Vương Uyển Uyển vừa về đến nhà, cô ta hậm hực đi vào phòng bếp và quăng hết
đống đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn xuống nền đất và hét lên đầy căm
tức, phun ra những lời tục tiểu
“Con mẹ nó! Dám giành người đàn ông của tao! Chán sống rồi hả!!!!”
Đám người hầu thấy vậy thì sợ hãi không thôi, liền lui ra một góc đầy tránh né
Vương Tuấn Khải khi thấy con gái mình vừa về nhà là đã đập phá đồ đạc thì ông ta cưng chiều chạy tới hỏi han
“Uyển nhi, có chuyện gì vậy con?!”
Cô ta thu lại dáng vẻ tức giận của mình, lại nhào vào lòng ông ta khóc lóc thảm thương
Ông dang tay ra vuốt ve lên mái tóc dài của con gái mình, khẽ an ủi
“Con gái ngoan của ba... Sao uất ức vậy? Có chuyện gì buồn nói ba nghe xem nào!”
Vương Uyển Uyển thảm thương khóc lóc, nước mắt cô ta giàn giụa lại kể lể cho Vương Tuấn Khải nghe.
“Baba... ahuhu... Cái con khốn mà lần trước anh Triệu Lâm Phong nhắc ấy...
ahuhu! Hôm nay con thấy nó quyến rũ anh ấy! Còn ‘làm’ trong thang máy!”
“Baba nói xem, con phải làm sao đây! Kể từ khi con nhận được tin anh ta chấp
nhận đính hôn, con đã thức khuya dậy sớm làm tất cả mọi thứ! Thế nhưng
anh ấy hoàn toàn không để ý đến con!”
“Con đã phải cố gắng như thế nào để trở thành như hôm nay. Để cuối cùng cũng chính là muốn anh ấy công nhận con! Nhưng tại sao tiện nhân đó... chỉ
với một chút nhan sắc hơn người lại không biết liêm sỉ quyến rũ anh
ấy!”
“Baba...
ahuhu! Con còn thấy anh ấy bế con tiện nhân kia ra lên xe! Chăm sóc cho
nó, vậy mà con dù có cố gắng thế nào thì vẫn không được! Ahuhu!”
Cô ta khóc nức lên, càng khóc càng nói nhiều. Gương mặt tuyệt nhiên xinh đẹp kia trở nên lem luốc xấu xí lạ kì.
Vương Tuấn Khải ông chỉ khẽ thở dài lắc đầu, ông biết con gái mình bây giờ
đang nghĩ cái gì. Nhưng ông tuyệt đối không cho phép con gái ông có hành động ghen tuông phải dẫn đến hậu quả khó lường!
Lòng ghen tỵ của con người thật sự rất đáng sợ, vì thế lúc nhỏ ông đã tốn
không ít công sức để dạy dỗ con gái ông phải biết kiềm chế. Biết mình
biết người, và kết quả luôn thành công khiến ông rất tự hào về đứa con
gái biết phận của mình
Nhưng đến cuối cùng sâu trong tâm trí nó là một dã tâm đáng sợ, có lẽ ông đã
sai... Nên bây giờ ông cũng chỉ biết lặng lẽ khuyên con
“Uyển nhi à... con thấy đó!”
Ngập ngừng một chút, gương mặt già nua hiền hậu kia lại khẽ nói tiếp
“Triệu Lâm Phong anh ta chấp nhận đính hôn với con cũng chỉ vì hợp đồng mà ta
đã đưa ra thôi... Anh ta căn bản không yêu con...!”
“Ngày hôm đó khi anh ta đưa ra điều kiện ta cũng đã bảo con nên suy nghĩ lại
vì anh ta đã có người trong lòng... Nhưng con lại một mực không
nghe...”
“Bây giờ... anh ta chung tay với người anh ta yêu, con cũng không nên cố chấp như thế con ạ...!”