Đối với Sở Vọng, Từ Thiếu Khiêm là một người bạn nhã nhặn tốt bụng, còn
với từ Văn Quân, anh lại là một trưởng bối trị gia rất nghiêm. Chính vì
nguyên nhân này nên anh khó có thể hiểu được cháu trai của mình từ góc
độ bạn bè.
Về mặt khác, bộ phận tính toán trong phòng thí nghiệm
vật lý hạt nhân đã đến giai đoạn lửa sém lông mày rồi, bắt buộc phải mời thêm ba nhân viên tính toán đến giúp đỡ. Cũng vì vậy mà trong mấy tháng qua, anh không có thời gian rảnh để quan tâm đến Từ Văn Quân. Nên dù
Văn Quân đã bị bắt nạt ở trường một thời gian dài, Từ Thiếu Khiêm vẫn
không hề hay biết.
Sở Vọng và Lương Chương cũng là cùng một kiểu
người: hễ đã say mê với thứ gì đó thì sẽ trở nên rất tập trung. Có rất
nhiều khi người ta đang nói chuyện với mình, thì vì trong đầu đang tăng
tốc tính toán và suy nghĩ nên sẽ tự động xem nhẹ bọn họ. Thông thường
khi người đối diện thao thao bất tuyệt nói xong hết rồi, cô mới đột ngột hoàn hồn, đáp một câu rất không liên quan: “Hở?”
Mà chị Từ lại
chính là ngoại lệ với Từ Thiếu Khiêm. Cho dù có tăng ca trễ đến mấy thì
cứ đến tối thứ Sáu, anh sẽ ra về đúng giờ —— “Xin lỗi, tối thứ Sáu tôi
phải ở với vợ, đây là thói quen nhiều năm rồi.”
Lương Chương đã quá quen với thói quen này của anh.
Sở Vọng cũng phần nào hiểu được anh, vì vậy mà cảm thấy anh rất đáng khâm phục.
Cộng thêm gần đây hai người có nghe nói bệnh cũ của chị Từ tái phát, do hút
thuốc phiện nên hệ miễn dịch đã suy giảm, mấy hôm trước lại vào cấp cứu
một lần. Có lẽ đây là tâm bệnh của Từ Thiếu Khiêm, tuy anh không nhắc
đến và hai người cũng vờ như không biết, nhưng bọn họ vẫn hiểu cho sự
vắng mặt của anh vào tối thứ Sáu.
Suốt một mùa Đông dài, Sở Vọng
đến nhà họ Từ cũng chỉ gặp chị Từ hai lần. Lần thứ nhất, nom chị Từ gầy
hơn trước rất nhiều, cơ thể bé nhỏ cuộn tròn nằm trên ghế càng khiến chị trông già nua hơn. Từ Thiếu Khiêm đút chị ăn hết bát chè hạt sen, chị
mới miễn cưỡng cười với Sở Vọng, nhưng không nói gì.
Từ Thiếu Khiêm lắc đầu, thở dài: “Phải cai thuốc thôi.”
Chị Từ ngoảnh mặt đi, không để ý đến anh.
Lần thứ hai gặp, hình như lần đó Từ Thiếu Khiêm đang tính toán trong phòng
thí nghiệm. Lúc đến thăm nhà họ Từ, trông tinh thần chị khá hơn lần
trước, đã có thể nói chuyện. Chị kéo tay Sở Vọng, nói: “Anh ấy có sự
nghiệp của mình như thế rất tốt. Lần đầu tiên gặp anh nhà, tôi đã tin
chắc chắn tiền đồ của anh ấy sau này sẽ xán lạn rộng mở, nhất định sẽ
nổi danh. Tôi vẫn hay nghĩ, liệu có phải mình làm liên lụy đến anh ấy
không. Người tốt như anh ấy thì nên cưới một người tốt hơn mới phải. Một cô gái tân thời có thể hiểu được ký hiệu biểu thức của anh ấy, đồng
điệu với anh ấy, có thể không khiến anh ấy cảm thấy cô đơn, còn có thể
giúp anh ấy rất nhiều trong sự nghiệp… Chứ không phải là một người bán
thân bất toại phiền phức như tôi. Tôi chỉ mong sau này Văn Quân cũng
xuất sắc được như anh ấy, như vậy mới không phụ thiên phú của nhà họ
Từ.”
