Triệu Dạ Thành cùng đoàn người đón dâu linh đình, rầm ran đã đi đến chờ trước Lạc phủ, chàng từ trên ngựa phóng xuống, hành lễ
với lão phu nhân Triệu Dạ Thành vốn dĩ đã anh tuấn khí chất
hơn người nay mặc bộ lễ phục tân lang càng khiến nhiều cô nương
say đắm không rời mắt.
Lạc Minh Long dẫn nàng bước ra ngoài Lộ Lộ cùng Tiểu Mai dẫn nàng đi đến kiệu hoa Triệu Dạ Thành vén màn cho nàng bước vào
kiệu rồi bắt đầu khởi hành đi vào trong hoàng cung.
Tiếng kèn, tiếng chiêng vang vội khắp trời theo kiệu hoa tiến vào
cung, hai người bắt đầu bái đường rồi nhận những lời chúc
phúc của tất cả mọi người. Trời đã khuya, Lạc Tuyết Y vén
khăn che đầu rồi bảo Hạ Châu:
"Ngươi hãy giúp ta thay y phục rồi đi nghỉ ngơi, hắn sẽ không đến đây
đâu ta dám chắc rằng hiện tại hắn đã ở cùng với trắc phi của mình rồi."
Hạ Châu cúi người gật đầu rồi giúp nàng thay y phục đi nghỉ ngơi, sau khi nhìn thấy nàng đã nghỉ ngơi Hạ Châu đóng cửa nhẹ
nhàng rời khỏi. Vừa bước ra ngoài, Hạ Châu nghiến răng tức tối mắng:
"Thật
là tức chết đi mà cái tên đại hoàng tử kia dám không coi tiểu
thư ra gì? Hôm nay là ngày đại hôn của hắn và tiểu thư vậy mà
lại dám đi đến chỗ của ả trắc phi kia, bỏ mặc tiểu thư."
Linh Linh vỗ vỗ vai của Hạ Châu nói khẽ:"Đừng có nói lớn ở đây
toàn là tai mắt của bọn họ đừng để họ nghe được, bắt thóp
nếu không sẽ liên lụy đến tiểu thư, chuyện này chúng ta nhất
định sẽ không bỏ qua đâu, từ từ chúng ta sẽ cho cái tên đại
hoàng tử đó biết tay."
Sáng hôm sau, Tiểu Mai, Lộ Lộ, Hạ Châu và Linh Linh đi vào hầu hạ
nàng thay y phục, nàng khoác lên người bộ xiêm y màu đỏ, đầu
cài trâm hình đóa hoa đào, những trang sức trên người nàng đều
là những món trân quý, sang trọng, giữa trán nàng có vẽ hình
đóa hoa màu đỏ rực trông càng mị hoặc, mê người.
Nàng đi đến Hoàng Nhã cung dâng trà thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu
Bạch Hạ Kiều vốn dĩ đã được nghe nàng có dung nhan tuyệt mỹ,
khó ai sánh bằng nhưng khi hôm nay được tận mắt nhìn thấy thì
người cũng không khỏi ngỡ ngàng trước nhan sắc tuyệt đẹp ấy.
Bạch Hạ Kiều khẽ gật gù hài lòng với người con dâu này:"Quả là
nhan sắc tuyệt mỹ, diễm lệ không ai sánh bằng."
Lạc Tuyết Y đôi mắt không gợn sóng, cười như không:"Đa tạ mẫu hậu đã quá khen."
Bạch Hạ Kiều vừa nhìn đã rất vừa ý nàng:"Nào! Con hãy ngồi đi
nghe nói từ nhỏ con đã yếu ớt, sức khỏe không tốt không nên
đứng lâu."
"Tuyết Y đa tạ mẫu hậu đã quan tâm, sức khỏe của Tuyết Y đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ."
"Sau này nàng không cần hành lễ với nàng ta, cứ mặc kệ nàng ta đi chúng ta đi thưởng hoa tiếp."
Hai người họ đi lướt ngang qua nàng, nàng khẽ nhếch môi mỉm cười:
"Thì ra là ngươi, không ngờ ngươi lại là đại hoàng tử vị phu quân đáng kính của ta."
Linh Linh khẽ hỏi nàng:"Tiểu thư! Ý của người chính là hắn ta là nam nhân bị thương đã được người cứu đó sao?"
Lạc Tuyết Y chớp mắt một cái, Tiểu Mai bước đến nói khẽ với nàng:
"Tiểu thư! Lệ Nhan công chúa hiện đang ở đây nghe nói công chúa đến
đây là thay mặt hoàng đế Đông Tần Quốc bàn về mối ban giao
giữa hai nước."
"Ta biết rồi." Lạc Tuyết Y vừa nói xong liền rời khỏi Ngự hoa viên.