Sau khi tiễn 2 đứa thì cũng là lúc Hãn quay trở lại với kế hoạch của mình,
công việc huấn luyện cho các binh sĩ theo như Công Xương nói thì đang
diễn ra thuận lợi. Mỗi làng thuộc quyền đều có đến từ 50-70 người tham
gia, những người này phần lớn đều đang trong độ trai tráng cả. Trang bị
lúc này mới chỉ là 20 bộ giáp, mũ mây và khiên gỗ, số trang bị này được
làm tại làng trung tâm, Công Xương ra lệnh tất cả các làng phải chế tạo
giáp theo hướng dẫn để kịp trang bị cho dân binh.
Việc đan mây cực kỳ đơn giản, cho trẻ con làm cũng được, mỗi bộ giáp
được làm từ 3 lớp mây ép chặt, dính với nhau bằng keo nhựa cây, phần
ngực độn thêm 2 miếng gỗ dày khoảng 6mm, đã thử nghiệm với cung phức
hợp, mũi tên đồng, tại phần ngực, khoảng cách 80m -100m không hề bị tổn
thương, các bộ phận khác chỉ bị ngoài da, nhưng càng gần, mũi tên càng
xuyên mạnh, mức độ nguy hiểm là tại 40m, mũi tên xuyên qua giáp gỗ, vào
sâu đến 20cm nhưng đổi lại giáp rất nhẹ, nặng chỉ từ 3-4kg, cơ động,
thuận tiện, bên ngoài quét 1 lớp sơn mài để giữ lâu. Điểm yếu của thứ
giáp này là kháng lửa kém hơn giáp da. Khi bị tên lửa bắn vào, nếu không để lửa gần quá lâu thì sẽ không cháy được vì lửa cũng cần thời gian mới bén chứ không phải chạm phát là người mặc thành đuốc sống như trên phim
Còn về khiên, tất cả đều là khiên tròn, xếp 2 lớp gỗ vuông góc, dày
đến 2,5cm, đường kính khoảng 1m, được gia cố thêm bằng đinh, đai đồng và một ụ đồng tại tâm, trọng lượng 6kg, cộng thêm các đồ dùng khác, mỗi
người cần mang ít nhất được 15kg. Việc huấn luyện cần luyện thêm sức bền khi mang vật nặng mà trọng lượng 15kg – 20kg chẳng đáng bao nhiêu so
với thời hiện đại, nhưng lúc này chỉ cần thế thôi, càng tinh gọn càng
tốt.
-Hãn, còn cây kiếm của tao? – Trâu hỏi
-Mấy ngày nữa sẽ có – Hãn trả lời
-Nhưng 2 đứa chúng nó có trước mà
-Chúng nó cần hơn tao với mày, ưu tiên trước đi. Musa đang làm rồi
Lại nói về Musa, trong thời gian ở đây đã truyền dạy những người thợ
rất tốt. Đám thợ rèn học việc đã bước đầu quen với rèn sắt và điều khiển nhiệt độ. Theo tính toán thì nửa năm nữa có thể thành thục, tức là
không cần đến 3 năm có thể trả tự do cho Musa rồi.
-Tao phải đến giục lão làm trước cho tao mới được – Trâu nói
-Ê, làm gì cũng phải có thứ tự chứ mày – Sóc chạy theo
Tên Trâu này nghe Musa đang làm liền chaỵ đến khu rèn sắt. Hãn cũng
không cản, bây giờ hắn có nhiều việc phải lo hơn khi mà lúc này phải sắp xếp chuyển gia súc và muối đến các làng, vì số lượng quân lính tại các
làng khác nhau mà phải chia đều quân nhu từng người. Không có Trì ở đây
hắn phải tự làm hết, không nhờ nổi 2 cái tên tay to não tàn kia được
------------------------------------------
Mọi chuyện đã dần đi vào quỹ đạo phù hợp với mục đích của Công Xương, có một điều còn thiếu nữa đó là thăm dò địa bàn của Tưởng Kì. Đáng
tiếc, theo sự giúp đỡ của những người từng đến đó kể lại thì Công Xương
chỉ có thể phác lại rìa ngoài, còn phần đường đi vào bên trong thì mù
tịt. Chỉ biết phạm vi trong vòng bán kính 20 dặm là rừng cây, có các
ngọn đồi thấp vây quanh, bên trong còn có các đầm phá có đầy cá sấu, cây cỏ um tùm, bụi rậm che kín, bao quanh một bãi đất nổi rừng cây rậm rạp, diện tích vô cùng rộng, trại của Tưởng Kì ẩn trong khu rừng đất nổi
này.
