Sáng hôm sau, Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư và Albert đi đến phim
trường, đứng trong phòng thay đồ Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy Châu
Kiện Hùng cùng Lăng An Vũ đến, cô vội lấy điện thoại ra nhắn
tin cho Châu Kiện Hùng:
"Liễu Hạo! Không ngờ ông vẫn còn sống đấy, tôi tìm ông lâu lắm rồi."
Nghe tiếng chuông tin nhắn, Châu Kiện Hùng mở điện thoại ra
xem, nét mặt của Châu Kiện Hùng ngay tức khắc đanh lại, tối
sầm, đôi mày nhíu chặt đi sang chỗ khác nhắn tin đáp lại:"Ai?"
Dạ Ngân Tuyết nép mình vào cánh cửa quan sát từng cử chỉ,
nét mặt của Châu Kiện Hùng, trong tin nhắn ông ta hoàn toàn
không hề phủ nhận việc này hơn nữa sắc mặt căng thẳng, lo lắng của Châu Kiện Hùng đã khiến cho cô hoàn toàn chắc chắn rằng
Châu Kiện Hùng chính là Liễu Hạo.
Trần Uyển Dư gật gật đầu, tất nhiên là cô còn nhớ chứ,
người luôn truy sát bạn thân của mình làm sao mà cô không nhớ
cho được. Mắt Trần Uyển Dư bỗng trợn ngược cô dường như đã
hiểu ra ý của Dạ Ngân Tuyết:
"Tiểu Tuyết! Ý của cậu là..."
Dạ Ngân Tuyết khẽ gật đầu đáp lại:"Đúng vậy, Châu Kiện
Hùng chính là người đó, ông ta tên thật là Liễu Hạo là con
trai của người đứng đầu Liễu gia năm đó.
Tối qua, tớ vô tình nhìn thấy tấm ảnh gia đình của Liễu gia
vừa nhìn tớ đã nhận ra ngay bởi vì trên tay của ông ta cũng có vết sẹo giống hệt người trong hình."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Ông ta đang ở bên cạnh
chúng ta có thể ra tay với cậu bất cứ lúc nào đấy." Trần
Uyển Dư lo lắng, hoang mang sợ Châu Kiện Hùng sẽ ra tay với Dạ
Ngân Tuyết.
"Cậu đừng hoảng, trước mắt chúng ta cứ bình thường quan sát ông ta là được rồi, đừng để cho ông ta nghi ngờ gì cả."
Hai người các cô tiếp tục nghe lén, quan sát xem Châu Kiện
Hùng sẽ làm gì tiếp theo, Châu Kiện Hùng đứng bên ngoài gọi
cho thuộc hạ của mình:
"Hãy mau điều tra số điện thoại mới vừa nhắn tin cho tôi."