Đại Việt Minh Môn

Chương 6: Âm Thần Chiến Pháp Sư


trướctiếp

Đúng như Trần Quân dự đoán, đối phương sau một hồi giương cung bạt kiếm cuối cùng cũng bắt đầu động thủ, cả hai ngay từ trước vốn đã đứng ở hai phía chiến tuyến, hơn nữa Tà Diệu Vương kia theo như Trần Quân nhận thức chính là một lão gia hoả tính khí khác người, không thể nghi ngờ, ở trước tên hắn có một chữ Tà.

Một trong ngũ Vương Phong Lôi Thành, là cánh tay phải đắc lực của Phong Lôi Đại Đế, từ bỏ xác phàm dùng Nguyên Thần tu đến cảnh giới Nguyên Anh, lấy hỗn độn làm thân thể tuỳ ý tung hoành âm dương hai giới, gặp Thần diệt Thần, thấy Phật đồ Phật, ác danh vang dội toàn cõi U Minh, mấy ngàn năm qua ở trước mặt hắn còn chưa kẻ nào dám buông lời bất kính.

Tà Diệu Vương tính khí lớn tự nhiên sẽ không bỏ qua cho một tên pháp sư nhân gian lớn mật, theo như hắn nghĩ thì đối phương tối đa cũng chỉ là Đạo Sư bài vị Linh Tiên mà thôi, sở dĩ bất kính là bởi chó cậy gần nhà, dù sao thì nơi đây cũng là dương gian, một Âm Thần không thể ở nhân gian thi triển ra hoàn chỉnh 10 phần thực lực, hơn nữa sau lưng hắn còn có cả một đám âm binh.

“ Ngươi không những bất kính với ta còn buông lời nhạo báng Phong Lôi Thiên Tử, nên nhớ Phong Lôi Đại Đế cũng là tổ sư gia Đạo giáo Trung Hoa, thân là Phán Quan dương gian đều thuộc Minh Môn Địa Ngục Phương Đông, ngươi dĩ hạ phạm thượng tội chết khó tha.. Bổn Vương quyết định diệt ngươi tam hồn thất phách!”.

Vừa nói, ma khí cuộn trào, Tà Diệu Vương vung quải trượng trên tay, quải trượng lập tức hoá thành một đầu Lệ Quỷ, Lệ Quỷ nhe nanh múa vuốt há miệng phun ra nuốt vào ma khí, sau một tiếng quỷ khiếu rợn người Lệ Quỷ hướng đạo nhân gào thét giết tới, quỷ khí phô thiên cái địa.

Khoảng cách chỉ có mấy chục bước chân, đạo nhân mặt không biến sắc, Đào Mộc Kiếm trên tay cảm nhận được quỷ khí thì tự hành rung động kêu vang, thân kiếm tràn ra hào quang màu vàng.

Đạo nhân dẫm chân lên mặt đất triển khai bộ pháp, cả người lăng không tránh đòn công kích của Lệ Quỷ, Đào Mộc Kiếm vung lên chém ra hư vô phía trước một đạo hào quang hình cung, hào quang này lập tức bùng cháy lại hoá thành một tôn Kim Long, Kim Long ở không trung bay lượn, đẩy lùi toàn bộ quỷ khí, đánh tan khuôn mặt Lệ Quỷ.

Mọi chuyện diễn biến rất nhanh, trước sau chỉ trong chớp mắt, đạo nhân không chút nào nhượng bộ dứt khoát ném Đào Mộc Kiếm lên không trung, hai tay bắt Kim Liên Ấn, chân đạp Kim Cang Phục Ma Bộ cả người thoắt ẩn thoát hiện chỉ có thể nhìn thấy đạo bào lướt qua bóng đêm.

Đào Mộc Kiếm giữa bầu trời quay cuồng, kiếm này có tính kháng tà cực mạnh, một khi ngửi thấy quỷ khí nhất định không giết không bỏ, Đào Mộc Kiếm hướng Tà Diệu Vương chủ động công kích, ánh kiếm đầy trời, hào quang vạn trượng.

