Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 69


trướctiếp

Hơn 3 tuần sau, Hãn đến thăm lò rèn, việc xây dựng lò pudding theo ý của Hãn đã hoàn thành, đồng thời 4 chiếc hộp thổi khí cũng đã bắt đầu được sử dụng. Thực ra việc xây lò cũng không quá khó, 1-2 ngày là xong nhưng trong quá trình tạo thép thì phát hiện nhiều bất cập, từ chiều dài của dụng cụ thổi đến chiều cao và tỉ lệ lò. Trong quá trình thử nghiệm, có rất nhiều lần thất bại, như việc bị vỡ lò, lực không khí không đủ mạnh khiến nhiệt độ không đạt, lỗi dụng cụ thổi, tính sai về ngăn đốt than gây ảnh hưởng đến sự liên tục và nhiệt độ thổi vào. Nói chung là có quá nhiều vấn đề phát sinh và cần sửa chữa.

Việc sửa lại cũng không phải chỉ có mình hắn làm, các thợ rèn cũng tham gia góp ý. Cho họ biết qua về nguyên lý hoạt động của chiếc lò này, họ sẽ hiểu ra. Lý thuyết về khử “tinh thể đen” bằng không khí Hãn đã nói từ trước rồi nên họ hiểu rất nhanh nguyên lý mà Hãn nói. Họ cũng có nhiều ý kiến khác nhau như chỉnh lại độ lớn của lò, chôn ngăn đựng nồi gang xuống đất hay thay đổi vị trí của lò đốt than bằng cách chuyển hoặc đặt thêm vài ngăn đốt than ngay cạnh nồi đựng gang lỏng. Mỗi người một ý và cũng đem thử nghiệm để xem xét. Đồng thời, do lò dễ vỡ hơn so với bình thường do nhiệt độ trong đó khác hoàn toàn so với lò bình thường, họ đã điều chỉnh lại tỉ lệ hỗ hợp đất sét trăng, than củi và cát để tạo ra vật liệu bền hơn cũng như thay đổi cách thức xây, thay vì xếp những miếng đất xét chồng lên nhau như lò Bloomery, họ nung từng miếng chúng thành gạch rồi sau đó dùng gạch để xây lò. Chúng quả nhiên bền hơn so với cách thức xây dựng cũ.

Ngoài ra, cùng với lò Pudding, một chiếc lò cao với chiều cao đến 3 mét xây bằng gạch chịu nhiệt đã được thi công. Để tránh vỡ lò, hắn đã chôn 2/3 lò xuống đất. Thiết kế lò cao này có một chút khác so với lò cao thông thường, đó là có vài đường ống bằng gốm uốn xung quanh thành lò. Đây là những ống dẫn khí, chúng được nối xuống phần đáy của lò. Người thợ sẽ bơm khí qua các ống này, không khí theo đường ống sẽ nhận được nhiệt từ thành lò mà đi xuống dưới đáy, thổi cho than cháy mạnh hơn, đồng thời, hơi nóng có thể lên đến 1000oC sẽ tạo thêm nhiệt làm tăng nhiệt độ lên giúp nấu chảy và duy trì trạng thái lỏng của gang

Thành lò dày đến 30cm, đường kính miệng khoảng 1m, phần bụng lò phình ra rộng gấp đôi so với miệng lò, phần dưới cùng có 2 miệng thoát , một dùng để thoát gang lỏng, một dùng để thoát sỉ. Nhìn tổng thể mà nói, Hãn rất yên tâm với chiếc lò này.

Mất 3 tuần để chuẩn bị và thử nghiệm xong tất cả, huy động đến 20 người cùng làm. Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng họ cũng tạo được thứ đạt yêu cầu. Hôm nay là lần chính thức mang ra sử dụng. Môt chiếc lò pudding cao khoảng 1m với ngăn thứ hai được chôn dưới đất, thành được làm dày hơn với 4 lớp gạch chịu nhiệt. Tầng đốt than là một cơ số các khoang cao khoảng 90cm, dài rộng là 70x50cm, lớn hơn thiết kế ban đầu để đốt được nhiều than hơn, phần miệng ngăn đốt than, ngoài trừ khi tiếp thêm than thì khi đốt được bịt kín, nguồn không khí đến từ các ống nối đến hộp thổi. Do được bịt kín, khí được thổi vào sẽ theo phễu dẫn lửa đi xuống nồi gang lỏng. Đã đến lúc thực hành, tất cả chỉ chờ giây phút nghiệm thu này.