Nói tóm lại không có cách nào tiếp cận nếu không bắt được một trong
những thủ hạ của Tưởng Kì. Hành tung của chúng lại xuất quỷ nhập thần,
chúng đến và đi như một trận bão trước khi các bộ lạc kịp phản ứng nên
việc phá “địa lợi” rất nan giải.
Nhưng Hãn còn cảm thấy đau đầu hơn khi từ những mô tả về vị trí, đặc
điểm địa bàn Bạch Kỷ, hắn nhận ra rằng nơi ở của Tưởng Kì chính là Đầm
Dạ Trạch. Nếu nói đến nơi này không thể không nói đến Dạ Trạch Vương
Triệu Quang Phục. Thời của ông nổi bật với chiến thắng quân Lương do
Trần Bá Tiên chỉ huy. Triệu Quang Phục đã đem 2 vạn quân phòng thủ nơi
này chống quân Lương, thậm trí còn trồng lương thực cầm cự còn được.
Quân Lương tiến không vào được đành phải bao vây chơi cùn với quân Việt
nhưng Triệu Việt Vương lại dùng thuyền độc mộc ban đêm tập kích, cướp
lương thực rồi rút nhanh. Nhiều lần muốn đánh vào nhưng Trần Bá Tiên
không bị rắn rết rừng rậm hay du kích quân Việt gây thiệt hại thì lại bị đầm lầy cản bước, ưu thế của hắn là kỵ binh nhưng lần này không dùng
được. Cù cưa đến 3 năm phải rút quân
Chiến thuật của Tưởng Kì cũng tương tự như Triệu Việt Vương đó là dựa vào thế hiểm phòng thủ kết hợp với tấn công chớp nhoáng gây thiệt hại.
Liên quân các bộ lạc đánh Tưởng Kì ngày trước chắc cũng gặp vấn đề tương tự như quân Lương sau này. Không uổng là cựu Bách trưởng của nhà Hán,
tên thổ phỉ này cũng biết binh pháp.
-Chú biết nơi nào đủ cao để quan sát nơi của Tưởng Kì không? – Hãn bất chợt hỏi Công Xương
-Có, nhưng hơi xa đấy. Nếu cháu muốn quan sát để xác định trại của
hắn từ trên đó thì tốt nhất là quên đi, không ai nhìn nổi nơi đó đâu.
Chúng ta đã từng thử nhưng những người tinh mắt nhất cũng chẳng nhìn
thấy nổi một ngọn khói, cứ như chúng chưa từng tồn tại trong đó vậy.
-Vẫn phải thử mới biết được, cháu không tin chúng ăn thịt, gạo sống mà sống qua ngày.
-Nhưng ta đã nói, nhìn từ nơi đó rất xa, dù là ban ngày cũng không thấy rõ nổi đâu.
-Ngọn núi đó ở đâu ạ?
-Ta không khuyên nổi cháu, ngọn núi đó nằm trong địa phận của Phùng Khang, một tộc trưởng ngay cạnh chúng ta.
Theo như Công Xương nói ngọn núi đó nằm tại một làng gần sát địa phận của Tưởng Kì. Từ đó có thể nhìn rõ khu vực của hắn nhưng nhìn là nhìn
thấy rừng cây và vùng đất nổi ở giữa thôi chứ lối đi hay thậm chí là cái thứ to đùng như trại của Tưởng Kì thì còn lâu mới thấy vì bị những cây
cao chắn mất tầm nhìn, nơi này lại tập trung rất nhiều cây to, tuổi thọ
cũng đến trăm năm.
Dù chú Xương đã nói không có cách chi quan sát được nhưng Hãn vẫn
phải thử. Những thứ hắn không thấy tận mắt tuyệt đối hắn không tin.
1 tuần sau, trong khi Hãn đang kiểm tra tiến độ làm thủy tinh chuẩn
bị giao hàng cho Kasym. Công việc hiện tại hoàn toàn có thể thấy đã
nhanh hơn những ngày đầu. Hãn đã phân lại cơ cấu việc sản xuất, 10 thợ
phụ được phân lại 5 thợ được phân công tiếp than và thổi lò, còn 5 người còn lại lo việc hậu chế tác như chuẩn bị khuôn thổi, thường hóa, kiểm
tra và sắp xếp các hạt cườm, xà tích,.... Than thì hắn thuê người trong
làng, mỗi cân than được 1 lạng (100g) muối, nhu cầu của Hãn rất nhiều
nên hầu như thu mua hết.
