"Tình yêu thật đáng sợ có thể làm con người ta thay đổi từ một con
người lạnh lùng trở nên ngại ngùng, đáng yêu, e thẹn như vậy.
Mà Tiểu Tuyết, An Vũ có biết là cậu thích anh ấy không?"
"Vậy cậu có định thổ lộ cho anh ấy biết không?"
"Tất nhiên là phải thổ lộ chứ? Ngày mai tớ sẽ thổ lộ ngay nếu tớ không thổ lộ cho anh ấy biết tình cảm của tớ thì lỡ như sau
này có ai cướp mất anh ấy thì sao?" Dạ Ngân Tuyết nói với
giọng điệu chắc chắn, kiên quyết.
Nghe cô nói thế Trần
Uyển Dư thật sự rất mong chờ vào ngày mai, rất muốn xem cô sẽ
thổ lộ như thế nào? Đó giờ chỉ thấy trâu đi tìm cọc chứ Trần Uyển Dư chưa thấy cọc đi tìm trâu bao giờ cả.
"Tiểu
Tuyết! Cậu hãy kể cho tớ nghe khi ở bên cạnh An Vũ có như thế
nào?" Trần Uyển Dư hỏi cô với giọng điệu đầy tò mò, hứng
thú.
Dạ Ngân Tuyết nói cho Trần Uyển Dư biết:
"Tớ
rất vui khi ở bên anh ấy, lúc ở bên anh ấy tớ rất thoải mái,
vô tư không cần để ý đến hình tượng gì cả, ở bên anh ấy chính là cả một bầu trời bình yên, rất an toàn."
"Có ma mới tin cậu chỉ có việc thích thôi mà từ một con người
lạnh như băng chuyển sang đáng yêu, ngại ngùng như thế thì bảo
sao tớ lại không tin những chuyện khác có xảy ra được không
chứ?"