-Ê, có nên cầu ông trời cho chúng ta thành công không? – Sóc nói

-Mày nói vớ vẩn cái gì vậy – Hãn nói

-Sóc nói đúng đấy, chúng ta thất bại nhiều lần quá, lần này mới làm lại được tốt hơn, cũng cần có chút niềm tin chứ. – Trì nói đỡ

Những lúc làm những điều không chắc chắn, tỉ lệ chỉ có 50% thì con người thường trông cậy vào thần thánh, hiện đại cũng vậy, cổ đại cũng thế để họ có niềm tin hơn vào thành công của mình, đặc biệt là sau nhiều lần thất bại như thế. Hãn cũng đang rất hổi hộp, không biết lần này có thành công không, quả thực hắn đang rất cần thứ gì đó để tiếp cho hắn hi vọng.

-Thôi mày muốn làm gì thì làm.

-Là mày nói đấy.

Sóc nói rồi quỳ xuống miệng lẩm bẩm, chốc chốc lại bái lạy. Mọi người xung quanh cũng thế, họ bỏ ra rất nhiều tâm huyết để chế tạo theo đúng ý của Hãn. Không ai muốn công sức mình bỏ ra bị lãng phí cả nên cũng cần có hi vọng, rằng thứ này sẽ thành công

Đợi cho mọi người cầu khấn chán chê, Hãn mới dõng dạc nói

-Đốt lò

Những người xung quanh liền bắt tay luôn vào công việc, di chuyển những thúng than đổ vào lò. Ánh lửa bập bùng chẳng mấy chốc đã xuất hiện, sức nóng bắt đầu lan tỏa xung quanh. Giữa ngày hè oi bức, những người thợ để ngực trần làm việc, mồ hôi nhễ nhại nhưng sức lực không giảm, tất cả đều ra sức mà làm. Nông cụ lên đến 200 cân được chuyển đến đê thử nghiệm đợt này. Công việc tạo thép này tiêu tốn một lượng rất lớn than củi để nấu chảy gang và vận hành lò Pudding nhưng lúc này thứ hắn thừa nhất chính là than củi.

Đợi sau 1 canh giờ, mẻ gang lỏng đầu tiên đã được xuất lò. Trước đó, Hãn đã xem xét lò pudding để xem có trục trặc gì không. Lò này đã được nạp than và hoạt động thử. Ở ngăn dưới, hắn nhìn thấy 7 tia lửa phụ thẳng xuống nồi như đèn khò công nghiệp, để làm được cũng cần nhân lực, vật lực tương ứng, 7 người đàn ông khỏe mạnh cùng 7 hộp thổi khí gỗ. Từ lúc tiến hành, hắn đã ngay lập tức có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ luồng khí được thổi xuống càng lúc càng tăng.

-Mang thứ đó lại đây

Sóc mang đến 3 chiếc tô lớn, mỗi tô có một loại bột tinh thể khác nhau. Hắn trộn lên, đổ vào bên trong và trải đều. Nhiệt từ những tia lửa ngay lập tức làm chảy thứ bột này thành một chất lỏng như nước. Những thợ rèn sau đó mang mẻ gang lỏng mới nẩu đổ vào bên trong lò. Một tiếng “XÈO” kèm theo một làn khói trắng dày đặc, dày đặc ngay bất ngờ bốc ra ngùn ngụt từ ngăn dưới lò Pudding, tại thành một cột khói trắng lớn bốc lên cao,

-Mau, thổi mạnh lên – Hãn ra lệnh

Những người đàn ông làm nhiệm vụ thổi lò ngay lập tức tăng tốc thổi khí vào ngăn đốt than của lò Pudding. Những tia lửa phát ra phút chốc trở lên mãnh liệt hơn gấp nhiều lần. 7 chiếc phễu cùng thổi tạo nên sự cộng hưởng nhiệt tác động trực tiếp vào gang trong nồi. Sức nóng quá khủng khiếp khiến những người thổi khí dù đã ngồi cách xa lò nhưng vẫn cảm thấy nóng nực.

