có thể biết trước tương lai, hoặc là
hắn có thể xây dựng được kế hoạch hoàn mỹ cho tương lai. Khi đó, chắc
chắn hắn sẽ không phải mãi khốn khổ vì kế hoạch không theo kịp biến hóa
như bây giờ.
Thời gian cực khổ của Triệu Phong cứ yên ả trôi qua.
Một buổi nọ, trải qua hơn ba mươi phút không gặp phải quái vật, sau
khi đi tới một ngõ cụt, Triệu Phong nhìn thấy một cái hang nhỏ ở vách
tường bên trái, cách mặt đất khoảng nửa mét. Loại hang trong hang này
không phải gì bất thường, nhưng thực sực rất hiếm có, bởi vì không có
bao nhiêu người vất vả đào một cái hang trong một cái động đầy quái vật
làm gì, trừ khi người đó muốn sống tách biệt với thế giới nhân loại, ưa
thích hoàn cảnh tăm tối nơi đây.
Triệu Phong cũng không suy nghĩ gì nhiều, loại hang trong hang này
không có bao nhiêu nguy hiểm, thậm chí chẳng hề có chút nguy hiểm nào.
Đã tình cờ gặp được, hắn quyết định đi vào bên trong nhìn xem thế nào để thỏa mãn lòng tò mò.
Cái hang nhỏ này khá rộng, bên cạnh bức tường phía bên trái có một
vòng tròn chất bằng đá, bên trong đặt một ít cành khô và lá mục, còn có
một chiếc chăn bị hở bông tơi tả, hiển nhiên đây chính là giường ngủ của chủ nhân hang động này. Nơi đầu giường có đặt một chiếc rương gỗ không
nắp đậy, trong rương đựng toàn các công cụ như đinh, búa, xẻng, dây
thừng… Chỗ bên phải cửa hang có một cái bếp đơn giản được xây bằng đá,
phía dưới có hai thanh sắt làm trụ chống, bên trên treo một chiếc hũ gốm màu đen, bên trong hãy còn nửa hũ nước, nhìn nước trong hũ và lớp tro
tàn bên dưới bếp lò, có thể đoán được là chủ nhân của hang động đã rời
khỏi nơi này một thời gian khá dài rồi.
Triệu Phong đi loanh quanh một vòng trong hang nhỏ, tìm được một đống củi khô, sau đó ôm tới bên bếp lò, thầm nghĩ: “Đây có lẽ là thứ tốt
nhất mà chủ nhân hang động để lại cho ta!”
Nếu chủ nhân hang động nhỏ đã chọn nơi đây làm nơi sinh sống, Triệu
Phong biết nơi đây sẽ khá là an toàn, không cần lo lắng sẽ bị quái vật
phát hiện. Thế là Triệu Phong lấy bật lửa từ trong túi không gian ra và
bắt đầu đánh lửa. Khi ngọn lửa bập bùng bốc lên, Triệu Phong lập tức cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được tắm trong một thứ cảm giác ấm áp.
Có được thời gian nghỉ ngơi mà không phải quá lo lắng, Triệu Phong
rất thoải mái lấy đồ ăn ra thưởng thức, xem nơi đây như nhà của mình.
Sau khi ăn chút đồ, thể lực của Triệu Phong cũng đã khôi phục. Trong khi rảnh rang không có việc gì làm, hắn liền đưa mắt quan sát mọi thứ trong hang. Đột nhiên, Triệu Phong phát hiện trên một tảng đá khá bằng phẳng, dường như có người dùng những đường nét đơn giản và vụng về để khắc ra
thứ gì đó. Nghĩ đến đây, Triệu Phong lập tức cầm bó đuốc đi tới gần nhìn xem. Sau một hồi nghiên cứu, đã phải đau đầu giải mã các nét vẽ lại
chẳng theo một tiêu chuẩn cụ thể nào, Triệu Phong chỉ mơ hồ cảm thấy đây có lẽ là bản đồ lối đi xung quanh đây. Trên bản đồ có rất nhiều nơi
được khoanh tròn để đánh dấu một ví trí nào đó trong động, một số thì
rỗng giữa, một số lại được đánh dấu “X”, chẳng rõ là có dụng ý gì. Tất
nhiên là Triệu Phong không mấy quan tâm tới những vòng tròn đó, hắn chỉ
muốn nhìn xem bên trên có ghi chép gì về nơi nào nguy hiểm, hay nơi nào
thường xuyên xuất hiện boss cần phải tránh hay không.