Những người thợ này không cần lo việc đồng áng vì người nhà đã thay
họ rồi, thậm chí chỉ tiêu của Hãn cũng không cao lắm nên khi hoàn thành
có thể mang liềm ra ngoài gặt lúa là chuyện bình thường. Còn về việc sản xuất, các kĩ thuật sớm đã được yêu cầu làm cẩn thận nên chất lượng cũng đã có cải thiện, ví dụ các đồ làm bằng thủy tinh vạn hoa, lúc này các
“bông hoa” đã có thể dần sắp xếp theo ý đồ chung của người thợ. Độ thẩm
mĩ tăng lên đến mức nhiều lúc Hãn còn nhầm sản phẩm của hắn là đồ của
thời hiện đại, đúng là không thể coi thường khả năng của người Việt lúc
này
-Hãn, uống nước đi
Từ phía sau Hoa đã mang đến một bát nước làm bằng thủy tinh có màu
vàng ngọc. Từ lần trước, Hãn đã cho phép Hoa vào trong nhưng không được
tham gia làm việc nên cô bé này chuyển sang tiếp nước cho những người
thợ. Trong này do lò hoạt động từ sáng đến tối nên rất nóng, Hãn lẫn
những người thợ đều chảy mồ hôi nhễ nhại nên hiển nhiên rất khát
-À, cảm ơn cậu – Hãn nhận bát nước nói
-Mọi người nghỉ tay uống chút nước đi ạ - Hoa nói lớn
Nghe tiếng gọi, những người thợ cũng hò nhau tạm nghỉ, kéo nhau đến
những chiếc chõng tre được kê dưới những bóng cây gần đó. Nhìn số lượng
sản phẩm Hãn hoàn toàn có thể yên tâm đúng hạn và hắn có thể tận hưởng
dòng nước mát lạnh đang dần chảy từ miệng vào trong người. Ha, thật sảng khoái.
-Hãn, tộc trưởng tìm cháu kìa. – Một người lính bộ lạc chạy đến nói
-Cháu đến ngay.
Từ khu làm thủy tinh đến nhà của tộc trưởng mất khoảng 15p nhưng lần
này người lính đưa tin lại có vẻ giục gấp gáp chứng tỏ đã có chuyện xảy
ra. Hãn cũng không chần chừ mà trực tiếp tiến thẳng đến nhà tộc trưởng.
Trên đường về, hắn còn gặp rất nhiều người lạ, ăn mặc khác với trang
phục của lính bộ lạc của Công Xương đang đứng bên ngoài, bên trong nhà
còn có tiếng ồn ào.
Hãn từ từ tiến vào trước thềm nhà thì đã nghe giọng của Công Xương vọng ra.
-Hãn, mau vào đây.
Thấy Công Xương gọi, Hãn liền tiến nhanh vào bên trong. Lúc này, căn
phòng có đến 5 người ăn mặc sang trọng, nhưng vẫn là lỗi ăn mặc của
người Việt cổ, ngồi hai bên. Khuôn mặt họ có vẻ hơi bất ngờ khi nhìn
thấy một thiếu niên bước vào
-Chú Xương, chú gọi cháu có việc gì?
-Là chuyện của Tưởng Kì. Hắn gần đây rất táo tợn, chỉ trong một tuần đã tiến hành cướp bóc tại các làng của các tộc trưởng khác
-Anh Xương, chuyện này thì có liên quan đến thằng bé này? – Một người đàn ông đứng nên, chỉ thẳng vào Hãn nói
-Nó hiện tại là người đã khuyên tôi không nên tấn công vào lúc này.
-Mới chỉ là một thằng nhóc, làm sao hiểu được chuyện của chúng ta.
-Các vị, tôi ủng hộ chuyện chúng ta tiến đánh Tưởng Kì, nhưng lúc này, như tôi đã giải thích, vẫn chưa phải lúc.
-Chúng ta không thể chờ lâu thế được, không đánh tên Tưởng Kì đó sẽ được thế làm tới.
-Cho cháu hỏi, có phải các chú đang bàn chuyện hợp quân tiến đánh vào vùng đầm lầy – Hãn hỏi
-Đúng vậy – Công Xương đáp, “Tưởng Kỳ trong một thời gian ngắn đã
thực hiện đột kích hơn 9 làng lớn nhỏ, tuy nói là lúc này chưa thể đánh
nhưng cần có cách hạn chế hắn, không thể để hắn làm càn được, ta muốn
hỏi cháu liệu có cách gì hay không?”
-Cháu không thể nói trước được gì khi không có địa hình chính xác.
-Cái đó cháu không cần phải lo, Chí tộc trưởng đã mang đến đây một
tấm bản đồ, về nơi ở của Tưởng Kì, tuy chỉ là phần bên ngoài nhưng ta
nghĩ có thể dùng được.