Nhiệt quá cao khiến môt vài nơi bị nứt, vài tia lửa thông qua kẽ hở mà phát ra ngoài, đỏ rực. Người ta thậm chí còn cảm thấy dường như thân lò đang phát sáng lên giống như một thanh sắt khổng lồ được nung nóng trên lửa. Khói trắng dần bớt đi, Hãn liếc mắt nhìn vào ngăn dưới, gang vẫn còn giữ được trạng thái lỏng, nhiều bọt khí đôi lúc có nổi lên, trông như dung nham của núi nửa. 7 phễu lửa vẫn tiếp tục thổi xuống khí nóng như 7 đầu rồng cùng phun lửa, liên tục không dứt. Một người cầm 1 cây gậy có bịt sắt non ở đầu đến đảo đều gang lỏng bên trong. Cây gậy này dài đến 2 mét, đầu sắt non tạo hình một chiếc gáo, đầu tiên người này hớt hết sỉ nổi trên bề mặt rồi sau đó đảo đều, cứ múc lên lại đổ xuống

Cả quá trình theo tính toán chỉ kéo dài trong 5 phút. 5 phút nói ngắn nhưng dương như dài vô tận. Than được thêm vào liên tục vì nhiệt độ cần quá cao mà than củi thì không kéo dài được lâu. Hãn và mọi người nín thở chờ đợi thành quả, họ tập trung vào chiếc lò và động tác của những người thợ mãi không rời. Tính ra lúc này đã quá 10 phút rồi mà vẫn chưa có hiện tượng gì. Chợt người thợ lên tiếng

-Cứng lại rồi, chúng đang cứng lại rồi – Người này nói to

Hãn giật mình tức tốc chạy lại xem thì thấy số sắt lỏng trong nồi vữa nãy còn giống như nham thạch thì lúc này đang dần cô đặc lại, một số góc đã cứng lại thành cụ. 7 phễu lửa vẫn hì hục thổi nhưng không làm nó chảy ra. Thành quả của hắn đang thành hình,

Số gang lỏng do có quá nhiều carbon nên có nhiệt độ nóng chảy thấp (khoảng 900oC trở xuống), sắt là một kim loại giữ nhiệt tốt nên khi đổ vào vào lò puddling, dưới sự tiếp nhiệt của 7 phễu lửa, gang vẫn duy trì được trạng thái lỏng. Hãn muốn giảm carbon thì phải cấp đủ nhiệt để nó giữ được trạng thái này do như đã nói, càng ít carbon, nhiệt độ nóng chảy càng cao.

Vừa rồi ngoài việc sử dụng phương pháp đảo đều của người Trung Hoa, hắn đã sử dụng một hỗn hợp đặc biệt để tăng tốc khử. Đây là một hỗn hợp oxy hóa mạnh khiến carbon trong gang sẽ nhanh chóng bị khử, đồng nghĩa với việc điểm nóng chảy sẽ tăng nhanh, muốn thành thép thì lò này cấp nhiệt phải đạt từ hơn 900oC trở nên. Hắn không có dụng cụ để đo xem nhiệt độ là bao nhiêu, số sắt này cứng lại chứng tỏ đã đến giới hạn nhiệt độ mà lò có thể tạo ra. Bây giờ yêu cầu là kiểm tra xem thứ này còn là gang hay đã thành thép.

Nếu vẫn là gang chứng tỏ nhiệt độ chưa đạt 1000oC và hắn cần làm lại. Nhưng nếu đã thành thép, chí ít là thép carbon, thì nhiệt độ của lò đã đạt và hắn đã thành công, sau này cứ thế mà làm hoặc phát triển thêm thôi. Mọi người hướng mắt về phía cục sắt nóng đỏ được 2 người đàn ông đang lôi ra khỏi lò, cục sắt màu đỏ trắng đặt xuống trên đất, sức nóng kinh hồn khiến cỏ dại xung quanh cháy rụi.

