Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cơ thể Triệu Phong không tự chủ run lên vì lạnh. Chốc sau, Triệu Phong từ từ mở đôi mắt ra.
Vừa dậy, Triệu Phong duỗi thẳng cơ thể đang co ro ra, rồi nằm im
khoảng 10 phút, chờ cơn đau đầu trôi qua. Trong lúc chờ đợi, Triệu Phong nhận ra cơ thể mình nóng hơn mức bình thường, cứ mỗi khi một cơn gió
nhẹ lướt qua, cái lạnh giá lại khiến cơ thể đang nóng của hắn run lên
từng cơn. Triệu Phong lúc này mới biết hắn đã bệnh. Việc phát bệnh này
là điều tất nhiên, bởi Triệu Phong dầm mình trong nước hơn 3 tiếng đồng
hồ, tiếp đó lại dùng thân thể trần truồng đón từng cơn gió lạnh của màn
đêm, và rồi còn ngủ trên nền xi măng lạnh lẽo suốt một đêm dài.
Mười phút yên ắng nhanh chóng trôi qua, khi cơn đau đầu dịu bớt rất
nhiều, Triệu Phong chậm rãi đứng lên. Đã hết đau đầu, vậy nhưng Triệu
Phong vẫn thấy chút choáng váng, đầu óc mơ hồ khó tả. Cảm nhận cơ thể
phát sốt, cùng cái đầu không ở trạng thái tỉnh táo, Triệu Phong biết
mình có lẽ mắc bệnh khá nghiêm trọng.
Triệu Phong nỗ lực dùng tay phải tựa vào tường, tiến về phía góc
tường nơi con dao chặt thịt và quả trứng pokemon đang nằm. Tới góc
tường, Triệu Phong ngồi xổm xuống, dùng tay phải cầm con dao chặt thịt
lên. Sau đó, Triệu Phong mở cửa phòng vệ sinh, bước ra ngoài, khép cửa
lại, rồi tựa tay trái vào vách tường, đi tới phía trước, sau đó lại theo cầu thang đi xuống phía dưới.
Xuống tới tầng 1, Triệu Phong tiến về phòng bếp. Bấy giờ, do cơn bệnh khá trầm trọng, khứu giác của Triệu Phong bị ảnh hưởng nghiêm trọng, do đó hắn không còn ngửi thấy mùi hôi thối như hôm qua nữa, chỉ cảm thấy
có chút khó chịu. Khi đến phòng bếp, Triệu Phong bắt đầu lục lọi xung
quanh, cũng như tập trung quan sát xem thử còn thứ gì dùng được hay
không.
Khoảng 30 phút sau, Triệu Phong hoàn thành công cuộc tìm kiếm của
mình. Trước mặt hắn là một cái thùng gạo to, một cái nồi tương đối sạch
sẽ, không có vết máu khô nào bám vào. Ở phía bên trong cái nồi, Triệu
Phong đặt vào những thứ khác hắn tìm được: một hộp trứng gà, một bịch
ruốc khô, một chai dầu ăn, một hũ muối và một hũ đường. Trong những thứ
hắn tìm được, gạo còn khoảng 10 kí, hộp trứng gà còn 3 quả, chai dầu ăn
còn khoảng ba phần tư, muối còn một nửa, đường chỉ còn chưa tới một phần tư. Triệu Phong cảm thấy nếu chỉ một mình hắn ăn, và một buổi chỉ ăn
khoảng ba chén cơm, 10 kí gạo trong thùng đủ hắn ăn nửa tháng trở lên.
Vấn đề chủ yếu của hắn lúc này có lẽ là nước và thực phẩm, trong đó quan trọng nhất vẫn là nước.
Ngoài những đồ vật hắn tìm được ở phòng bếp, sau khi kiểm tra, Triệu
Phong nhận thấy cái bếp ga vẫn còn sử dụng được. Điều này làm cho Triệu
Phong yên tâm lại, ít ra hắn không cần phải đốt củi nấu ăn, không phải
lo khi đốt củi, khói bay lên sẽ làm quân đội chú ý.
Tạm bỏ mọi thứ đồ tìm được ở lại bếp, Triệu Phong cầm theo cây đao
chặt thịt và cái nồi, cẩn thận tới phòng khách phía trước nhà. Hôm qua
trời tối đen, Triệu Phong thấy không rõ ràng tình cảnh nơi phòng khách.
