Nhìn theo Xà Niêng chạy vào rừng trúc Trần Quân bỗng nhiên chột dạ,
thứ này không phải ma quỷ, tự nhiên muốn xử lý cũng không hề đơn giản.
“Chỉ cần không đe doạ ta, xem như chưa nhìn thấy đi!” Trần Quân nói
thầm trấn an bản thân, mặc dù nói vậy nhưng trong lòng không khỏi dâng
lên đề phòng.
Rừng trúc này có lẽ rất lớn, bốn phía xung quanh thi thoảng vọng lại
tiếng bước chân sột soạt tựa như thú rừng lui tới săn mồi, đi ngang qua
mấy chục bức tượng hình nhân, Trần Quân không có tâm trạng để quan sát,
bởi lẽ không khí nơi đây quá mức nặng nề hôi hám.
Càng đi về phía trước tán rừng trúc càng ngày càng thấp, đến mức một
vài địa phương còn phải luồn lách, Trần Quân cẩn thận bôi bột Hùng Hoàng lên người, tránh cho rắn độc ẩn nấp bên trên tấn công bất ngờ.
Ở đây rắn lục nhiều như kiến hôi, nhất là loại rắn lục đuôi đỏ.
Vừa đi vừa quan sát bốn phía, bỗng nhiên từ trên cao một thứ chất
lỏng sền sệt giọt thẳng vào mặt, ban đầu chỉ là một hai giọt, về sau cơ
hồ mưa rào, Trần Quân vô thức đưa tay vuốt mặt, một cỗ mùi tanh của máu
tươi xộc thẳng vào mũi, nếu lúc này nhìn qua gương bản thân hắn cũng
phải giật mình, bởi vì cả người đều là máu.
Trần Quân hoảng hốt nhìn lên, tán rừng trúc chỉ cao hơn 3 mét, bên
trên một con báo đen to lớn đang nằm vắt vẻo, con báo này đã chết, nửa
thân trước buông xuống đủ để cho Trần Quân nhìn thấy, nửa thân sau tựa
hồ đang bị một thứ gì đó giữ chặt, máu tươi theo thân hình, theo miệng
báo chảy ròng ròng, lách tách nhỏ giọt.
Tuy nhiên cái thứ ở phía trên, khuất sau tán trúc mới thực sự để cho
Trần Quân khiếp sợ, một cặp mắt màu lục lớn hơn nắm đấm cùng với thanh
âm phì phò như máy quạt công nghiệp đang chạy hết công suất, tanh tưởi,
hôi hám là những gì Trần Quân cảm nhận được.
Chớp mắt, báo đen đã mất đi nửa thân trên, chỉ còn lại cái đầu, lại sau chớp mắt đầu cũng bất thình lình biến mất.
Lúc này Trần Quân mới có thể nhìn rõ, phía sau tán trúc là một con
đại mãng xà to lớn khủng khiếp, mãng xà thân dài phải đến mấy chục mét,
Trần Quân chỉ dám ước chừng như vậy, thậm chí có thể còn dài hơn, bởi lẽ thân rắn quấn mấy vòng, từ đầu đến vị trí đuôi thòng xuống đã đến hơn
10 mét.
Thân như một gốc đại thụ sần sùi, vòng tay người trưởng thành ôm
không hết, da rắn đen nhánh, bên trên chồng chất đều đặn từng lớp vảy
óng ánh, mỗi cái vảy này đều lớn như bàn tay trẻ em.
“Rắn Hổ Mây đây sao?” Trần Quân trân trối nhìn, so với lời kể, so với miêu tả trong sách báo thì nó còn kinh khủng hơn nhiều.
Rắn Hổ Mây nhẹ nhỏm nuốt trôi con báo lớn, lúc này tựa hồ đã no,
ngẩng đầu lên trời phì phò thở, nhìn qua tán trúc, nhìn vào trong mắt
hết thảy, Trần Quân hai chân cảm giác tê tê.
“ Con rắn này nhất định đã thành yêu, bằng không làm sao có thể to
lớn đến như vậy được, ngay như thời đại của ta linh khí sung túc, rừng
rậm núi sâu cũng khó tìm ra loài nào đạt đến kích thước khủng bố thế
kia.. May mà nó không đi vào khu dân cư..” Trần Quân kinh nghi nói thầm, đứng ở đó không chút động đậy, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh,
hắn tin chắc mãng xà kia tiêu hoá xong con mồi nhất định sẽ rời đi.
Hơn 10 phút trôi qua, lại 20 phút trôi qua.
Mãng xà không những không chịu đi ngược lại còn cúi đầu, hướng ánh
mắt màu lục lạnh lẽo nhìn Trần Quân, rõ ràng một con báo vẫn chưa khiến
nó đủ no.
Trần Quân kêu khổ, biết lần đụng độ này khó tránh một hồi chiến đấu,
hắn cũng không vội vàng mà âm thầm vận chuyển tu vi trong cơ thể, Trần
Quân hiểu rõ bản tính của loài rắn, một khi nhìn thấy con mồi sẽ động
thủ hết sức dứt khoát, chỉ cần sơ sẩy thì chớp mắt thôi sẽ bị thân thể
to lớn kia cuốn lấy, xiết chặt, toàn thân sụp đổ, tắc thở mà chết.
Con mãng xà này tuyệt đối là loài tinh khôn, biết nhân loại không dễ
dàng bị săn giết, nó chậm rãi trườn bò, ở bên trên tán rừng trúc cố tình lựa chọn tư thế thuận lợi nhất.
Dùng đầu vạch ra rừng trúc một lỗ hổng, đầu rắn hình tam giác lớn như mặt bàn, hai con mắt màu lục loé lên ánh sáng chết chóc lạnh nhạt nhìn
Trần Quân, miệng rộng đỏ lòm tua tủa răng độc, chiếc lưỡi dài chẻ làm
đôi tham lam quét loạn xạ về phía trước.