Họ nhấc cục sắt nặng khoảng 10kg thả trực tiếp vào trong nước. Giống như thả một cục than đang cháy đỏ rực vào trong nước, tiếng xèo xèo cùng bọt khí xuất hiện và kéo dài trong một lúc lâu. Một người thợ khác đợi cho bọt tan hết liền cho tay vào thùng nước lấy ra cục sắt vừa nãy, để lên chiếc đe và dùng búa lớn đập mạnh. “Đạch”, “Keng”. Tiếng va chạm mạnh giữa 2 vật bằng kim loại cùng tiếng kim loại vỡ rơi xuống đất ra vang lên, cục sắt bị vỡ thành nhiều mảnh.

Người thợ này liền nhặt lên vài miếng sắt vụn bị vỡ, xem xét và xoa tay lên các đường nét bên trong. Đây là người thợ rèn đã sống sót sau cái ngày tai họa ấy, cũng là người giàu kinh nghiệm nhất ở đây. Hắn là kẻ đầu tiên lĩnh hội được cách nhìn cấu trúc bên trong để đoán chất lượng sắt của Musa. Người này xem xét kĩ lưỡng một lúc lâu rồi nói

-Cậu Hãn, thứ này so với cục thép hũ mà thầy làm quả thực là không bì được…

Trên mặt Hãn và mọi người chợt hiện lên vẻ thất vọng. Đang lúc chán nản thì người thợ nói tiếp

-Nhưng mà nhìn cấu trúc thì không khác thép hũ cho lắm

-Thế thứ này có tính là đã thành công không – Hãn đang có chút thất vọng, nhưng vẫn hỏi lại

-Còn hơn cả thế ấy chứ, thứ này đừng nói là làm nông cụ, làm vũ khí thì cũng không kém cây đao thầy làm cho cậu đâu.

-Nói vậy là chúng ta đã thành công, ý ông nói chúng ta đã thành công rồi – Hãn vội bắt lấy tay người thợ hỏi gấp

-Đúng vậy, chúng ta thành công rồi rồi. – Người đàn ông nhìn bộ dạng gấp gáp của Hãn cười

Mọi thứ như vỡ òa đối với những người ở đó. Sau bao lần thất bại, họ cũng thành công rồi. Hãn cũng không giấu nổi vui sướng mà nhảy cẫng lên. Dù rằng thứ tạo ra theo mô tả chỉ là thép carbon như thép hũ nhưng thứ này cũng được tính là thành công. Bây giờ, thép vẫn còn là mặt hàng đắt đỏ, các quốc gia bao gồm cả Đại Hán còn phải chầy chật mà chế tạo hoặc mua từ bên ngoài, nhưng bây ở cái đất man Giao Châu thời kì cuối đồ đồng này, hắn đã có thể dễ dàng chế thép mà dùng rồi, không vui sao được

-Những lúc thế này, ta thực muốn ăn mừng. Tối nay tại đình làng, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người – Công Xương nói

-Hura, tộc trưởng vạn tuế… tộc trưởng vạn tuế. – Mọi người tung hô.

Tối hôm đó, làng chính của Công Xương đông vui đến lạ thường. Trâu cày là thứ quý giá nhưng họ cũng đem xẻ thịt ăn mừng. Có thêm một thứ đặc biệt nữa chính là các vò rượu cao lương. Đây là loại rượu chưng cất theo công thức của Hãn, nồng độ cồn cao ít nhất phải gấp 2-3 lần so với rượu lên men ở thời đại này. Mùi vị thơm nồng, uống thì cực đã. Đó là đối với người ở đây, chứ Hãn thì nuốt không nổi, uống như nuốt lửa, cay muốn cháy họng. Thứ này ở hiện đại cũng khó mà kiếm được, cao lương ở Việt Nam không phổ biến lắm. Cao lương hiện đại được dùng để chiết xuất cồn ethanol trong công nghiệp. Rượu cao lương cũng có nhiều loại khác nhau, nhưng mùi vị thì đều được đánh giá cao, trong đó rượu Mao Đài được coi là quốc tửu ở Trung Quốc.

Nhưng dịp vui thế này mà không uống thì đúng là mất hứng, hắn cũng đành tặc lưỡi mà uống vài chén nhỏ. Trong tối đó, thịt trâu là thứ hắn ăn nhiều nhất vì không có nấu cơm hay cao lương. Những người thợ thậm chí còn chẳng quan tâm đến ăn cơm nữa mà chỉ cười nói truyền tay nhau vò rượu cao lương mà uống. Nhìn mấy cha này uống rượu như uống nước, mặt mày đỏ ửng mà vẫn còn tỉnh được. Tửu lượng đúng là phi thường thật.

Uống rượu vào, ai nấy cũng đều trở nên mạnh dạn, hòa đồng với nhau, mở lời cũng dễ dàng hơn. Cũng may là không có gây lộn. Rươu vào lời ra mà, khó tránh khỏi mấy lời khó nghe. Nhưng bữa tiệc cũng nhanh kết thúc vì lần đầu được uống loại nặng đô thế này, phần lớn họ say quá mà lăn ra ngủ. Mấy người phụ nữ không khỏi cằn nhằn mà dìu chồng họ về nhà.

------------

1 tuần sau, buổi sáng sớm

-Oáp, chất đồ lên đi – Hãn vươn vai ngáp dài một cái nói

-Xong từ lâu rồi, giờ mới dậy hả? – Trì đáp lại

-Um.hm, thế còn người của Kassym thì sao?

-Cũng đã thu dọn rồi. Chúng học nhanh hơn tao tưởng.

-Vậy xuất phát thôi, lần này phải đòi một nửa còn thiếu của lão cáo già ấy

Thời tiết đang là giữa hè, nắng đã bắt đầu chiếu vàng xuống sân ấm áp nhưng vẫn có chút lành lạnh, Hãn cùng cả nhóm đến thương hội trao đổi thủy tinh như thường lệ, luôn tiện giao lại luôn đám người làm của Kassym. Những người này đến đây cũng đã được một thời gian, được bố trí một người dạy dỗ về nghề thổi thủy tinh. Tất cả đều là các thợ thủ công lành nghề nên học hỏi cũng không vấn đề gì khó khăn. Các kỹ năng đều đã dạy cả rồi, bây giờ Hãn chỉ muốn tiễn vong càng nhanh càng tốt. Từ lúc họ về đây, Hãn thậm chí còn chưa nhìn mặt họ, vì nhìn lại thấy cay trong lòng vì Kassym lão nhân lúc Hãn khó khăn mà cắt của hắn một miếng thịt, sau này nhất định phải tính cả vốn lẫn lời với lão.

Lúc này, thương hội đang vào mùa nên cực kì nhiều dân buôn bán. Các thuyền buôn lớn từ sớm đã đi lại nhộn nhịp trên sông, tất cả đều là các thương thuyền từ Đại Hán, Ấn Độ, hoặc từ Trung Á trên thượng nguồn sông Hồng. Các bến neo đậu chật ních thuyền bè cùng các hàng người từ đó từ từ tiến vào khu vực buôn bán chính.

Đứng từ xa đã nhìn thấy các mối làm ăn nên Trì xin phép đi trước. Hãn cũng không cản vì đã giao hết lại cho Trì quản lý. Đợt này đi có lẽ phải làm liền mấy chuyến mới chuyển hết. Để rút ngắn thời gian, đồ đã đưa đến ngôi làng gần thương hội nhất, nên quãng đưỡng và thời gian vận chuyển sẽ được rút ngắn hơn, tuy nói là thế nhưng số lượng quá nhiều, đến giờ vẫn chuyển xong từ làng chính, bù lại kho cũng đã rỗng hơn rồi

Lần này Công Xương có đi cùng mọi người. Hãn muốn được xem vị tộc trưởng này sẽ làm ra cái kỳ tích gì để có thể tăng quân và dân cho cả tộc. Vì con voi duy nhất của cả tộc đã mất nên y đành ngồi trên xe trâu như mọi người mà di chuyển.

-Mấy đứa đi theo ta – Công Xương lên tiếng khi tất cả đã vào đến thương hội.