Sở Vọng há miệng, không biết phải an ủi chị Từ thế nào. Chưa bao giờ cô hy vọng có thể nhanh chóng làm xong luận văn về sự tồn tại
của nơtron như bây giờ, để nhanh chóng viết thành bài phát biểu. Chữ ký
của tác giả đầu tiên chắc chắn là Từ Thiếu Khiêm, và trong trang bìa của luận văn cũng sẽ viết: “Thân tặng bài viết này đến cô Từ, một người phụ nữ Trung Hoa truyền thống, đã âm thầm cống hiến rất nhiều cho chồng và
gia đình”; Cô cũng hy vọng chị Từ sớm ngày cai thuốc để sống lâu hơn, để tương lai còn có thể mỉm cười Từ Thiếu Khiêm phát biểu khi nhận giải
thưởng Nobel, có thể chính tai nghe anh đọc diễn văn: “Tôi rất muốn cám
ơn vợ tôi.”
Sở Vọng đáp lời chị: “Chắc chắn rồi ạ.”
***
Theo như thường lệ, sau kỳ nghỉ Giáng Sinh sẽ là kỳ thi kết thúc học phần.
Suốt cả học kỳ vừa qua, Sở Vọng tập trung vùi đầu trong phòng thí nghiệm hạt nhân nguyên tử, không mấy khi lên lớp nghe giảng. Chương trình học
các môn khác còn tạm, chỉ mỗi môn phiên dịch tiếng Anh là làm cô phải vò đầu bứt tai. Thế là vào ba tuần trước lễ Giáng Sinh, Lương Chương và Từ Thiếu Khiêm cấm tiệt cô bước vào phòng thí nghiệm nửa bước, ra lệnh cho cô: “Muốn khoa học tiến bộ thì quý cô Lâm Trí phải hoàn thành sự học
trước đã, trở thành ‘sinh viên ưu tú điểm tối đa’ mới được.”
Thí
nghiệm nơtron đã sắp sửa hoàn thành, về sau chỉ cần xử lý số liệu và
viết luận là được. Mà công việc thứ hai lại là điều Sở Vọng am hiểu
nhất.
Nhưng vì giới hạn tuổi tác và nghiệp học nên cô chỉ biết thở dài, im lặng đeo cặp sách nghiêm túc làm học sinh giỏi.Vào đầu mùa Đông, hợp đồng từ Pháp được gửi đến biệt thự họ Cát. Trên hợp
đồng, yêu cầu của ngài Dupont với Sở Vọng không nhiều —— một tháng làm
ra hai bản vẽ, lại còn cho cô 9% cổ phần và lương tháng sẽ được trả theo đồng phờ-răng khá cao.
Nhưng bà Cát còn muốn lấy nhiều cổ phần
cho cô hơn nữa, đang định viết thư hồi âm thì bị Sở Vọng ngăn lại. Sau
một hồi năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng bà Cát mới từ bỏ ý định, tức tối ký tên.
Xin học sinh xuất sắc cùng lớp từ đại lục đến một bản dịch của môn phiên
dịch, cô nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẫn cảm thấy không khá hơn bài dịch
của mình là bao. Ngoài việc học máy móc để tránh không qua môn, cô dành
thời gian vẽ hai bản vẽ: một bản là bật lửa nhôm nằm trong đồng hồ quả
quýt, một bản khác là bật lửa màu hồng kim và màu hồng phấn thiết kế đơn giản dành cho phái nữ, bên dưới góc phải vẽ thêm một bông hoa đào – cảm hứng đến từ một vài màu điện thoại được phụ nữ và người đồng tính yêu
thích ở đời sau.
Sau khi thấy hai bản vẽ đó, bà Nguyễn cười nói: “Cái này khó đấy. Làm gì có mấy người phụ nữ mua bật lửa để hút thuốc?”
