"Tiểu thư!" Cô vừa bước vào trong có rất nhiều vệ sĩ, thuộc hạ của ba và anh cô cung kính chào cô.
Đến một căn phòng không đầy đủ ánh sáng, cô quay người nói với
Trần Uyển Dư:"Uyển Dư! Cậu hãy trút giận đi bây giờ anh ta không dám làm gì cậu đâu, cậu cứ thoải mái mà trút giận."
Dạ Khải Hiên ngồi ở đó nghe cô em gái mình nói như thế thì anh
nhíu mày trong đầu hiện lên một câu hỏi chẳng phải người đàn
ông này đắc tội chính là em gái của mình hay sao? Sao lại bảo
Uyển Dư trút giận?
"Tiểu Tuyết! Em hãy nói cho anh biết
người mà hắn ta thật sự đắc tội là Uyển Dư chứ không phải là em đúng không?" Dạ Khải Hiên nheo mắt hỏi cô.
Dạ Ngân
Tuyết cười cười đáp lại:"Anh phát hiện rồi sao? Quả thật
người mà anh ta đắc tội chính là Uyển Dư chứ không phải là em. Nhưng nếu em không nói như vậy thì anh làm sao có thể nhanh
chóng điều tra bắt được anh ta chứ?"Dạ Khải Hiên hết biết nói sao với cô em gái này của mình, Dạ
Ngân Tuyết nắm lấy cánh tay của Trần Uyển Dư bảo bạn của
mình:
"Uyển Dư! Cậu hãy làm gì đi chứ? Anh ta đã ở đây
rồi và anh ta không thể làm gì cậu được nữa nên cậu cứ thoải
mái trút giận đi."
Ngô Thừa cả người đều run rẩy, sợ
sệt anh ta đã từng nghe đến độ đáng sợ của Dạ Tử Môn nên khi
bước vào đây mặt của anh ta đã trắng bệch không còn một giọt
máu nào cả.
Thấy Trần Uyển Dư vẫn do dự đứng đó không
dám làm gì Dạ Ngân Tuyết liền bước đến tát hai cái thật mạnh vào mặt của Ngô Thừa:
"Nếu cậu đã không dám thì tớ sẽ thay cậu trút giận."
"Không ngờ đại minh tinh nổi tiếng Selina lại là người như thế cô
không sợ nếu hình ảnh này của cô lọt ra ngoài sẽ mất hết
hình tượng sao?" Ngô Thừa vẫn chưa đoán ra được thân phận của cô nên vẫn còn mạnh miệng nói.
Lăng An Vũ trừng mắt nhìn
Ngô Thừa anh thật sự rất muốn bước đến đạp cho anh ta một phát thật mạnh, Dạ Ngân Tuyết đi lại ngồi lên cạnh ghế mà Dạ Khải Hiên đang ngồi, cô nhếch môi cười lạnh nhạt, khinh thường: