"Điện hạ! Chúng ta phải mau chóng tìm ra người hạ độc, độc
này không những phong ấn sáu phần công lực của điện hạ mà còn
khiến cho sức khỏe của điện hạ ngày càng yếu dần, nếu chậm trễ
không tìm ra thì e là..."
Lạc Tuyết Y trợn mắt, bước nhanh vào lớn tiếng hỏi:"Dạ Thành! Chàng trúng độc? Chàng trúng độc từ khi nào?"
Đặng Hải cùng Tiêu Từ ngay lập tức hành lễ cung kính với
nàng, Triệu Dạ Thành giật mình khi thấy Lạc Tuyết Y xuất hiện
đột ngột như thế, chàng vốn dĩ không muốn cho nàng biết sợ nàng
lại lo lắng, chàng cười nhẹ khẽ lắc đầu trả lời:"Ta không sao,
nàng nhìn ta xem có giống người bị trúng độc không?"
Tiêu Từ trầm tư suy nghĩ, bây giờ Lạc Tuyết Y đã biết rồi thì
cứ để cho nàng biết, thêm một người giúp thì càng sớm tìm ra
kẻ hạ độc, hắn quyết định nói rõ cho nàng biết:"Đại hoàng tử
phi! Điện hạ đã trúng độc rất lâu rồi, cứ tưởng độc sẽ phát
tác nhanh nhưng lại không ngờ nó lại không hề có biểu hiện gì
cả, thái y đến bắt mạch cũng không hề phát hiện điện hạ trúng
độc."
Triệu Dạ Thành ngay lập tức nhìn Tiêu Từ bằng ánh mắt sắc
lạnh, hắn liền cúi đầu không dám nhìn chàng, Lạc Tuyết Y nhíu
mày vội hỏi:"Độc đó là độc gì?" Có thể nàng sẽ biết cách
giải độc nếu biết đó độc là gì?
Triệu Dạ Thành khẽ lắc đầu chậm rãi đáp lại:"Ta không biết
đó là độc gì? Ta chỉ biết nó sẽ phong ấn sáu phần công lực
của ta hơn nữa mỗi lần ta sử dụng võ công thì độc sẽ phát
tác khiến cho sức khỏe của ta yếu nhanh chóng còn nếu không dùng
võ công thì chỉ dần dần yếu đi."
Đặng Hải ngay lập tức tiếp lời Triệu Dạ Thành:"Còn nữa mỗi khi mùa đông đến thì điện hạ sẽ cảm thấy lạnh hơn người
thường."
"Đại hoàng tử phi! Người biết đó là độc gì sao? Thật tốt quá
rồi, người biết đó là Cửu Phong Tán thì người nhất định biết
cách giải độc đúng không?"
Nàng khẽ lắc đầu, gương mặt trở nên nghiêm trọng, đôi mày
nhíu chặt cất tiếng đáp lại:"Ta không biết cách giải, độc này
ta cũng chỉ là nghe sư phụ nói qua mà thôi." Đột nhiên, nét mặt nàng khó coi hơn, lo lắng, hỏi chàng:"Dạ Thành! Chàng đã trúng Cửu Phong Tán bao lâu rồi?"
"Ta đã trúng độc hai năm rồi." Chàng không nhanh không chậm
đáp lại với giọng điệu dịu dàng, ôn nhu, vô cùng bình thản như
không có chuyện gì.
"Hai năm? Chàng đã mấy lần dùng hết công lực của mình rồi?" Lạc Tuyết Y hoảng hốt, kinh hãi hỏi chàng.
"Ba lần." Triệu Dạ Thành thấy sắc mặt của nàng chuyển đổi
nhanh chóng, chàng cũng khẽ chau mày, xem ra chàng bây giờ đã
rất nghiêm trọng rồi.
Đặng Hải thấy nét mặt Lạc Tuyết Y càng lúc càng khó coi, hắn càng trở nên lo lắng hơn, chắc chắn là không ổn rồi:"Đại hoàng
tử phi! Điện hạ không sao đúng không? Không có gì nghiêm trọng,
đáng lo cả phải không?"
Nàng cắn khóe môi nhìn ba người, trước sau gì cũng biết bây
giờ nói thì hơn, nàng thẳng thắn cất giọng nói:"Dạ Thành! Nếu
như chúng ta không mau chóng tìm cách giải độc thì chàng chỉ
sống nhiều nhất là nửa năm nữa thôi."