Lần này, Triệu Phong nhìn thấy một bộ sofa và một cái bàn gỗ nhỏ nằm ngã nghiêng, dưới nền đất đầy những vết máu khô. Nhưng thứ đập mạnh vào thị giác của Triệu Phong là một mảnh tường đầy máu đen sẫm, một miếng mảnh
to chừng ba nắm tay đẫm máu không kém chút nào đang dính chặt vào tường
máu. Nếu như mang ụ thịt và những mẩu xương bên trong ụ thịt rải lên nền đất, tình cảnh có lẽ còn khủng bố hơn nhiều.
Triệu Phong rất nhanh dời tầm mắt khỏi phòng khách máu tanh, cất bước đi về phía trước. Lúc tới cửa, Triệu Phong không có ra ngoài ngay, mà
hắn nép thân vào tường, thận trọng nghe ngóng động tĩnh, cũng như dõi
mắt quan sát xung quanh. Mãi một lúc lâu sau, khi cảm thấy mọi thứ an
toàn, Triệu Phong mới chậm rãi đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Triệu Phong không đi thẳng, hắn nép thân vào tường, theo tường đi về phía bên phải ngôi nhà. Khi đi hết phía bên phải, Triệu
Phong vẫn nép thân vào tường, rẽ phải về phía sau nhà. Đi hết phía sau
ngôi nhà, Triệu Phong lại men theo vách tường, rẽ phải đi về bên trái
ngôi nhà, theo hướng từ sau nhà đi tới phía trước.
Ở bên phải và phía sau ngôi nhà là một bãi cỏ dài, cùng những hàng
cây bạch đàn, chuối. Ở hai nơi này không có nguồn nước mà Triệu Phong
cần. Tuy nhiên, khi vừa rẽ phải tới bên trái ngôi nhà, Triệu Phong nhìn
thấy một cái giếng ở đằng trước, cách ngôi nhà khoảng vài mét, bên cạnh
nó còn có một cái gàu nước. Nhìn thấy cái giếng, Triệu Phong cẩn thận
quan sát xung quanh một lần, rồi mới đi tới gần cái giếng, cúi người
nhìn xuống giếng, rồi mới thu lại ánh mắt, đánh giá cái gàu nước.
Nước trong giếng khá trong, bên ngoài cái gàu có những vết máu đen
sậm bám lên. Triệu Phong đặt cái nồi xuống bên trái, rồi dùng lưỡi dao
cạy những mảng máu đen sậm khỏi cái gàu. Xong xuôi, Triệu Phong thả cái
dao chặt thịt xuống đất, dùng tay phải nắm đầu dây của cái gàu, dùng tay trái thả cái gàu đi từ từ xuống giếng nước. Khi cái gàu đã ngập đầy
nước, Triệu Phong dùng hai tay kéo dần nó lên.
Nhìn cái gàu nước trên tay, Triệu Phong đưa lên mũi ngửi. Ngửi không
ra được cái mùi gì khác thường, vốn đã biết khứu giác của mình không còn nhạy, Triệu Phong không hề thất vọng hay vui mừng gì. Hắn đứng yên tại
chỗ, suy nghĩ chốc lát, rồi đổ nước vào nồi, đổ đến hai phần ba cái nồi
thì dừng. Sau đó Triệu Phong đưa gàu lên miệng, uống ừng ực. Từng ngụm
nước thông qua miệng đi vào họng của Triệu Phong, giải tỏa cơn khát hiện tại của hắn.
Khi đã uống đủ nước, Triệu Phong thả cái gàu xuống giếng, xách lên
một gàu nước đầy nữa. Đặt tạm cái gàu nước xuống đất, Triệu Phong dùng
tay trái nhặt con dao chặt thịt lên, kẹp con dao chặt thịt vào nách
phải, sau đó tay phải vừa nhấc cái gàu, vừa phụ tay trái bưng cái nồi
nước, theo vách tường đi thẳng tới trước, vào nhà, rồi xuống tới bếp.
Không chút để ý đến ụ thịt thối cùng mớ xương bên cạnh cái bếp, Triệu Phong dùng hai tay bụm một nắm gạo bỏ vào nồi, không vo gạo mà bắc nồi
lên bếp. Điều chỉnh nồi cho nằm vững trên bếp ga, Triệu Phong mở khóa
ga, rồi bật bếp. Trạng thái lúc này của Triệu Phong không thích hợp ăn
đồ khó tiêu hóa, vậy nên hắn quyết định nấu cháo.
Để yên cái nồi đang nấu, Triệu Phong lại tìm kiếm khắp bếp và nhà
khách phía trước một phen. Khoảng 5 phút sau, hắn nhặt thêm được một con dao thái, năm cái thìa cùng một cái muỗng canh lớn. Sáu món đồ này đều
dính một chút máu, vì thế Triệu Phong mang chúng đến gần cái gàu nước,
cẩn thận chà rửa.
