Nhật Duật lúc đầu còn thấy lạnh, sau mất dần cảm giác. Toàn thân chàng
tê dại, không những xác thịt mà cả trí óc. Địa Linh Thần vẫn tuôn chảy
ầm ầm trong kỳ kinh bát mạch, nhưng cơ thể của Nhật Duật dường như đã
hóa thành đá. Chàng dần chìm vào cơn hôn mê.
Chiêu Văn Vương cảm
thấy thân thể mình đang trôi bồng bềnh như tảng bèo trên sông nước. Xung quanh chàng tràn ngập một màn trắng xóa. Người Nhật Duật cứ trôi đi,
trôi mãi giống cành cây khô bị cơn nước lũ cuốn ra nơi cửa bể. Rồi đột
nhiên, chàng cảm thấy rét run cầm cập. Duật liền nhướng mắt nhìn lên,
thì thấy trước mặt hiện ra một ngọn núi màu trắng đục. Từ ngọn núi hơi
lạnh tỏa ra thấu xương. Hơi lạnh đó không dồn dập, ồn ã như gió bấc mùa
đông, mà len lỏi vào người một cách nhẹ nhàng, êm ái. Chỉ khi đã vào bên trong rồi nó mới phát tác, thổi bùng lên từng đợt giá buốt làm tê tái
từng thớ da, thớ thịt.
Chiêu Văn Vương vẫn tiếp tục trôi lững lờ
lại chỗ núi trắng. Trôi mãi, trôi mãi mà ngọn núi trắng không gần hơn
bao nhiêu. Cơ thể chàng miệt mài nhằm hướng ngọn núi mà đến. Núi trắng
to dần, ban đầu chỉ bé như cái bát úp, rồi thì bằng cái lồng bàn, mãi
một lúc sau mới to bằng cối đá xay gạo. Nhật Duật trôi thêm một hồi lâu
nữa, cuối cùng cũng tiến lại gần ngọn núi hơn.
Tuy nhiên khi đến
gần, núi trắng lại biến thành núi đỏ. Từ miệng núi đỏ phun ra hàng loạt
những ngụm lửa rực rỡ, nóng bỏng. Núi lửa phun càng lúc càng mạnh, những ngụm lửa tràn ngập khắp nơi. Có vài ngụm lửa lan đến gần chỗ Duật làm
chàng cảm thấy người ấm hơn. Cơ thể chàng cũng không trôi đi nữa mà dừng lại ở chỗ ngay dưới chân núi lửa.
Cả người đang tê dại vì lạnh
và rét nay được núi lửa sưởi ấm làm Nhật Duật thấy thoải mái hơn nhiều.
Đột nhiên, chàng lại ngửi thấy mùi khét kèm theo tiếng ù ù như tiếng gió thổi lùa vào trong khe núi. Tiếng gió vừa ngớt, lại như có tiếng người
nói lao xao vang lên. Rồi tòa núi lửa và cả không gian đỏ rực đột ngột
biến mất chỉ để lại một màn đen kịt.
Chiêu Văn Vương chợt nhận ra mình vừa tỉnh dậy từ cơn mê. Chàng vội vàng thử mở mắt nhưng chỉ thấy
đau rát nơi phía trên gò má. Nhật Duật thấy thế liền cựa mình, nhưng
thân thể cứng đờ như khúc gỗ, không thể cử động được dù chỉ là một ngón
tay.
Đúng khi đó, Nhật Duật lại nghe tiếng gõ cồm cộp. Tiếng gõ
vừa dừng thì tiếng gió lùa lại nổi lên. Lần này chàng cảm thấy bỏng rát
trước ngực, mùi khét do tóc và lông mày cháy xộc thẳng vào mũi. Nhật
Duật hắt hơi một tiếng, thấy cơ thể mềm đi đôi chút. Chàng lại thử mở
mắt và lần này đã thành công.
Một thân hình đỏ rực chồm tới
trước, kèm theo đó là tràng hí vang ầm ĩ. Đông A Xích Thố thấy chủ nhân
tỉnh dậy thì chồm lên ra chiều phấn khích, làm cho gã lập dị lạ hoắc lạ
huơ diện bộ đồ xanh lục từ đầu đến chân đứng bên cạnh phải nắm bờm hãm
lại.