Thời điểm mãng xà cong người súc thế Trần Quân cũng đã chuẩn bị chu toàn, không bi không loạn mà âm thầm chờ đợi.
“Soạt! “.
Mãng xà từ trên cao lao xuống, đi phía trước là một luồng gió tanh
ngập trời, nhát cắn này vô cùng nhanh chóng cũng cực kỳ chuẩn xác, nhìn
qua tựa như một cây thương sắt màu đen bị ai đó dùng hết sức ném đi.
Trần Quân phản ứng rất nhanh, cắn răng hô lớn một tiếng, sử dụng thân pháp lập tức nhảy lùi về phía sau, hai tay chống xuống mặt đất, ngẩng
đầu chằm chằm nhìn mãng xà, để cơ thể trong trạng thái thong thả nhất,
tuỳ thời ứng biến.
Nếu như trước kia, lúc tu vi sung mãn hắn có thể đơn giản một chưởng
vỗ chết đối phương, nhưng mà hiện tại khác biệt, đến chạy trốn thậm chí
còn khó khăn, dĩ nhiên Trần Quân sẽ không dại dột chọn biện pháp đôi
công trực diện.
Loài rắn điểm yếu chính là vùng đầu, có to lớn hơn nữa thì đầu cũng
là vị trí chí mạng, bởi vậy dân gian mới có câu” Đánh rắn phải đánh đầu” Trần Quân biết rõ điều này cho nên trước sau đều đang chờ đợi thời cơ.
Một nhát cắn hụt, mãng xà hình như phát điên, hai mắt vốn màu lục
bỗng hoá đỏ tươi, lúc này cả người đã rơi xuống mặt đất, cuộn thành một
vòng lồ lộ, đầu lớn ngẩng cao, bành cổ thở phì phò.
Đúng như Trần Quân phán đoán, con mãng xà này chí ít phải dài hơn 30
mét, trên da một vài chỗ bị rêu mốc lấm tấm bao phủ, vài chỗ vết thương
hở miệng, vẫn chưa kịp đóng lại.
Không hề báo trước, mãng xà bất chợt tấn công lần nữa, lần này là trực diện.
Trần Quân chỉ nhìn thấy một cái bóng đen lao tới, tốc độ nhanh đến
kinh khủng nhấc lên gió lạnh đập thẳng vào mặt, bốn phía rừng trúc vặn
vẹo lắc lư, lá khô cùng bụi đất ào ạt cuốn vào trong gió.
Trần Quân cả đời hàng ma tróc quỷ, chém giết tà nhân, không cường
địch nào là chưa từng gặp qua, hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu phong
phú vô cùng, phản xạ tự nhiên lại càng cực kỳ mau lẹ.
Hắn chỉ cần lách nhẹ người là có thể dễ dàng tránh né trong gang tấc, mặc dù nói nghe có vẻ đơn giản nhưng chỉ cần sai một ly, chậm một
khoảnh khắc thì cái giá phải trả chính là tính mạng.
Mãng xà chụp hụt lần thứ hai, thân hình to lớn theo quán tính lao
thẳng về phía trước đập mạnh lên mặt đất, quật bay cả một khóm trúc lớn, sau một tiếng rít giận dữ tiếp tục tấn công, đối với con mồi khó nuốt
này nhất định không giết không bỏ.
Trần Quân bình tĩnh chờ đợi, hắn muốn khiến cho con rắn kia triệt để
phát điên không thể kiểm soát được hành động, mà một khi như vậy sẽ có
nhiều cơ hội phản sát.
Tu vi trong cơ thể cuồn cuộn vận chuyển, đây là lần đầu tiên sau khi
trọng sinh ở thế giới này Trần Quân mới được chiến đấu một cách thực
thụ, tránh được hai kích vừa rồi đẩy niềm tin lên cao, Trần Quân lại
càng hy vọng vào một trận chiến lâm ly thoả mãn.
“ Tới.. Tới..!” Trần Quân ngoắc ngoắc, đồng thời tu vi theo kỳ kinh bát mạch tụ tập ở ngón trỏ tay phải.
Mãng xà tiếp tục tấn công, lần này lại càng điên cuồng, mặt đất chấn động, gió táp ào ào.
Trần Quân không tránh né nữa mà dẫm mạnh chân xuống mặt đất súc thế
sau đó bỗng nhiên phóng người lên cao, ở trên không trung lộn nhào một
vòng, ngón tay bắn ra một tia linh khí, tia linh khí này gào thét mà đi, tựa như mũi dao sắc bén, ở nửa thân trên mãng xà vạch xuống một lỗ máu.
Mãng xà bị đau ré lên một tiếng thảm liệt, lại quay đầu điên cuồng tấn công.
Trần Quân né tránh cực kỳ biến ảo không hề rập khuôn, mỗi một lần tránh né đều dùng linh khí hoá kiếm khí phản sát.
Chỉ sau mấy chục hơi thở trên thân mãng xà đã loang lỗ vết thương, máu tươi ào ạt chảy xuống.
Trần Quân càng đánh càng hăng, trái lại mãng xà lúc này đã xuống sức, không tấn công nữa mà dùng đôi mắt âm độc lạnh lùng nhìn Trần Quân, đã
có linh trí nó dĩ nhiên biết nhân loại trước mắt không phải là con mồi
dễ xơi, lại qua thêm một hồi quần ẩu vô dụng mãng xà bỗng nhiên quay đầu mang theo đau đớn bỏ đi.
“ Này.. Này.. Đứng lại, tiếp tục đánh a! Rắn..Lại đánh.. Ta hứa không phản công” Trần Quân hụt hẫng gào lớn.