Ngài Saumur cũng nói: “Không phải thuốc của các quý cô đều do các quý ông châm sao?”
Sở Vọng trầm ngâm một lúc, rồi sau đó viết thêm một dòng trong thư gửi đi
Paris: sau khi làm ra thành phẩm, có thể gửi cho tôi một chiếc được
không? Sẽ trừ vào tiền lương.
Ngài Saumur thấy thế thì cũng viết
thêm một câu vào cuối thư: cùng với một bộ váy Chanel mới nhất của phụ
nữ ở Paris trong quý này, thêm đồ trang sức nữa. Kích cỡ: (số đo của Sở
Vọng).
Sở Vọng oán thầm: đây là nhân viên ỷ có quan hệ tốt với bạn của ông chủ, nên mới cùng nha cấu kết chèn ép ông chủ đây mà!
Nhưng ai oán thì ai oán thế, cô vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Gửi thư đi Pháp xong, cô nghĩ một lúc rồi rút ra một tờ giấy khác, đặt bút viết:
Anh Ngôn Tang,
Đến tận hôm nay vẫn chưa có dịp nói với anh: cám ơn món quà và ảnh của anh.
Mong anh thứ lỗi cho em vì đã lâu như thế mà không viết thư cho anh. Nhưng
em đã kiểm tra hòm thư ngoài cửa nhà bác cả và cô út rất nhiều lần, cũng như hòm thư ở Du Ma Địa mà anh thường gửi thư đến, cuối cùng xác nhận:
anh cũng không viết thư cho em.
Thế nên em đã tự an ủi mình: có lẽ đường xá xa xôi nên thư vận chuyển lâu ngày, vận chuyển một hồi rồi bị lạc mất?
Từ biệt ở bến Thượng Hải, sau khi về Hương Cảng em thực sự rất bận, không
biết đang làm gì mà mới đó đã đến mùa Đông rồi. Sau Giáng Sinh sẽ thi
một môn, em đang chăm chỉ học tiếng Anh, cũng muốn biên dịch “Xuất Sư
Biểu”, “Trần Tình Biểu” và “Hạng Tích Hiên Chí”. Nói cho hay là “muốn
truyền bá quốc túy với người da trắng”. Mất rất nhiều công sức mới dịch
xong, nhưng nội dung lại khiến học sinh trung học cười đến rụng răng,
chứ đừng nói gì tới việc xứng danh quốc học. Em có xin bạn học xuất sắc
trong lớp một bản về nghiên cứu, nhưng vẫn có cảm giác chưa thoát ý.
Thậm chí có vài chỗ ở bản gốc rất tinh túy, đến khi dịch ra lại quá thô, không chỉ mất đi cái chất vốn có mà càng khiến người ta thấy buồn cười. Quốc học chính là quốc học, đương nhiên trước đó phải thành thạo tiếng
phổ thông, phải đọc đi đọc lại nhiều lần thì mới hiểu đượcẩn ý xuất sắc
trong đó.
Ở trang sau em có trích mấy câu kinh điển hóm hỉnh, vừa uyên bác vừa buồn cười.
Đành vội dừng bút ở đây,
Chúc anh bình an
Ngày 6 tháng 12 năm dân quốc thứ mười sáu
Sở Vọng
***
Lễ Giáng Sinh cuối năm 1927 trôi qua một cách êm ả bình dị. Có điều vì cứ
đến ngày lễ là nhà họ Cát lại có rất nhiều party xã giao, nên Sở Vọng bị nhốt ở trong biệt thự nhà họ Kiều cùng với Chân Chân. Điều bất ngờ là
Chân Chân không về Thượng Hải trong kỳ nghỉ này, tất cả bởi vì một người đàn ông quan trọng đầu tiên trong đời ngoài cha mình.