Chiêu Văn Vương cố nhấc chân, nhấc tay nhưng không nổi.
Chàng đưa mắt nhìn xuống mới nhận ra thân thể mình đang bị giam trong
một khối đá mỏng trong suốt.
- Từ từ thôi, đừng cử động mạnh vội! Ngươi trước hết hãy vận huyền lực đả thông kinh mạch, rồi sau đó mới
dùng nội lực để làm tan băng từ bên trong! – Gã mặc đồ màu lục cất
tiếng. Liễu đứng bên cạnh gã ta nở ra nụ cười gượng gạo an ủi chàng
- Bạc Nương… Bạc Nương đâu rồi? – Nhật Duật cố hết sức mở miệng hỏi Liễu. Chàng nghe giọng mình thều thào và khàn đặc như người vừa trải qua cơn
ho lao dữ dội.
Liễu nghe chàng nói thế thì đáp:
- Mẹ Tiên
Bé không sao! Nàng chỉ bị kiệt sức nên ngất đi thôi, bọn ta đã cho nàng
nghỉ ngơi rồi. Ngươi mau tập trung lo hồi phục đi!
- Mẹ Tiên Bé ư?
Liễu gật đầu:
- Đúng vậy, Bạc Nương là Mẹ Tiên tái sinh. Vì thế chúng ta quyết định gọi nàng là Mẹ Tiên Bé!
Liễu vừa nói dứt câu, gã áo lục đã quay qua Đông A Xích Thố hất hàm bảo:
- Ngựa Hồng Mao, tiếp tục đi!
Đông A Xích Thố nhảy chồm lên, từ miệng nó phả ra dòng lửa đỏ rực bắn thẳng
vào người Nhật Duật. Một lúc sau, Duật cảm nhận được khối đá trong suốt
bọc xung quanh cơ thể tan đi gần hết. Khi trên người Chiêu Văn Vương chỉ còn lại lớp đá mỏng, gã áo lục vỗ lên người con ngựa, bảo:
- Như thế được rồi!
Đông A Xích Thô liền ngừng phun lửa, gã áo lục cầm cây sáo tre đâm liên hồi
lên người Nhật Duật. Lớp đá mỏng còn lại văng tung tóe, cả người Duật
ngã nhào ra phía trước, thoát khỏi khối đá. Gã áo lục vội vàng giơ tay
đỡ rồi đặt chàng ngồi xuống.
- Tốt lắm!
Gã ta gật gù đoạn đưa cho chàng một viên thuốc màu nâu, nói:
- Ngươi uống thuốc này đi rồi dùng huyền lực phân tán khắp cơ thể. May mà ngươi được Dưỡng của Mẹ Tiên Bé bảo vệ, lại thêm huyền lực bản thân
không tệ nên không bị ảnh hưởng nhiều. Luyện công một chút là sẽ phục
hồi lại thôi. Ta đi xem người khác đây!
Gã áo lục nói xong quay qua Đông A Xích Thố, bảo:
- Ngựa Hồng Mao, chủ ngươi không sao rồi! Mau cùng ta đi cứu người tiếp nào!
Con ngựa hí dài một tiếng rồi đưa đôi mắt to tròn nhìn Nhật Duật. Gã áo lục thấy thế thì cười:
- Ngươi mau bảo ngựa Hồng Mao theo ta đi cứu mọi người. Thái Dương Hỏa(1) của ngựa Hồng Mao có thể làm tan Nguyên Thủy Băng của Lam phu nhân.
Ngươi quả thật đã có được một con ngựa tốt!
Nhật Duật hơi ngập
ngừng nhưng rồi cũng khẽ gật đầu với Đông A Xích Thố. Con ngựa cọ bờm
vào người chàng rồi quay đầu đi theo gã áo lục. Liễu nhìn sang Nhật
Duật, giục:
- Ngươi mau hồi phục huyền lực đi! Có nhiều việc phải làm lắm!
- Gã vừa rồi là ai vậy? Trước khi bị giam trong khối đá, tôi thấy gã đấy
trò chuyện với Lam phu nhân. – Nhật Duật quyết định hỏi cho rõ mọi
chuyện.
