Lạc Tuyết Y cùng Triệu Dạ Thành nấp vào một bụi cây, nàng vội
vàng băng gấp vết thương lại cho chàng, hắc y nhân đến thấy
không ổn nàng đánh ngất Triệu Dạ Thành rồi chạy ra đánh lạc
hướng những hắc y nhân.
Chạy được một khoảng xa Lạc Tuyết Y dừng lại đánh với bọn hắc y
nhân, giết được một người nàng dùng kiếm của hắn lao đến giết hết những người còn lại, ánh mắt khát máu, đáng sợ lạnh
lẽo vô cùng.
Hàn Lam Mặc cùng bọn người Linh Linh và Đặng Hải nhìn thấy Triệu
Dạ Thành nằm bất tỉnh ở đó vội chạy đến, Tiêu Từ đỡ chàng
lên:
"Đại hoàng tử! Đại hoàng tử!"
Đôi mày Triệu Dạ Thành khẽ cau lại, mắt dần hé ra thấy mọi
người nhưng không thấy Lạc Tuyết Y đâu chàng lo lắng, vội vàng
hỏi:
"Tuyết Y đâu? Nàng ấy đâu rồi?"
"Cái này ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ? Tuyết Y đâu rồi? Chẳng
phải Tuyết Y đi chung với ngươi sao?" Hàn Lam Mặc gương mặt lạnh
lẽo, đôi mắt sắc bén đáng sợ.
"Không xong rồi! Nàng ấy đánh ta ngất đi rồi đánh lạc hướng bọn hắc y nhân. Chúng ta mau đi tìm nàng ấy. Mau lên!" Triệu Dạ Thành
mặc kệ vết thương gấp gáp đứng dậy.
"Tuyết Y mà có chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu." Hàn Lam
Mặc cất giọng lạnh lẽo nói với Triệu Dạ Thành.
Mọi người bắt đầu chạy đi tìm Lạc Tuyết Y. Gần vách núi, tay cầm kiếm trên kiếm máu nhỏ từng giọt, tất cả hắc y nhân đều chết không còn một ai gương mặt trắng nõn cùng với y phục của nàng cũng nhuộm một màu đỏ tươi của máu.
Hàn Lam Mặc, Triệu Dạ Thành cũng những người khác đi đến thấy
nàng đang đứng giữa những cái xác của hắc y nhân, Triệu Dạ
Thành cùng Đặng Hải, Tiêu Từ có chút kinh ngạc, sững sốt.
"Tuyết Y! Con có sao không? Có bị thương chỗ nào không?" Hàn Lam Mặc
chạy đến nắm lấy hai cánh tay của nàng, quan tâm, lo lắng.
"Con không sao. Sư phụ! Sao người lại ở đây?" Lạc Tuyết Y lắc đầu,
ánh mắt ngạc nhiên, bất ngờ khi nhìn thấy Hàn Lam Mặc.
"Nghe tin con gặp nguy hiểm sư phụ mới tức tốc đến đây, đại sư huynh
con còn thành ra như vậy thì ta làm sao mà không lo lắng cho con
được chứ?"
"Thôi chúng ta đi đến trấn phía trước tìm quán trọ nghỉ ngơi đi." Triệu Dạ Thành lên tiếng.
Tử Tình Sơn
Liễu Văn bước nhanh đi vào bên trong khom người bẩm báo với Lăng Tử
Phong sắc mặt vô cùng khó coi, có chút kinh sợ:
"Chủ thượng! Thuộc hạ cảm thấy Lạc Tuyết Y quả thật rất đáng sợ
không hề tầm thường đâu. Người nên cẩn thận một chút."
"Ngươi đã thấy cái gì rồi mà khiến ngươi sợ đến như vậy?" Lăng Tử
Phong vẫn đứng quay lưng lại không hề thấy được mặt.
"Lúc đám hắc y nhân truy đuổi theo cô ta đến vách núi cô ta dường như trở thành một người hoàn toàn khác hẳn, ánh mắt giết người, lạnh lẽo, vô tình mỗi nhát kiếm trên người hắc y nhân là điểm chí mạng. Thuộc hạ là lần đầu tiên thấy một cô nương chỉ mới 17, 18 tuổi mà lại có thể tàn nhẫn, vô tình đến như vậy."
Liễu Văn nói với Lăng Tử Phong.
"Càng lúc ta càng hứng thú với vị tam môn chủ này rồi đúng là danh bất hư truyền. Có một điều ngươi vẫn chưa biết là Lạc Tuyết Y vẫn chưa dùng hết công lực của mình đâu." Lăng Tử Phong khẽ
nhếch môi cười nhẹ.
Liễu Văn cảm thấy có chút rùng mình, hắn đang tưởng tượng nếu như
nàng thật sự dùng hết công lực của mình thì sẽ còn đáng sợ
như thế nào? Ánh mắt khát máu, đáng sợ kia hắn vẫn chưa thể
nào quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com