Công Xương dẫn họ đi dọc con sông, đến một địa điểm nằm ngoài địa điểm buôn bán chính. Đây là một bãi đất trống rộng rãi, vốn dùng để làm nơi để tập kết gia súc để trao đổi. Nơi này dựng nên nhiều chuồng trại đơn giản làm bằng 5-6 cột gỗ cắm xuống đất xếp thành hình chữ nhật và dùng dây thừng cuốn quanh cột này và nối sang cột kia tạo thành chuồng. Tổng cộng có hơn 30 chuồng ở đây, gia súc đủ loại, nhiều không đếm được

-Họ sẽ là tộc nhân của chúng ta – Công Xương chỉ tay

-Ý cha là mấy đàn gia súc này á? – Trâu nói

-Nhìn kĩ hơn đi – họ Công nói

Đám trẻ nhìn lại phía các truồng trại. Chúng chợt nhận ra, nơi này ngoài gia súc đông đảo thì người ở đây cũng đông không kém. Họ đều không phải là các lái buôn mà là những người làm công bản địa. Họ đông đến bất thường, có đến gần ngàn người chứ ít gì, làm nhiệm vụ dọn dẹp các chuồng trại và cho gia súc ăn, vẻ mặt rất hốc hác, khắc khổ. Vài người phụ nữ ngất đi khi làm viêc nhưng những người còn lại dường như không quan tâm mà tiếp tục làm việc, không giống như họ không phải không muốn giúp mà không có sức để mà giúp

-Dậy, làm việc đi, tao tốn cơm nuôi mày không phải để mày nằm đấy đâu – Một kẻ ăn mặc như người chủ một trại ở đây chạy đến, dùng một khúc cây đánh vào người phụ nữ bị ngất

Người phụ nữ chỉ biết nằm dưới đất, thở thoi thóp không động đậy, mặc kệ các đòn roi, người này không đứng dậy nổi nữa rồi. Đột nhiên, một bàn tay rắn rỏi bắt lấy khúc cây, khiến kẻ này chú ý, ngẩng mắt lên nhìn. Công Xương đang nắm lất đầu kia của cây gậy, ánh mắt hằm hằm nhìn tên trại chủ

-Tránh ra, không phải chuyện của các ngươi

-Thằng khốn, mày dám đánh phụ nữ hả? – Công Xương quát rồi giơ cước, đạp thẳng vào ngực tên này

Lực đạp mạnh mẹ khiến tên này văng xa đến mấy bước rồi ngã nằm vật ra đất. Hai tay không ngừng xoa cổ, miệng ho sặc sụa. Dường như cú đá vừa nãy đã khiến hô hấp của tên này bị rối loạn, không mặt nhăn lại, trắng bệch như cố gắng thở mà không được.

Hành động vừa rồi của Công Xương đã thu hút các ánh nhìn của những người xung quanh. Bao gồm cả những người làm và những kẻ từ trại khác. Những người làm bảo vệ cho tên trại chủ này bắt đầu lấy vũ khí, từ nhiều hướng bao vây, chuẩn bị đánh nhau với nhóm của Công Xương. Hãn và đám trẻ cũng đã cầm sẵn 1 cây rìu chiến bằng đồng chuẩn bị chiến đấu. Ánh mắt không ngừng chú ý đến xung quanh

-Đánh cho tao – Tên trại chủ quàn quại nổi giận

Vài chục tên cần giáo và dao găm ào ạt lao về phía nhóm Công Xương. Thấy số lượng không đông lắm, so với người theo cùng Công Xương, bao gồm cả nhóm Hãn thì số lượng khá cân bằng, không hơn là mấy. Hãn mới liền nói

-Đánh họ bị thương, đừng phương hại đến tính mạng của họ

Đám trẻ nghe thế liền cất cây rìu đi, giơ nắm hoặc cướp cây gậy gỗ trên tay những kẻ đang lao đến. Chúng liền đứng theo cặp và theo nhóm. Bài học này chúng đã làm không biết bao nhiêu lần rồi nên cực kỳ ăn ý, liên tục đốn ngã những kẻ tiến lại gần bằng các đòn vật, tay không chế vật. Còn người bảo vệ của Công Xương thì không hiền hòa đến như vậy, đã đánh là đánh thẳng tay, không gẫy răng thì cũng vỡ mũi, quần đả ác liệt, họ vốn là nông dân giống như đám bảo vệ nên việc dính đòn là bình thường nhưng có Công Xương đánh phụ nên họ dễ dàng trên cơ. Nơi này bắt đầu trở nên hỗn loạn và bắt đầu thu hút sự chú ý của binh lính Hán. Nói sao thì nơi này cũng thuộc quyền quản lý của thương hội do nhà Hán bảo kể, chắc chắn sẽ có vài tên lính đi tuần đi qua đây. Mà không cần phải chờ, tất cả đã nghe thấy 1 tiếng hét vọng lại rồi