Phải biết bất cứ hang động nào cũng đều không an toàn một trăm phần
trăm, sẽ có những khu vực thay đổi, biến đổi vị trí thất thường, hoặc là có đám quái mạnh đến kinh hoàng thường trực đứng canh, hoặc có boss
mạnh mẽ trông coi. Thế nên bất cứ ai vào hang động thì đều đã chuẩn bị
sẵn tâm lý sẽ chết. Và một tấm bản đồ ghi chép về các vị trí ấy sẽ mang ý nghĩa to lớn, cũng như sẽ hết sức quan trọng.
Triệu Phong nhìn một lúc lâu, nhưng rất tiếc là dù đã tìm kiếm cẩn
thận trên từng nhánh rẽ của trên bản đồ, hắn vẫn chẳng nhìn thấy ký hiệu nào có vẻ ám chỉ về điều đó. Điều này không khỏi làm Triệu Phong có
chút thất vọng.
Sau đó Triệu Phong lại tìm kiếm ở các ngóc ngách khác thêm một lát nữa nhưng vẫn không có phát hiện gì thêm.
Cảm thấy trước đây không lâu đã cày quái và rèn luyện quá nặng, chưa
nghỉ ngơi hợp lý, lúc này kiếm được nơi an toàn, Triệu Phong chuẩn bị đi ngủ để lấy lại sức.
Triệu Phong cải tạo lại chiếc “giường” một chút, làm cho nó rộng hơn. Sau khi đốt thêm một đống lửa ở ngay bên cạnh, Triệu Phong mới nhắm mắt đi ngủ.
Con người ta khi mệt mỏi thường ngủ rất nhanh, Triệu Phong vừa nhắm
mắt lại đã cảm thấy thân thể nặng trịch, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Triệu Phong một mình chèo thuyền giữa biển rộng mênh mông,
nhìn trời xanh biển biếc xung quanh, trong lòng ngợp đầy cảm giác thư
thái. Đột nhiên, một cơn sóng đánh tới, chiếc thuyền con của Triệu Phong lập tức nhấp nhô theo từng đợt sóng, cuối cùng lật úp trên mặt biển, đè hắn xuống phía dưới. Triệu Phong không thể thở được, bị uống rất nhiều
nước biển, dù Triệu Phong có bơi thế nào đi chăng nữa cũng không thể
thoát ra ngoài được, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, liền bừng tỉnh
dậy.
“Không đúng, mình đã mở mắt ra rồi cơ mà, tại sao vẫn không thể thở
được thế này?” – Triệu Phong sững sờ. - “Hơn nữa, rõ ràng có một đôi tay chắc khỏe đang bóp chặt cổ mình.”
“Là ai?”
Triệu Phong muốn kêu nhưng lại không thể kêu lên thành tiếng, bèn cố
gắng gỡ đôi tay kia ra, nhưng đối phương thật sự quá khỏe, dù hắn đã cố
hết sức nhưng vẫn không thể làm gì được. Lúc này, đống lửa trong hang đã tắt, chỉ còn một vài viên than lập lòe chiếu ra những tia sáng đỏ lờ
mờ, nhưng chỉ cần dựa vào đó, Triệu Phong vẫn có thể nhìn thấy một thứ
gì đó có tóc xõa đầy đầu đang đè trên người hắn. Cặp mắt của nó rất to,
cứ như sắp rơi ra khỏi tròng đến nơi, mái tóc dài xõa xuống chạm tới cả
mặt Triệu Phong, còn liên tục cọ qua cọ lại làm hắn ngứa ngáy. Suy nghĩ
đầu tiên xuất hiện trong đầu Triệu Phong là hắn đã gặp phải Mao Nhân
(người đầy lông) rồi.