Nói rồi liền đưa cho Hãn một tấm da trên đó có vẽ các hình loằng
ngoằng nhưng vẫn có thể hiểu được. Nếu đây vẽ chính xác thì bao quanh
nơi của Tưởng Kì có nhiều vùng đồi núi thấp cách thưa nhau, phía bắc có 3 ngọn, phía Đông Nam, cũng chính là hướng tộc Công Xương có 4 ngọn.
Những nơi này căn bản không thể lập chốt chặn vì diện tích rộng lại dễ
bị tập kích, nên ý tưởng khóa quân của Tưởng Kỳ bên trong đầm vô dụng
rồi.
Đối phó với chiến thuật du kích chỉ có một cách là phá tan đầu não,
cắt đứt nơi nghỉ ngơi, tiếp tế của chúng nhưng nơi đó hiện tại lại nằm
trong đầm lầy. Càng nghĩ càng cảm thấy khó, ngày trước ông nội hắn đã
chỉ cho hắn những điểm mạnh của chiến thuật du kích mà không nói điểm
yếu. Bây giờ chính hắn phải đối đầu với chiến thuật này.
-Những làng bị tấn công vị trí ở đâu ạ?
-Hửm, ở những vị trí này? – Công Xương tiến lại chỉ tay vào các vị trí khác nhau trên tấm da
Chợt Hãn nhận ra, các làng này có vị trí rất kỳ lạ, không hẳn là kì
lạ hoàn toàn, các làng đều nằm tại các nơi giáp với vùng đầm lầy nhưng
có 3 làng lại nằm quá xa nơi của chúng,
-Cháu phát hiện được điều gì à?
-Cháu thấy ngôi làng này có gì đó rất lạ
-Lạ ở đâu? – Một người đàn ông nói
-Chẳng phải Tưởng Kì luôn đánh các làng giáp với chúng sao? Sao làng này nằm xa thế chúng lại tấn công chứ?
-Ý cháu là sao?
-Tưởng Kì trong vòng 1 tuần thực hiện hơn 9 cuộc đột kích lớn nhỏ.
Chắc chắn hắn chia quân nên mới có thể làm được vì nếu đánh từng làng
một, chúng sẽ chết vì mệt mỏi nhưng đáng lẽ nên tập trung vào những làng gần nhất để đảm bảo sự cơ động nhưng hắn lại liều lĩnh cho quân đột
kích những ngôi làng sâu trong nội địa?
-Ta vẫn chưa hiểu
-Vì chúng có trinh sát mở đường. Chắc chắn vì những ngày đầu việc đột kích đã khiến các tộc trưởng tăng cường phòng bị nên hắn đã tung gián
điệp đến các làng để do thám.
-Hóa ra là thế.
-Nếu thế thì rất nguy hiểm vì rất có thể lúc này đã có kẻ đang rình
mò tại các làng chính. Việc len lỏi kéo quân bí mật giữa các làng hoàn
toàn có thể làm được.
Nghe đến đây, các tộc trưởng xung quanh đều đứng trở dậy. Nguy. Nói
như thế tức là đến chính làng trung tâm của họ cũng đang bị đe dọa sao.
Không có tộc trưởng tại đó, binh lính rất dễ vỡ trận
-Nói như ngươi tức là có kẻ đang do thám nơi của chúng ta sao? – Một người đàn ông nói
-Rất có thể nhưng cháu nghĩ chúng sẽ cần nghỉ ngơi vì số tài sản và
số người bị bắt cấn thời gian để sắp xếp. Tức là chúng cần thời gian
tiêu hóa số chiến lợi phẩm.
-Cháu có cách gì không? – Công Xương lên tiếng
Hãn rơi vào trạng thái trầm ngâm. Hắn hiện tại không nghĩ được cả,
suy cho cùng hắn không phải quân sư mà một lúc nghĩ cách được. Bỗng hắn
nghe bên ngoài có tiếng ồn ào. Cảm giác có chuyện gì đó không lành hắn
liền chạy ra ngoài, thấy một vài người lính người toàn vết thương đang
chảy máu, đỡ theo một người nhỏ nhắn, Hãn nhận ra. Cóc. Chẳng phải là
Cóc sao? Trên thân thế có cắm một mũi tên. Người lả lướt như không còn
sức sống nào cả. Hãn liền chạy đến đỡ lấy Cóc, hắn đã bất tỉnh rồi. Đặt
tay lên động mạch, vẫn thoi thóp
-Mau tránh đường – Hãn nói lớn
Cùng với vài người lính khác, Hãn cẩn thận mang Cóc về nhà lão Cai,
nhẹ nhàng đặt lên một chiếc giường gần nhất. Các vết thương khác trên
người Cóc đều nghiêm trọng, nặng nhất là mũi tên cắm trên bả vai gần
sườn hắn. Phúc tổ mấy đời là không trúng ngực, bằng không là chết chắc.