Khi Đinh Hương tỉnh lại đã sáng ngày hôm sau, ngoài trời mưa đã tạnh, Hàn
Tử Thiên cũng không thấy đâu, cô chuẩn bị xong bước ra khỏi phòng thấy
Hàn Tử Thiên đang ngồi ung dung ngoài phòng khách. Hàn Tử Thiên cũng
thấy cô, "Bảo bối, dậy sớm vậy sao, em qua ăn sáng một chút đi, một lát
nữa chúng ta bắt đầu khởi hành, đừng để bị đói bụng."
"Ân."
Khoảng chừng một tiếng sau, cả đoàn xe đều đã chuẩn bị đầy đủ bắt đầu xuất phát.
Thời điểm Đinh Hương đi xa khỏi khu vực biệt thự nghe thấy từng tiếng nổ lớn "Bùm... rầm... rầm...", cô nghi hoặc nhìn sang Hàn Tử Thiên đang ngồi
bên cạnh, hắn như nhìn ra được suy nghĩ của cô thản nhiên đáp: "Cho dù
anh rời đi cũng không thể để người khác chiếm tiện nghi của mình." Nghe
Hàn Tử Thiên nói vậy cô cũng tỉnh ngộ xem ra hắn đã sớm lắp bom cả khu
biệt thự rồi, Đinh Hương cũng không biết nên khóc, hay nên cười nữa.
Sau cơn mưa, tang thi thoạt nhìn động tác càng linh hoạt hơn trước, khi
giết tang thi nếu trước kia việc thu hoạch tinh hạch rất ít hiện tại
giết mười thì cũng có đến năm con có tinh hạch tuy chỉ là tinh hạch cấp
thấp nhưng việc tang thi tiến hoá nhanh rất bất lợi cho kế hoạch Hàn Tử
Thiên.
Khu biệt thự nằm tại vị trí ngoại thành H thị nên nhóm Hàn Tử Thiên rời khỏi H
thị cũng không quá khó khăn, số lượng tang thi kéo đến cũng không lớn
không đến vài giờ đã thoát khỏi phạm vi H thị.
Đi không bao lâu đoàn xe gặp một nhóm người sống sót, theo Minh Viễn báo
cáo đám người này cũng từ H thị thoát ra hình như muốn đi căn cứ B thị,
thấy bọn họ muốn đi tỉnh L ngỏ ý muốn đi cùng một đoạn đường. Hàn Tử
Thiên cũng không quá để ý chỉ cần đám người này không ảnh hưởng đến lộ
trình của bọn họ là được. Hàn Tử Thiên để Minh Viễn thông báo với bọn họ đi theo sau đoàn, đừng cản trở.
Đến trưa, Hàn Tử Thiên cho toàn đội nghỉ ngơi tại chỗ, nhanh chóng giải
quyết bữa trưa sau đó lại tiếp tục lên đường. Trời gần tối rốt cuộc đoàn người cũng đến thôn trang Điền gia như dự tính.
Do trong thôn đều là hầu hết mọi người đều họ Điền có quan hệ khá gần gũi
nên thôn được gọi luôn là thôn trang Điền gia. Khi cả đoàn xe tiến vào,
trong thôn không có một con tang thi nào càng đừng nói đến người sống
theo kinh nghiệm nơi này nhất định có vấn đề, tuy vậy hiện tại trời đã
tối dần hiện tại tiếp tục đi chưa chắc đã an toàn, Hàn Tử Thiên không có cách nào khác dặn dò mọi người hết sức cẩn thận.
Hàn Tử Thiên để một đội đi do thám xung quanh, “Lão đại, có một vài nơi
phát hiện dấu vết tranh chấp nhưng không có một bóng người, ngay cả tang thi cũng không có.”
“Các cậu đi thông báo mọi người luôn trong tình trạng sẵn sàng rời đi, nơi này không bình thường, hết sức cẩn thận.”
“Rõ, lão đại.”
Mọi người tập trung thành một vòng tròn lớn, người nên nấu cơm thì nấu cơm, người cần đi tuần tra tự giác đi tuần tra, ai nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Đinh Hương lúc này ngồi cạnh nhóm người Hàn Tử Thiên nghe bọn họ bàn
hướng đi kế tiếp, thật ra cô thì sao cũng được, cô còn muốn đi giúp mọi
người kia có điều Hàn Tử Thiên nhất định không cho cô rời khỏi hắn, cô
cũng chỉ có thể nhận mệnh nghe theo, ai kêu bạn trai cô là lão đại cơ
chứ không theo không được a.
Ngay khi Đinh Hương đang vô cùng buồn chán thì nghe thấy có tiếng gọi mình,
“Hương Hương, không ngờ gặp cậu ở đây.” Nhược Vũ tỏ ra vui mừng tiến gần đến chỗ Đinh Hương, ả không ngờ ‘bạn tốt’ của mình thế nhưng kiếm được
chỗ dựa lớn như vậy.
Nhược Vũ tại thời điểm tận thế không bao lâu đã chết trong miệng tang thi hơn nữa một đường được Nhược Khả, Lâm Hạo bảo vệ cũng không biết bao nhiêu
chuyện, cho dù đã tích trữ lương thực đầy đủ nhưng đối với tận thế vẫn
rất sợ hãi. Chiếc vòng cổ Đinh Hương tặng ả hôm sinh nhật trong lúc vô
tình ả phát hiện trong đó có một không gian lập thể tuy không phải không gian như trong tiểu thuyết nhưng vẫn khiến ả rất vui mừng thu hết toàn
bộ vật tư ả thu thập được vào, phải biết rằng đời trước ả không có dị
năng gì. Cũng nhờ việc ả bộc lộ bản thân là dị năng không gian nên trong đội ngũ cũng được coi trọng hơn rất nhiều, vật tư khiến được hầu như
đều để ở chỗ ả, nghĩ đến việc không gian này đều do Đinh Hương ban cho
ánh mắt nhìn Đinh Hương không khỏi lóe lên tia sát khí.
Hàn Tử Thiên không bỏ qua tia sát khí vừa lóe lên trong mắt Nhược Vũ khiến
ánh mắt Hàn Tử Thiên nhìn ả như nhìn vật chết dám đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn chán sống, Đinh Hương đương nhiên cũng nhìn thấy cô chỉ cười
nhẹ hiện tại cô không phải nguyên chủ đâu dễ bị Nhược Vũ tính kế vậy hơn nữa đây còn đang là địa bàn của Hàn Tử Thiên đó cô không tin ả có thể
làm gì được mình.
Nhược Vũ luôn cho rằng mình che giấu tốt, lại không biết mọi người ở đây ai
cũng nhìn rõ ả, ả vẫn mỉm cười thân thiết với Đinh Hương.