-DỪNG TAY, MAU DỪNG TAY CHO TA

Từ đằng xa xuất hiện hơn 10 lính Hán bản địa, tay cầm kích chạy lại. Đám ẩu đả nghe tiếng quát cũng bắt đầu bình tĩnh lại và tách nhau ra

-Sao dám làm loạn ở chỗ nãy, không coi vương pháp ra gì à?

-Đại nhân, đám người này đến chỗ tôi làm loạn, còn đánh tôi nữa – Tên trại chủ ra vẻ đau đớn mếu máo

-Các người dám làm loạn, BẮT TẤT CẢ CHÚNG VỀ CHO TA – Tên đội trưởng quát với đám lính

-Hừ, đây là Công tộc trưởng, là một quân trưởng, các ngươi dám bắt sao? – Một người trong nhóm Công Xương lên tiếng

-Ta không quan tâm ngươi là Công tộc trưởng hay Thủ tộc trưởng. Dám làm loạn ở đây thì đều phải chịu phạt. Bắt lấy!!

Đám lính nghe lệnh thì chĩa kích vào nhóm Công Xương, từ từ tiến lại gần. Tất cả không khỏi bực tức mà phản ứng ra mặt, chuẩn bị phản kháng.

-Đại nhân, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi – Hãn bước ra khỏi nhóm, hướng về tên đội trưởng nói

-Các người cố ý đánh người, còn nói hiểu lầm – Tên trại chủ bước đến nói

-Ta đang nói chuyện với vị đại nhân này, không phải với ngươi.

Hãn liền từ từ len qua các hàng lính. Có vài tên chặn lại thì hắn lén nhét vào tay chúng 1 quan tiền. Đồng tiền đúng là vạn năng, mấy tên lính thấy tiền thì cười nhẹ rồi từ từ dãn ra. Hãn cứ thế đi đến chỗ tên đội trưởng, cười xòa.

-Đại nhân, hiểu lầm thôi.

-Hiểu lầm thế nào đây? Hả? – Tên này không nhìn Hãn, nhưng tay phía dưới thì đưa ra trước mặt

-Một chút hiểu lầm, một chút hiểu lầm – Hãn đặt nhẹ lên tay tên đội trưởng 1 túi bạc

Tên đội trưởng liền cất túi bạc vào sau bộ giáp da rồi nói

-Nếu đã là hiểu lầm, thì thôi bỏ đi. Trại chủ, ngươi thấy sao? – Tên đội trưởng quay mắt sang trên trại chủ

Tên này hiện đang ngây người, hắn vừa nãy chứng kiến màn hối lộ công khai giữa thanh thiên bạch nhật, túi bạc mà Hãn đưa cũng phải đến hơn 10 lạng, nhìn là biết không đấu lại rồi. Muốn đấu, ít nhất cũng phải biếu tên đội trưởng số tương ứng và nói thêm một chút thân sơ giao tình thì may ra. Nhưng nói thật, hắn chẳng dám đấu nhiều như vậy, số tiền đó bằng mấy con trâu, đưa ra thì chờ được vạ, má đã sưng. Nếu chơi tới thì đám của Hãn chỉ bị bắt vài ngày là thả, vốn chẳng đáng số tiền này. Làm cái nghề buôn bán này, ấm ức cũng đủ quen rồi, hắn cũng biết đạo lý nếu nhắm ăn được hãy làm, còn không thì bỏ đi

-Dạ, đại nhân, là hiểu lầm, hiểu lầm

-Vậy tốt, CHÚNG TA ĐI!! – Tên đội trưởng quát cùng với đám lính canh rồi rời đi.

Tên chủ trại cũng không muốn đứng gần kẻ mình ghét nên cũng đã quay lưng bỏ đi rồi. Nhóm của Sóc thấy đám lính Hán rời đi thì đến chỗ Hãn nói,

-Cùng lắm là đánh một trận, sao phải sợ chúng? – Trâu nói

-Chúng ta đang nằm trong tầm ngắm của thái thú, tốt nhất là không lên gây loạn. Cứu người trước đi. Sóc, mày đi gọi Trì lại đây.

