" y da~ Tớ mang thai chứ đâu phải là người tàn phế đâu chứ, lúc nào cũng cần có người đi theo bên cạnh." Dạ Ngân Tuyết vịnh
vào tay Trần Uyển Dư đi xuống rồi ngồi xuống ghế, cô cảm thấy
mình được chăm sóc quá kỹ, lúc ăn thì có người mang đến tận
miệng, đi đâu cũng có người đỡ, kè kè bên cạnh, cô thấy không
thoải mái chút nào nếu cứ như vậy chắc cô ngột ngạt chết
mất.
"Tiểu Tuyết! Nếu em cảm thấy ngột ngạt, khó chịu như vậy
thì chúng ta hãy ra ngoài đi dạo đi." Tạ Anh Minh từ bên ngoài
đi vào, mỉm cười, dịu dàng cất tiếng, anh đã thu xếp mọi công
việc của mình ở tập đoàn để có thể chuyên tâm ở đây chăm sóc
cô.
"Cuối cùng anh cũng đến rồi, em chỉ chờ câu nói này thôi đó."
Dạ Ngân Tuyết đứng dậy, vui vẻ, phấn khởi, nắm tay Trần Uyển
Dư rồi hai người các cô cùng Tạ Anh Minh đi dạo quanh bờ biển.
Đang đi dạo, tâm trạng ba người vô cùng tốt, bỗng nhiên ba
người dừng lại, sắc mặt Dạ Ngân Tuyết cứng đờ lại khi nhìn
thấy Lăng Nhã Lệ, Lăng Nhã Lệ nhìn ba người rồi lại nhìn
xuống cái bụng to kia của Dạ Ngân Tuyết, hừ lạnh, vẻ mặt chán ghét, ngữ điệu mỉa mai cô:
"Tôi cứ tưởng là chị thật sự yêu anh của tôi nhưng không ngờ
chưa gì đã lấy người đàn ông khác lại còn sắp có con nữa, xem ra tôi quá đề cao chị rồi."
"Thôi được rồi, Uyển Dư cậu đừng nói nữa. Nhã Lệ! Nếu như
nhìn thấy chị mà khiến em khó chịu như thế thì chị không nên
ở đây nữa, chị đi trước đây."
Trần Uyển Dư cùng Tạ Anh Minh dìu Dạ Ngân Tuyết rời khỏi đó,
đi ngang qua Lăng Nhã Lệ, Trần Uyển Dư không ngừng lườm lườm còn Tạ Anh Minh cũng không khá hơn là mấy, anh nhìn Lăng Nhã Lệ
bằng ánh mắt rất thành kiến, khó chịu.
Lăng Nhã Lệ đứng hình một lúc ở đấy rồi quay người nhanh
chóng chạy về nhà, ngồi trên ghế sofa, Lăng Nhã Lệ lấy điện
thoại ra gọi cho Lăng An Vũ:
"Alo! Anh hai! Em..." Đột nhiên, Lăng Nhã Lệ không nói nữa, cô suy
nghĩ trong đầu:"Không được! Với tính cách của anh ấy nếu bây
giờ nói với anh ấy chuyện chị Tiểu Tuyết mang thai thì có khả năng rất cao anh ấy sẽ không quay về. Hơn nữa, nhìn cái bụng to như thế chắc chị ấy cũng sắp sinh cho dù anh ấy có quay về
thì cũng chưa chắc sẽ đối xử dịu dàng nói không chừng còn
ảnh hưởng đến chị Tiểu Tuyết."
Lăng An Vũ thấy cô đột nhiên im lặng liền lên tiếng nói:"Nhã
Lệ! Sao nói giữa chừng em lại im lặng vậy? Bộ có chuyện gì
sao?"
Cô nhất định phải bảo vệ cháu của mình, trước mắt khoan
hãy nói cho Lăng An Vũ biết, Lăng Nhã Lệ cười hì hì, cất
giọng đáp lại:
"Không có chuyện gì cả, chỉ là em muốn anh quay về sớm thôi."
"Anh còn tưởng là chuyện gì, hiện tại anh chỉ mới vừa bắt
đầu công việc, sau khi ổn định hẳn thì anh sẽ quay về, chắc là tầm một năm nữa anh sẽ quay về."
"Em đợi anh, anh nhất định phải quay về sớm đó, em có một bất
ngờ cho anh." Lăng Nhã Lệ cảm thấy thời gian đấy vô cùng phù
hợp, trong lúc đợi anh về cô sẽ đến chăm sóc và tìm hiểu,
điều tra về chuyện của mẹ mình, dù sao đó cũng là cháu của
cô, cô không thể không lo.