Liễu nghe thế thì đáp:- Hắn là Hòe! Hắn cùng với ta là hai kẻ trong Ngũ Quỷ đã được Lam phu nhân giải phong ấn!
Nhật Duật cau mày, hỏi lại:
- Hắn có tin được không?
Liễu đáp trả ngắn gọn:
- Ngươi có tin ta không?
Nhật Duật lắc đầu, nói:
- Tôi không biết! Bà đang cùng với Vi Mai và Ngô Soạn đánh nhau với Hồ, nhưng tại sao lại không bị Lam phu nhân tấn công?
- Trước khi Lam phu nhân đến, Hòe đã bảo ta lánh đi. Ngũ Quỷ chúng ta tâm ý tương thông nên nếu khoảng cách không quá xa thì việc liên lạc là rất đơn giản và kín đáo.
Nhật Duật thở dài rồi lặng lẽ gật đầu, đôi
khi sự tin tưởng lại hoàn toàn dựa trên cảm xúc. Liễu thấy chàng vẫn còn lấn cấn, liền nói thêm:
- Ngươi có biết trước khi Bố Rồng phong ấn Ngũ Quỷ đã nói với chúng ta những gì không?
Nhật Duật lắc đầu:
- Làm sao mà tôi biết được!
- Bố Rồng bảo rằng cho chúng ta thêm một cơ hội. Nếu sau này chúng ta may mắn được giải phong ấn và gặp được Mẹ Tiên tái sinh, thì vẫn có thể
thoát ra khỏi cảnh trầm luân trong kiếp quỷ.
Chiêu Văn Vương
khuôn mặt giãn ra hơn một chút, xem ra mọi thứ đều có nguyên nhân của
nó. Liễu lại cất tiếng khuyên chàng nên tập trung vào hồi phục sức lực,
trước khi suy nghĩ về những việc khác. Bà ta nói dứt lời liền quay đi,
bay tới chỗ gã áo lục và con ngựa đỏ.
* * * * *
Khi Nhật
Duật mở mắt ra, trời đã sáng. Toàn thân chàng đầm đìa mồ hôi nhưng tinh
thần lại thấy vô cùng sảng khoái. Địa Linh Thần nói ra cũng thật kỳ
diệu, càng vận dụng nhiều càng sản sinh ra dồi dào khiến cơ thể tràn trề sức lực. Nhật Duật đứng dậy, thấy cả người nhẹ nhõm. Thính giác và thị
giác của chàng chợt trở nên nhạy bén lạ thường.
- Hòe ơi! Vi Mai và Phán sự Ngô Soạn có sao không? – Nhật Duật không cần quay đầu về sau, tự tin hỏi.
Hòe ngạc nhiên. Trước giờ gã vẫn tự phụ khinh công của mình cao siêu, đến
đến đi đi như cơn gió đùa cành tre. Ngoại trừ Lam phu nhân thì việc
người khác nhận ra Hòe tới gần là điều rất hiếm. Ấy vậy mà tên người
phàm có một ít thần lực lại có thể phát hiện ra. Hòe cũng bình tĩnh rất
nhanh, thản nhiên trả lời:
- Không có gì đáng ngại! Cả hai vốn
đều bị Lam phu nhân đóng băng cơ thể, bình thường thì rất khó chữa trị.
Nhưng chúng ta có Mẹ Tiên Bé thì lại là chuyện khác. Nàng đã chữa xong
cho Vi Mai rồi, hiện giờ đang phục hồi cho Ngô Soạn.
Nhật Duật nghe vậy thì gật đầu, đáp:
- Tôi cũng khỏe rồi. Chúng ta cùng ra xem phán sự thế nào.
Hòe không nói gì, quay lưng bước đi. Chiêu Văn Vương đứng dậy lặng lẽ theo sau gã.
Mặt trời hiện ra rạng rỡ bên bờ hồ Dâm Đàm. Ánh nắng chiếu xuống mặt nước
biến thành một đám màu sắc sặc sỡ như váy áo lũ đàn bà khi đi trẩy hội.