Tà Diệu Vương bị một chiêu kia làm cho khiếp sợ, nói Đào Mộc Kiếm là Linh vật tự nhiên không sai nhưng mà kiếm gỗ rốt cuộc cũng chỉ là kiếm gỗ, làm sao có thể bộc phát ra uy năng kinh khủng như vậy?.

Tà Diệu Vương không tránh né Đào Mộc Kiếm mà để cho ma khí quanh thân hoá thành một tấm bia bảo vệ, vẻ mặt âm trầm chăm chú quan sát Kim Cương Phục Ma Bộ.

Pháp này từ lâu thất truyền, hắn không biết đối phương làm sao có được, hơn nữa trải qua giao chiến ngắn ngủi Tà Diệu Vương minh bạch lý do vì sao chỉ một tên nhân gian pháp sư lại có gan không để Âm Thần như hắn vào trong mắt.

Thực lực.. Một tên pháp sư thực lực cao cường.

Đào Mộc Kiếm ghim chặt lên ma bia, kiếm ngân đinh tai nhức óc, hào quang cùng ma khí bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, hai bên không bên nào chịu rơi vào yếu thế.

Vùng trời chu vi trăm mét phía trên chiến trường kịch liệt chấn động, hào quang, ma quang bắn ra bốn phương tám hướng nhấc lên âm phong ngập trời, hơn 1000 âm binh toàn bộ đều bị làm cho kinh hồn táng đảm nháo nhào bỏ chạy, ngay cả Trần Quân mặc dù khoảng cách đủ xa nhưng vẫn cảm nhận được áp lực càng lúc càng gia tăng.

Đạo nhân đạp Kim Cang Phục Ma tạm thời ở vào thế bất bại, cả người hắn như u linh xuất quỷ nhập thần, bằng mắt thường rất khó để nắm bắt quỹ tích.

Tà Diệu Vương mặc dù chủ động phòng ngự tuy nhiên cũng không hề tỏ ra nao núng, ma bia kia kiên cố vô cùng, ma khí cuồn cuộn tựa thuỷ triều lớp sau chồng lớp trước không ngừng ma hoá hào quang Đào Mộc Kiếm.

“ Đại Phật Ấn!”.

Chỉ nghe được một tiếng hét trầm đục, gần như ngay sau đó ở giữa bầu trời hào quang lần nữa bùng cháy, một cái bàn tay to lớn màu đồng thau không biết từ đâu cách không rơi xuống, bốn bề Phạn ngữ ẩn hiện như muốn trực tiếp phong toả bên dưới, trấn áp Tà Diệu Vương.

“Là Đạo Sư lại dùng thủ đoạn Phật Môn? Muốn che dấu thân thế sao?” Tà Diệu Vương cười lạnh, âm trầm nhìn đại ấn đang nặng nề rơi xuống, khi khoảng cách song phương chỉ còn mấy tấc tay mặc cho áp lực đè ép, Tà Diệu Vương không nhanh không chậm.. Nhấc tay.

Cái nhấc tay này oanh minh bát phương, như là sấm động mang theo lực lượng không gì cản được, trên đỉnh đầu hắn ma khí phun trào dữ dội, hàng ngàn hàng vạn tôn ma ảnh lúc nhúc xuất hiện, đội quân ma ảnh vậy mà dễ dàng nhấc lên đại ấn, đồng thời đánh bay Đào Mộc Kiếm.

Ma khí tung hoành, Tà Diệu Vương lăng không bay lên, cả người lơ lửng để cho áo bào vũ động, tóc đen cuốn vào trong gió nhìn qua tựa một tôn Thần Ma bất bại.

Ngay thời điểm này Đại Phật Ấn hào quang tụ hội, đang ngạo nghễ đạp trên đại ấn chính là trung niên đạo nhân.

Hắn mặt không biểu tình, nhấc tay vuốt chòm râu nhỏ xíu trước cằm, thanh âm lạnh nhạt:” Cũng được! Không hổ Tà Diệu Vương, cánh tay phải của Phong Lôi Đại Đế, tuy nhiên ngươi có vẻ quá xem thường bổn toạ rồi.. Ta có thể đơn giản đọc đúng huý danh của ngươi.. Ngươi là Cao Biền? Còn ngươi? Liệu có nhận ra bổn toạ là ai hay không?” Đạo nhân trên cao nhìn xuống, nhếch môi cười khinh bỉ.

