Thái Tử Phi Thần Bí Của Thái Tử Máu Lạnh
Chương trướcChương tiếp
Tử Tình Sơn
Hàn Lam Mặc cùng Lam Hoàng Vũ, Lãnh Cố Hiên và những đệ tự
khác của Hoa Linh Sơn đi đến, đến đấy gương mặt ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí, Lăng Tử Phong cùng Liễu Văn và các thuộc
hạ của mình bước ra, gương mặt của Lăng Tử Phong đã bị mặt nạ che gần hết gương mặt nhưng vẫn có thể nhận ra ánh mắt độc
ác, nụ cười nham hiểm, thâm độc của hắn.
"Hàn Lam Mặc! Ngươi sợ thua hay sao mà dẫn hết đám đệ tử của
ngươi đến luôn vậy?" Lăng Tử Phong nghênh ngang, nhếch mép cười,
giọng điệu chế giễu, khinh thường Hàn Lam Mặc.
Lam Hoàng Vũ trừng mắt, giơ kiếm lên, nét mặt giận dữ, quát lớn:"Ngươi im miệng cho ta, ngươi có tư cách gì nói sư phụ của
bọn ta chứ? Tốt nhất là bây giờ ngươi hãy thả sư muội của bọn ta ra nếu không bọn ta sẽ san bằng chỗ này."
"Hahaha..." Lăng Tử Phong bật cười, một nụ cười tràn đầy
khinh bỉ, mỉa mai. Cho dù tất cả đệ tử của Hoa Linh Sơn có hợp sức lại cũng không bao giờ có thể san bằng Tử Tình Sơn, nếu
như lúc trước còn có Lạc Tuyết Y thì Lăng Tử Phong sẽ còn e
dè bởi nếu còn có nàng hợp sức thì e rằng sẽ khó khăn cho
hắn nhưng bây giờ nàng lại trong tay của hắn, hắn còn sợ gì
nữa.
Lăng Tử Phong chắp hai tay phía sau, cười khẩy một tiếng, đôi
mày khẽ nâng lên cất tiếng hỏi:"Chỉ với lũ vô dụng các ngươi
mà dám san bằng Tử Tình Sơn của ta sao? Đúng là mơ tưởng hảo
huyền."
"Ai nói chỉ có sư phụ và các sư huynh của ta chứ? Còn có bọn
ta nữa." Lệ Nhan cất giọng, vang vọng từ xa, nàng cùng Mộ Bá
Nam, Triệu Dạ Thành và những người khác đi đến.
Bốp..bốp...bốp...Lăng Tử Phong vỗ tay, dáng vẻ dửng dưng, thản
nhiên, không hề có một chút sợ hãi nào, cho dù thần tiên có
đến đây, hắn đánh không lại hắn cũng không sợ bởi vì trong tay
hắn còn có Lạc Tuyết Y, nàng chính là bùa hộ mạng của hắn.
"Thật không ngờ hôm nay, Tử Tình Sơn của ta còn có thể vinh dự tiếp đón đại hoàng tử."
Triệu Dạ Thành điềm tĩnh, ánh mắt xem thường, không để Lăng
Tử Phong vào mắt, dáng vẻ kiêu ngạo cất giọng:"Bổn hoàng tử
cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi không thả thê tử
của ta ra thì đừng trách ta."
"Ta không thả đấy, các ngươi làm gì được ta? Ta nói cho các
ngươi biết nếu như các người dám làm gì thì cái mạng của Lạc Tuyết Y sẽ không giữ được đâu."
Vừa nói, Lăng Tử Phong chỉ tay về phía của cái màn đang che
chắn cái gì đó, cái màn được tháo xuống, Triệu Dạ Thành,
Hàn Lam Mặc cùng mọi người hốt hoảng, lo lắng khi nhìn thấy
Lạc Tuyết Y đang bị treo lơ lẳng, xung quanh có là những thuộc
hạ của Lăng Tử Phong đang cầm tiễn nhắm vào nàng.
Triệu Dạ Thành chỉ tay vào Lăng Tử Phong, mắt trừng trừng,
nghiến răng cảnh cáo:"Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám cho
người phóng tên thì ta sẽ cho người đi chầu Diêm Vương đấy, nàng ấy mà có chuyện gì thì ta sẽ bắt trả giá đắt đấy."
Một đệ tử của Hoa Linh Sơn tức tối, cầm kiếm xông đến Lăng Tử
Phong, vừa xông vừa hét lớn:"Hôm nay, ta sẽ giết chết ngươi."
Chưa kịp động vào y phục của Lăng Tử Phong thì đệ tử ấy đã bị Lăng Tử Phong chưởng một chưởng vào người khiến cho đệ tử
ấy bị trọng thương, bất tỉnh tại chỗ. Những đệ tử khác cũng
đồng loạt cầm kiếm xông đến, Liễu Văn nhanh chóng ra tay, chỉ
trong chớp mắt đã khiến cho tất cả bọn họ nằm dưới đất, kẻ
bất tỉnh, người trọng thương, chịu sự đau đớn.
Lăng Tử Phong nhếch môi cười lạnh, giọng điệu khinh thường, mỉa mai cất lên:
"Hàn Lam Mặc! Ta cứ tưởng mấy đệ tử của ngươi phải lợi hại
lắm nhưng bây giờ ngươi hãy xem đi, tất cả bọn họ đều bị thuộc hạ của ta đánh bại hết rồi."
Lãnh Cố Hiên, Lam Hoàng Vũ cùng Mộ Bá Nam nhìn nhau gật đầu ra hiệu, ba người đồng loạt lao đến Lăng Tử Phong, Liễu Văn
nhanh như cắt chặn lại, chỉ với một trong ba người cũng đã có
thể đối phó được với Liễu Văn, Lam Hoàng Vũ rất nhanh đã hạ
được Liễu Văn khiến hắn bị thương.
Lam Hoàng Vũ, Lãnh Cố Hiên cùng Mộ Bá Nam đánh nhau với, quả
thật đối với Lăng Tử Phong, ba người khó đối phó hơn những đệ
tử lúc nãy nhưng cũng không là gì đối với hắn.
Rất nhanh, ba người bị Lăng Tử Phong đả thương, phun một ngụm
máu nằm dưới đất, Hàn Lam Mặc nhìn thấy các đệ tử của mình
bị thương nặng như thế thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Hàn Lam Mặc rút kiếm ra, vẻ mặt lạnh như băng, lạnh lẽo phun ra một câu:
"Đến lượt ta rồi." Hàn Lam Mặc chỉa mũi kiếm thẳng về phía
Lăng Tử Phong, nói:"Ta với ngươi sẽ giống như năm đó, một đấu
một."
Chương trướcChương tiếp