"Sao chứ? Như vậy điện hạ..." Tiêu Từ kinh hãi, lo sợ, nếu
như điện hạ của hắn thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao chứ? Hắn nhất định phải tìm cách cứu Triệu Dạ Thành.
Lạc Tuyết Y ngồi xuống, nắm lấy tay chàng:"Chàng yên tâm, ta
nhất định sẽ tìm cách cứu chàng, ta sẽ hỏi thử sư phụ xem
người có cách giải độc gì không?"
Vừa nói xong, Lạc Tuyết Y ngay lập tức viết thư gửi đến Hoa
Linh Sơn, trong lòng nàng hy vọng Hàn Lam Mặc sẽ biết cách giải
Cửu Phong Tán.
Hoa Linh Sơn
Trời vừa sáng, thư đã đến Hoa Linh Sơn, nhị đệ tử Cao Trường
mang thư vào trong cho Hàn Lam Mặc:"Sư phụ! Tuyết Y gửi thư đến
ạ."
Hàn Lam Mặc nhận lấy thư, mở ra xem, đôi mày y đột nhiên nhíu
chặt lại, Cao Trường thấy sắc mặt của sư phụ mình thay đổi, hắn
lên tiếng hỏi:
"Sư phụ! Trong thư sư muội viết gì mà sắc mặt của người lại
trông khó coi như vậy? Chẳng lẽ sư muội lại xảy ra chuyện gì
sao?"
Hàn Lam Mặc khẽ lắc đầu, gương mặt đầy vẻ nghiêm
trọng:"Không, người có chuyện là đại hoàng tử, trong thư Y nhi
viết rằng đại hoàng tử đã trúng Cửu Phong Tán chỉ sống nhiều
nhất là được nửa năm nữa mà thôi, Y nhi hỏi ta có cách giải
độc không?"
"Hả? Đại hoàng tử trúng Cửu Phong Tán? Như vậy chẳng phải
là chờ chết rồi sao? Cửu Phong Tán làm gì có thuốc giải." Cao
Trường kinh ngạc, sững sốt, hắn lo lắng thay cho Lạc Tuyết Y, nàng và Triệu Dạ Thành thành hôn chưa được một năm nếu như chàng
chết thì chắc chắn sẽ có người nói nàng là kẻ khắc phu quân
mình.
"Nhưng chẳng phải sư phụ đã từng nói Cửu Phong Tán không hề
có cách giải nào sao?" Cao Trường nghe sư phụ mình nói thế thì không khỏi ngạc nhiên nhưng đây dù sao cũng là tin tốt:"Sư phụ!
Vậy con sẽ đi báo tin vui này cho sư muội."
"Không được đi." Hàn Lam Mặc lãnh đạm, ngay lập tức lên tiếng
ngăn Cao Trường lại, Cao Trường quay người nhìn Hàn Lam Mặc với
ánh mắt khó hiểu, y không nhanh không chậm cất giọng nói:"Chuyện này tuyệt đối không được để cho Y nhi biết."
"Tại sao vậy sư phụ?" Cao Trường cau mày, không hiểu ý của
Hàn Lam Mặc, y ngẩng đầu, đôi mày vẫn không ngừng nhíu
chặt:"Bởi vì cách giải độc chính là mạng đổi mạng, thuốc
giải chính là lá của Liên Chi Thảo còn thuốc dẫn chính là
tìm một người cô nương có võ công truyền hết độc của người
trúng độc sang người cô nương đó. Con cũng không phải là không
nhìn ra Y nhi bây giờ đã có tình cảm với đại hoàng tử nếu như Y nhi biết cách giải độc này thì chắc chắn sẽ lấy bản thân mình
ra cứu đại hoàng tử."
Cao Trường không ngờ cách giải độc lại là một mạng đổi một mạng, hắn muốn cứu đại hoàng tử vì Lạc Tuyết Y nhưng cũng
không muốn nàng hy sinh, tính mạng của nàng vẫn quan trọng hơn,
hắn nhìn Hàn Lam Mặc cất tiếng:
"Con hiểu rồi, con sẽ viết thư gửi lại cho sư muội rằng sư phụ không hề có cách giải Cửu Phong Tán."
Hàn Lam Mặc gật nhẹ đầu, khẽ ừ một tiếng, cho dù như thế
nào thì mạng của Lạc Tuyết Y vẫn quan trọng hơn, tuyệt đối
không để nàng biết được cách giải độc.