Ngay khi Triệu Phong rửa được một nửa cái thìa thứ bốn, hắn nghe thấy những tiếng phạch phạch từ phía đông vang lại, mỗi lúc trở nên một lớn. Triệu Phong vội vàng bỏ cái thìa đang rửa xuống, nép người vào vách
tường bên phải, nhích dần người về phía cửa nhà. Những tiếng phạch phạch kia cứ lớn dần, đến bầu trời trên đầu Triệu Phong rồi lại theo hướng
tây mà đi, sau đó nhỏ dần và biến mất.
Mãi cho đến khi những tiếng phạch phạch đã không còn, Triệu Phong vẫn đứng ngay cửa nhà, nép người chặt vào vách tường, không dám thở mạnh.
Cảm nhận từng cơn gió mạnh từ vị trí những tiếng phạch phạch quét ra
xung quanh ngay vừa rồi, dù không nhìn, Triệu Phong đoán đó là một chiếc trực thăng.
Đứng nép ở đó chừng 5 phút, không nghe được tiếng phạch phạch nào
nữa, Triệu Phong có chút thất vọng rời khỏi vách tường, đi về căn bếp.
Ngay khi hắn đến bếp, hắn nhìn thấy cái nồi cháo đang sôi sùng sục. Nhìn thấy nồi cháo sôi mãnh liệt như vậy, Triệu Phong liền vặn nhỏ tay ga
lại.
Khúc nhạc dạo bất ngờ đến rồi đi, Triệu Phong quay lại công việc đang dang dở.
Khoảng mười phút sau, sau khi đập trứng gà cho vào nồi, cũng như nêm
gia vị vừa ăn, Triệu Phong dùng cái muỗng canh to múc từng muỗng, ăn như sói đói.
Triệu Phong rất nhanh ăn hết nồi cháo. Ăn xong, Triệu Phong dùng nước trong gàu rửa sơ nồi và muỗng ngay tại trong nhà, rồi dẹp chúng vào một góc bếp. Sau đó, Triệu Phong cầm cây dao chặt thịt đi lên lầu. Lúc này
đây, khi đã biết sẽ có trực thăng lượn qua trinh sát quanh thôn Angas,
Triệu Phong không định ra ngoài vào ban ngày. Vì vậy, hắn quyết định
nghỉ ngơi, rèn luyện cơ bắp, chờ đến đêm sẽ ra ngoài tìm hiểu tình hình
sau.
Về phần xuyên tới thế giới Diablo, Triệu Phong cũng không lo lắng.
Qua 2 ngày không dám ngủ trước đó, cũng như qua đêm hôm qua, Triệu Phong đã biết chỉ khi hắn ngủ, hắn mới được đưa xuyên tới thế giới Diablo.
Tuy không biết vì sao mỗi một giấc ngủ ứng với một lần thử luyện kéo dài từ lúc hắn tỉnh dậy ở thế giới đó, đến lúc hắn về lại làng Cổ Xưa đánh
một giấc, cũng như không rõ độ dài, ngắn của giấc ngủ có ảnh hưởng đến
thời gian hắn dừng lại ở thế giới Diablo không; nhưng ở thời điểm này,
Triệu Phong biết cái gì, ở đâu là quan trọng hơn. Vì lẽ đó, khi đã quyết định sẽ ra ngoài vào ban đêm, cuộc do thám đêm nay của Triệu Phong
không kết thúc trong vài giờ, mà sẽ kéo dài đến lờ mờ sáng.
Triệu Phong đi lên lầu, đi thẳng về bên phải, hướng ra cái ban công
bên ngoài. Khi đi qua căn phòng lớn nối thẳng tới ban công, Triệu Phong
dừng lại, quan sát mọi vật trong căn phòng này. Nhìn thoáng qua, Triệu
Phong thấy vài bộ quần áo đang treo trên một cái cây phơi đồ. Nhìn thấy
cây phơi đồ nằm ở góc trái ngay kế bên vách tường đối diện ban công,
Triệu Phong đưa tay trái vỗ trán, cảm thấy tối qua mình đã sơ sót. Nếu
tối qua hắn nhìn thấy những bộ đồ này, có lẽ sáng nay hắn đã không bị
bệnh.
Triệu Phong đi tới cây phơi đồ, chọn một cái quần đùi màu đen, cùng
một cái áo thun màu trắng mặc vào. Dẫu cái áo thun màu trắng rất dễ bị
người nhận ra trong đêm tối, song Triệu Phong không có cách nào tốt hơn, ít nhất là mặc áo thun vào thì vận động sẽ tiện hơn mặc cái áo sơ mi
còn lại.