Theo truyền thuyết ở quê Triệu Phong, người chết tuyệt đối không được để tiếp xúc với sinh khí, một khi thân thể dính phải nước mắt của người sống mà không được xử lý một cách ổn thỏa, thì sẽ có khả năng biến
thành Mao Nhân. Ban đầu, trên xác chết sẽ mọc ra một lớp lông tơ rất
dày, răng nanh cùng với móng tay và lông tóc sẽ không ngừng dài ra,
nhưng nếu muốn thật sự hoạt động được, nó phải chờ thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa, khi đó răng nanh của nó sẽ dài đến cổ, móng tay dài hơn
một tấc, lông lá móc rậm rạp khắp cơ thể, hoàn toàn có thể gây nguy hiểm cho người và gia súc, muốn đối phó với nó quả là không dễ dàng. Xét kỹ
ra, Mao Nhân cũng là một loại cương thi, rất mạnh, gặp phải nó thì khó
mà tránh khỏi cái chết.
Triệu Phong cho rằng thứ ở trước mắt hắn chắc chắn là Mao Nhân rồi.
Dù đây là thế giới Diablo, song Triệu Phong vẫn cho rằng là thế giới nào thì vẫn có nhiều thứ tương tự, có nét tương đồng và giống nhau. Giống
như nhân loại ở thế giới pokemon và thế giới Diablo đều có chung dáng
vẻ, đều có cùng đặc điểm sinh lý như nhau.
Đối phương càng lúc càng siết chặt, thấy mình sắp cạn hơi đến nơi,
Triệu Phong bèn cố gắng dùng nốt chút sức mạnh cuối cùng, đưa chân đạp
mạnh về phía Mao Nhân, sau đó thì liền ngất lịm.
Đến khi Triệu Phong tỉnh dậy, hắn sợ hãi nhìn xung quanh, sau đó nhanh tay lấy ra cái bật lửa, đốt cho đống lửa cháy lại.
Đợi đến khi hang động nhỏ sáng tỏ, Triệu Phong lại cẩn thận quan sát
xung quanh. Quan sát kĩ mọi thứ, không thấy gã Mao Nhân bóp cổ mình,
Triệu Phong thở phào, cảm thấy mình mơ trong mơ, một trường hợp hiếm gặp lại cực kỳ phù hợp với cái nơi hắn vừa nằm ngủ.
Khoảng bốn giây sau, bỗng nhiên Triệu Phong cảm thấy có gì nhói nhói ở cổ mình. Thế là mặt Triệu Phong trở nên tái hẳn đi.
Theo thường thức, ở trong những hang động của thế giới này có những
loài động vật cực nguy hiểm. Do vậy, dù cho cảm thấy cổ mình có dị dạng, Triệu Phong không dám đưa tay lên chạm vào. Hắn lấy một cái gương tròn
từ trong túi không gian ra, quay mặt vào đống lửa đang cháy phập phùng,
đưa cái gương tròn ra trước mặt, mượn nhờ ánh sáng quan sát phần cổ xuất hiện cảm giác nhói đau kia.
Qua tấm gương, Triệu Phong nhìn thấy có một con côn trùng nhỏ màu cà
phê đang bám trên gáy hắn, đầu của nó đã chui vào sâu trong thịt, bên
ngoài vẫn còn lộ ra phần thân thể dài hơn một ngón tay, cái đuôi thì
giống như đuôi chim én tách ra làm hai nửa, thỉnh thoảng còn kẹp lại một cái để đề phòng có kẻ tập kích từ phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Phong không khỏi ngây ra, bởi xưa nay hắn chưa từng nhìn thấy loại côn trùng như thế này, đã thế nó còn đang
chui vào trong người hắn nữa chứ!
Để bản thân không phải chịu khổ thêm, Triệu Phong vội đưa tay tới định kéo nó ra ngoài.