Tiết trời trong lành, mát mẻ, trên cành cây còn vang tới đôi ba tiếng
chim hót vô tư như không hề hay biết nơi đây đêm qua vừa xảy ra một
tràng chiến đấu ác liệt. Nhật Duật nhìn xuống hồ, thấy nước đã rút đi
nhiều làm lộ ra con đường đất nhỏ chia hồ Dâm Đàm thành hai phần. Trên
con đường đất có rất nhiều cá tôm vương vãi như bằng chứng cho việc nơi
đây vốn là một bộ phận của hồ nước trước kia.
Trên bờ hồ, Liễu
đang truyền huyền lực cho Vi Mai. Người Mai tái đi vì lạnh nhưng sắc mặt đã có chút hồng hào. Nhật Duật thở phào nhẹ nhõm, tính mạng nàng như
vậy là không còn bị đe dọa.
Cách đó một quãng không xa, Bạc Nương đang nhìn chằm chằm vào một khối nước đá to gấp đôi người nàng. Nhật
Duật và Hòe tiến lại gần chỗ Bạc Nương. Khi tới nơi, Chiêu Văn Vương mới nhận ra trong khối nước đá có một người mắt mũi trợn trừng, râu tóc
dựng ngược, không phải ai khác chính là Ngô Soạn. Bạc Nương dán chặt mắt vào vị phán sự núi Tản, sắc mặt rất căng thẳng.
- Phán sự cũng bị hóa thành đá ư? Liệu Bạc Nương có thể cứu được ông không? – Nhật Duật quay sang Hòe lo âu hỏi.
Đệ Nhị Quỷ gật đầu, đáp:
- Ngô Soạn đã bị trúng chiêu “Tâm Hồn Cô Độc” của Lam phu nhân, khiến
toàn thân hóa đá. Chiêu này không đánh vào thân thể mà tấn công trực
tiếp tới linh hồn. Do vậy linh hồn càng mạnh mẽ thì càng bị hóa đá nặng
nề. Ngay cả Thái Dương hỏa của ngựa Hồng Mao cũng không hóa giải được.
Nhưng may mà chúng ta vẫn còn có Mẹ Tiên Bé, Dưỡng của nàng ta hoàn toàn đủ khả năng phục hồi cho Ngô Soạn!
Nhật Duật nghe thế thì thở phào một hơi. Rồi chợt nhớ ra một chuyện, chàng vội vã hỏi Hòe tiếp:
- Thế còn sư tổ Đạo Thậm ra sao? Ông ấy bị Lam phu nhân dùng phép thuật
ghim cứng thân mình ở trong quán, không biết sống chết thế nào?
Hòe nghe nhắc đến Đạo Thậm thì cười khinh bỉ, đáp:
- Lão già đó còn chưa chết. Tuy đòn của Lam phu nhân là chí mạng, nhưng
chỉ làm cho lão trọng thương. Đạo Thậm lúc nào cũng ngậm trong mồm một
viên Cải Tử Hoàn Sinh, ngoài ra còn tu thêm một môn công phu đặc biệt
gọi là Trá Tử Công(2). Trường hợp lão bị thương quá nặng mà bất tỉnh,
thì môn công phu này tự phát huy tác dụng, làm giả cái chết, khiến kẻ
địch tưởng lão đã mất mạng mà bỏ qua. Sau một thời gian, viên Cải Tử
Hoàn Sinh trôi từ mồm lão vào bụng phát huy tác dụng, thương thế hồi
phục thì lão có thể tự tỉnh lại, bỏ đi nơi khác dưỡng sức.
Nhật Duật thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi:
- Vậy là sư tổ không sao?
Hòe cười khành khạch, đáp:
- Lão vẫn bị thương nặng, có điều đã kịp khôi phục lại một phần sức lực rồi đi trước.
Hòe vừa nói dứt lời thì đột nhiên cả người Bạc Nương phát ra ánh sáng chói
lòa. Ánh sáng đó lan tới, phủ trùm lên tảng đá chứa Ngô Soạn bên trong.
