"Tại sao ngươi lại vào đây? Đây là phòng của ta mà?"
Triệu Dạ Thành không nhanh không chậm đáp:
"Ta biết đây là phòng cô ta và cô là phu thê với nhau nên phòng của cô cũng là phòng của ta ta vào đây ngủ là chuyện bình thường
thôi có gì mà phải ngạc nhiên chứ?"
"Ngươi....Ngươi muốn ngủ cũng được nhưng chỗ ngươi ngủ không phải là ở trên
giường mà là ở dưới đất." Lạc Tuyết Y mím môi, hậm hực nói.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Lạc Tuyết Y mở trừng mắt ra nhìn chàng quát lớn.
Triệu Dạ Thành đứng thẳng người lại, nhún vai đáp:
"Ta có làm gì đâu chứ? Cô võ công cao cường như thế ta làm sao có
thể làm gì cô được? Với lại cô dù sao cũng là ân nhân cứu
mạng của ta ta không thể lấy oán báo ơn được."
Lạc Tuyết Y nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi chàng:
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Triệu Dạ Thành cau môi cười lấy trong áo ra một cây trâm bằng ngọc giơ lên:
"Cô thừa biết là ta đang nói gì? Thật sự không ngờ người mà ta luôn tìm kiếm lại là đại hoàng tử phi của ta."
Nàng giật cây trâm lại nhanh như chớp, cất vào trong đôi mắt lạnh lẽo:
"Ngươi đã nhận ra rồi sao? Nếu ngươi đã nhận ra rồi thì ta cũng không giấu làm gì? Ta cũng thật không ngờ người mà ta từng cứu
mạng lại là đại hoàng tử là phu quân của ta sau này."