Một ngày
trước ngày nghỉ Giáng Sinh, Diệp Văn Dữ dẫn các thành viên trong đội
tennis đến bên ngoài trường nữ sinh tư thục Hương Cảng, tiến hành nghi
thức theo đuổi rất điên cuồng. Bảy tám chàng trai cao to đầy khí thế,
một người cầm hoa hồng đứng trên đường, Diệp Văn Dữ cùng một thành viên
chính khác không biết lấy từ đâu ra một đống pháo. Vì pháo đã bỏ không
rất nhiều ngày, thời tiết lại còn ẩm ướt, sợ chờ đến lúc Chân Chân đi ra thì sẽ không đốt được, như vậy sẽ giảm khí thế. Vậy là có người đề
nghị: “Hay thử trước vài cái đi?”
Tuy pháo đã ướt nhưng công năng vẫn còn đó, tiếng nổ rất vang. Không đợi các nữ sinh tan học, các chàng trai ôm hoa hồng đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người qua đường. Đốt pháo xong thì lại rước lấy phiền toái từ cảnh sát Anh Quốc. Bọn họ
tưởng người Nam Dương nổ súng bắn nhau ở đây, thế là đồng loạt bắt cả
đám đến đồn cảnh sát. Một người trong số họ vì lì lợm mà còn bị cảnh sát đấm một phát. Bị vặn hỏi lục soát liên tục, không tìm thấy súng hay lựu đạn đâu, lại nghe nói là đến để tỏ tình, thế là cảnh sát phái mấy người đến trường nữ sinh Hương Cảng, mời Chân Chân đang trong giờ tiếng Pháp
đến đồn.
Chân Chân còn chưa chứng kiến màn tỏ tình dành riêng cho mình thì đã lơ mơ bị cảnh sát đưa đến đồn chuộc người. Đạp cửa đồn cảnh sát đi vào, thấy bảy tám chàng trai nước da rám nắng bị còng tay ngồi
trên băng ghế, một trong số đó còn bị đánh sưng mặt. Các chàng trai cao
to là thế, vậy mà vừa thấy Chân Chân đi vào là lại như thấy nữ thần
giáng thế, hoan hô hò reo.
Tình cảnh lúc đó có thể nói rất buồn
cười. Lại được Chân Chân miêu tả sinh động, thành công làm Di Nhã và Sở
Vọng cười ngất suốt cả lễ Giáng Sinh.
Không hưởng thụ được màn
theo đuổi long trọng, Chân Chân vô cùng bất mãn với lần này. Nhưng màn
tỏ tình lại chuyển đến đồn cảnh sát, dù buồn cười thật song cũng được
xem là khá rầm rộ.
Thế là Chân Chân và Diệp Văn Dữ yêu nhau.
Ngoài việc có hơi ngốc nghếch và trong đời có vết bẩn là từng thích Lâm Doãn
Yên ra, thì nhìn chung Diệp Văn Dữ vẫn là một đối tượng tốt. Dù gì trong cuộc đời, có ai mà không có một vài lịch sử đen tối?
Chỉ có điều, Diệp Văn Dữ trong miệng Tiết Chân Chân dù có ngốc nghếch thì vẫn đẹp trai hào hoa, độc nhất vô nhị.
Con gái rơi vào lưới tình thì thường hy vọng cả thế giới cũng ngập tràn
bong bóng màu hồng. Nên không chỉ dưới một lần cô ấy nói với Sở Vọng
rằng: “Chị rất hy vọng Di Nhã có thể có một mối tình bình thường.”
Đối với lời cảm khái này của cô nàng, Sở Vọng thay Di Nhã ngầm hiểu chứ không nói với cô ấy.
Có điều đồng thời cô cũng đoán xem Chân Chân có nói những lời tương tự như thế với Di Nhã không, ví dụ như: Tôi hy vọng em ấy không có cái hôn ước đáng chết kia, như vậy thì có thể hưởng thụ được điều tốt đẹp của tình
yêu tự do. Hoặc là: Sao em ấy không đi châu Âu, danh ngôn chính thuận
hẹn hò yêu nhau? Tay nắm tay đến nước Anh, dạo chơi cả nước Pháp, đi
khắp muôn sông nghìn núi, tương lai viết thành tiểu sử để đời sau ngợi
ca, lãng mạn biết mấy!