“ Ngươi! Rốt cuộc ngươi là ai?” Tà Diệu Vương thất sắc, thanh âm không che giấu được khiếp sợ.. Tà Diệu Vương cái danh xưng này tự nhiên ai ai cũng biết, thế nhưng huý danh của hắn làm sao một tên pháp sư nhân gian lại có thể tùy tiện thốt ra khỏi miệng?.

“Ta là ai? Haha.. Việc này ngươi nên trở về hỏi Phong Lôi tiểu tặc tử kia.. Bất quá, thật đáng tiếc, hôm nay ngươi không trở về được nữa rồi!”.

Đạo nhân nhếch môi cười, âm thanh không lớn nhưng đủ để vang vọng bát phương, đạo bào vốn cũ nát thời điểm này như được dát vàng, kim quang sáng chói, sau lưng hình vẽ càn khôn bát quái quay cuồng phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, tay phải bắt ấn hoa sen, nhìn qua vô cùng tiên phong đạo cốt.

“ Hắn rốt cuộc là ai? Nhân gian pháp sư tại sao lại có bản lĩnh thông thiên như vậy? Thời đại của ta tựa hồ cũng không được mấy người a!” Trần Quân vừa chăm chú quan chiến vừa kinh nghi lẩm bẩm.

“ Để ta cho ngươi nhìn.. Thử xem ngươi có nhận ra bổn toạ?” Đạo nhân liếc mắt Tà Diệu Vương, nói xong đỉnh đầu bỗng nhiên phun ra ngọc mang, một cỗ khí tức cực kỳ Thần Thánh xông thẳng bầu trời, đỉnh đầu hắn mơ hồ treo ngược một tấm ngọc bài, ngọc bài in chìm chữ “ Trần” ngọc quang chiếu xạ.

“ Ngươi!!! Đại La Tiên?” Tà Diệu Vương trợn mắt hét lớn, hắn lúc này không thể không bàng hoàng, linh bài là vô pháp giả mạo, càng có một cỗ khí tức đặc thù chỉ thuộc về Đại La Tiên, khí tức này để cho hắn toàn thân run rẩy.. Đối phương nếu thực sự là Đại La.. Hắn tuyệt đối không phải đối thủ.

“Đại La Tiên!” Trái tim Trần Quân đập mạnh, chủ động cắn lưỡi hỏi là mơ hay thực.

Đại La Tiên?... Tiên hiệu này xưa nay thiên hạ không được mấy người, còn nhớ Hùng Vương đời thứ nhất quát tháo bát hoang, thần thông cái thế cũng chỉ là Đại La Tiên mà thôi.

Tu vi đạt đến Đại La có thể bạch nhật phi thăng.

Là Thần Tiên chân chính..

Trần Quân tự nhiên cũng không dám tin vào mắt mình ở thời đại này, vào mạt pháp lại có kẻ dùng phàm thân tu đến Đại La?.

“ Ngươi nói ta dĩ hạ phạm thượng nhưng lại không biết bổn toạ không phải đệ tử Đạo Giáo Trung Hoa các ngươi? Nói ta dĩ hạ phạm thượng lại không biết Phong Đô Thiên Tử còn phải gọi ta một tiếng sư huynh... Thậm chí chủ tử của ngươi.. Phong Lôi Đại Đế nếu nhìn thấy ta còn phải khom mình hành lễ? Cao Biền a.. Ngươi quá xem trọng bản thân rồi!”.

Đạo nhân nhàn nhạt nói, trong thanh âm mặc dù có trịch thượng nhưng không chút nào là cao ngạo.

Chữ Trần trên ngọc bài chính là họ của hắn.. Còn danh tự? Chỉ sợ người đời từ sớm đã quên.

Đã vượt sinh tử, nằm ngoài luân hồi, người phát dương quang đại Vu Thuật Văn Lang, người truyền bá Đạo giáo Đông Phương vào Đại Việt, lấy mới thay cũ đặt tên Nội Đạo.. Hắn... Đại La Tiên Trần Toàn, Vu Sư đời vua Lê Thần Tông, thế kỷ thứ 17.


trướctiếp