Ánh sáng càng lúc càng chói hơn, Nhật Duật lẫn Hòe đều phải nheo mắt lại một lúc. Sau đó ánh sáng dịu dần đi, đến khi Duật mở mắt ra thì thấy
tảng đá đã biến mất, chỉ còn lại Ngô Soạn ướt như chuột lột. Ngô Soạn ho rũ rượi một tràng, mãi sau mới cất tiếng được, giọng khản đặc:
- Khục… Bạc Nương… cảm ơn cô….Khục…Ngô Soạn ta… nợ cô một mạng.
Bạc Nương cười cười, nói:
- Lão già… à ngươi đừng bận tâm làm gì, có gì…
Chưa nói dứt câu Bạc Nương đã ngã xuống, Ngô Soạn thấy vậy vội vàng đưa tay
ra đỡ lấy nàng. Nhật Duật và Hòe liền hốt hoảng chạy lại. Hòe xem mạch
cho Bạc Nương, đoạn nói:
- Mẹ Tiên Bé chỉ vì gắng sức quá độ nên tạm thời bị ngất thôi. Nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi, không sao đâu!
Nhật Duật gật đầu. Ngô Soạn thì thở phào, nói:
- Nếu cần truyền huyền lực hay hỗ trợ gì, ngươi cứ bảo. Vì sức khỏe của Bạc Nương ta sẽ không tiếc gì.
Liễu từ phía sau chen vào, gạt hết mấy người bọn họ ra, quát:
- Bọn đàn ông thối tha các ngươi tránh hết đi! Để Mẹ Tiên Bé đấy ta chăm sóc!
Nói đoạn bà ta giật Bạc Nương từ tay Ngô Soạn rồi bế cô gái nhỏ lên tay âu
yếm như mẹ bồng con. Nhật Duật thấy Liễu chăm sóc cho Bạc Nương thì cũng yên tâm phần nào. Sau khi Liễu bế Bạc Nương đi rồi, Hòe liền gọi Nhật
Duật và Ngô Soạn tới để bàn bạc:
- Chúng ta cần một chỗ kín đáo
để phục hồi công lực, sau đó bàn tính kế cướp lại linh hồn của các vị
thần Tứ Trấn Thăng Long bị phong ấn vào các tấm gương bát quái. Xem nào, tôi đã có linh hồn của Trấn Bắc đây rồi. Trấn Tây Linh Lang bỏ đi nơi
nào không biết, giờ còn Trấn Nam và Trấn Đông nữa thôi.
Nhật Duật nghe thế thì ngạc nhiên hỏi lại:
- Chỉ cần cướp lại linh hồn của các vị thần đó là có thể hồi phục được long mạch sao?
Hòe lắc đầu, đáp:
- Long mạch là khí thiêng tích tụ của đất trời hàng nghìn năm nên khi bị
phá hoại không thể hồi phục ngay được. Chúng ta cướp lại linh hồn của
các thần là để giúp họ khôi phục thần thể, hỗ trợ chúng ta chiến đấu với Lam phu nhân và đoàn quân yêu quái.
Ngô Soạn lên tiếng cắt ngang:
- Khôi phục thần thể không dễ đâu, cần mất rất nhiều công sức và thời
gian. Tuy nhiên nếu chúng ta có thể giải phóng linh hồn cho ba vị thần
thì bọn họ có thể tìm người phù hợp để nhập vào, và ban cho người đó
phép thuật để chiến đấu.
Hòe gật đầu, nói:
- Hiện giờ linh hồn của ba vị đang bị phong ấn vào trong ba tấm gương bát quái, được
gọi là các gương Thâu Hồn. Muốn giải phóng cho bọn họ thì cần phải tìm
ra mấy tấm gương này, sau đó sử dụng thứ vũ khí đặc biệt cất giấu trong
sứ quán để phá gương.
Nhật Duật nghe vậy thì đề xuất:
- Đã vậy mọi người theo tôi về phủ Chiêu Văn. Kế hoạch giải thoát cho Tam Trấn cụ thể thế nào, chúng ta phải bàn tính kỹ lưỡng!
Ngô Soạn và Hòe tất nhiền đều đồng ý. Các tia nắng ban trưa vô tư ùa tới, nhảy nhót đùa giỡn trên đầu, trên vai bọn họ.