-Được!! – Sóc nói rồi chạy đi

Hãn cùng mọi người liền đến chỗ người phụ nữ vừa nãy. Người của Công Xương đã đỡ cô ta dậy. Sắc mặt người này trắng bệch, mệt mỏi. Khuôn mặt và thân người hốc hác như đã lâu chưa ăn gì vậy. Người này nửa tỉnh nửa mê, dường như không gượng dậy được. Hãn đành nhờ một người đỡ người này dậy đến tựa vào một cây cọc gỗ

-Cóc, đưa nắm cơm của mày đây – Hãn nói

Cóc lấy từ trong túi giắt ở hông đưa cho Hãn một nắm cơm lớn bọc lá chuối. Vẫn còn ấm. Nắm cơm này là để cho họ ăn trên đường nếu có bị đói, đủ cho cả một bữa. Hắn đưa lại gần người phụ nữ nói.

-Cô gì ơi, cô có đói không?

Mùi thơm của cơm khiến người phụ nữ dần hé mắt rồi không biết lấy sức lực ở đâu bất chợt vồ lấy nắm cơm mà ăn ngấu nghiến

-Cô cứ bình tĩnh ăn, coi chừng nghẹn – Hãn thấy người phụ nữ này ăn vội như thế thì nói

Nhưng dường như người này không để ý đến lời của Hãn. Dù rất đói nhưng người này chỉ ăn một nửa rồi lấy chiếc lá chuối dưới đất gói lại, từ từ đứng dậy một cách khó khăn. Những người xung quanh thì khó hiểu nhìn. Thấy dáng người run run, đi không vững của người phụ nữ, những người đàn ông xung quanh đó đã giang sẵn tay, chỉ chờ người này ngã là có thể đỡ được luôn vì nhìn cũng biết người này đi mấy bước là không còn sức mà đi nữa rồi

-Đúng là xui xẻo – Tên chủ trại phía sau nhóm Công Xương lầm bầm

Nhóm Công Xương chỉ mới quay mặt về phía tên chủ trại tức giận nhìn, quay lại thì đã thấy một người đàn ông khác xô ngã người phụ nữ vừa nãy, giành lấy nửa nắm cơm còn lại cho thẳng vào miệng. Người phụ nữ tức giận lao vào ẩu đả, dùng tay móc cơm trong miệng kẻ cướp ra

Mấy người của Công Xương thấy thế liền chạy lại kéo 2 người ra. Họ dễ dàng gỡ hai người này ra bởi vì họ yếu xìu à, dù hùng hổ nhưng cả chân và tay đều không còn sức lực. Người đàn ông cố gắng nhai nuốt miếng cơm trong miệng, không nhả ra. Nhìn xung quanh, Hãn nhìn xung quanh thấy rất nhiều người đang nhìn vào, ánh mắt như thèm muốn, miệng không ngừng nuốt nước bọt. Không nhịn được hắn mới nói

-Chuyện gì đang xảy ra thế này?

-Nạn đói – Công Xương đáp – Tất cả chỉ vì nạn đói.

Công Xương lúc này mới bắt đầu giải thích. Những người ở đây là nạn dân đến từ các quận Nhật Nam, Cửu Chân, Giao Chỉ, Hợp Phố, Uất Lâm, là những quận xung quanh Giao Chỉ này. Tất cả những người này cũng vì bần cùng, mất mùa và chiến tranh mà tụ họp ở đây. Nhật Nam, Cửu Chân đất trồng trọt ít, khí hậu khắc nghiệt nên thường xảy ra mất mùa. Quận Giao Chỉ là vựa lúa lớn của Giao Châu cũng thường phải tiếp tế lương thực để duy trì ổn định. Những người khác thì ngoài cái đói, nguyên nhân còn lại là do tộc của họ hoặc là bị diệt hoặc là bị những tộc khác xua đuổi mới thành nạn dân. Hằng năm có đến cả vạn người như thế trên khắp Giao Châu, số phận của họ đều không may mắn, không có mấy người trở về được quê cũ, thường là chết trên đường.


trướctiếp