Cô hơi dúi người về phía giường, nằm sấp xuống
cái nệm ấm. Khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, dưới ánh trăng mờ ảo, ý thức cô
hơi mông lung, mơ mơ màng màng. Lại chìm sâu trong giấc ngủ, hôm nay cô
mệt rồi... cô nên ngủ... một lát... chỉ một lát thôi... rồi lại sẽ vực
dậy tinh thần
.........................
Quá khứ...
Biệt thự Triệu Gia...
Thời Niệm hơi khom người, vẻ mặt yếu ớt ngồi xem TV. Khuôn mặt xinh đẹp tái
nhợt đi, thất sắc rõ rệt, đêm qua cô bị Triệu Lâm Phong dày vò đến tận 3 giờ sáng, thế mà vẫn cô vẫn cố bò dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh...
Kết quả...
“Choang!” Tiếng vỡ nát xé tan lòng Thời Niệm
Những cái chén cái đĩa trên bàn đã không còn nguyên vẹn mà vỡ ra nhiều mảnh, kèm theo nhiều đồ ăn rớt xuống sàn.
“Kinh tởm!” Anh đáp, rồi quay lưng rời đi bỏ lại cô ngồi bơ vơ bên cạnh bàn ăn
Cô nhướng người, thu dọn đống đổ nát. Đám người hầu liền căn ngăn, cô bây
giờ rất yếu ớt, mặt tái xanh, bình thường cô đã giúp bọn họ nhiều rồi.
Việc này khá nguy hiểm... vẫn nên để bọn họ làm thì hơn
Nhưng chưa kịp căn ngăn thì một mảnh vở đã xẹt qua tay của cô khiến nó đứt
một đường dài, máu khẽ chảy ra thấm đẫm chiếc váy trắng. Một trong số
đám người hầu khẽ hoảng hốt, liền đem đồ ra băng lại vết thương lại cho
cô
Cô cười cười, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt xanh xao có chút thiếu sức sống
Còn một đám bên kia, khẽ nhếch môi, cười khinh bỉ. Bọn chúng hoàn toàn
không có thiện cảm với cô, ai bảo cô xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc a! Chỉ là công cụ tình dục, không hơn không kém! Nên bọn chúng càng khinh hơn, đã vậy còn cố tỏ ra một người vợ mẫu mực. Ha! Nhưng cuối cùng, vẫn bị cậu
chủ của bọn chúng khinh đấy thôi! Đúng là rác hoàn rác!
Trong đám đấy người luôn có ác ý với cô là Mộ Thư, ả luôn có mơ mộng rằng sẽ
có được tình yêu của anh. Nên luôn tìm cách câu dẫn Triệu Lâm Phong với
hy vọng để được lên giường cùng với hắn, dù sao thì ả cũng đã đi vá lại
cái thứ gọi là ‘trinh tiết’ kia rồi! Bây giờ thì chỉ cần việc đuổi con
tình nhân nhỏ bé kia đi thì ả sẽ thành công!
Làm ấm giường cho mấy tên hịp hợm kia để được vào đây làm gia nhân, cứ nghĩ là vào đây rồi thì ả sẽ có được tình yêu của Triệu Lâm Phong, ai ngờ
con điếm này ngáng chân. Khiến ả không chỉ bị anh xa lánh mà còn xém nữa bị đuổi việc. Nên ả hoàn toàn nghĩ rằng chắc chắn là do con hồ ly tinh
này giở trò, khiến người ả yêu hoàn toàn xa lánh ả
Bây giờ nhìn cô bị như vậy, ả không khỏi cười nửa miệng. Liền châm biếm
“Aiya! Khổ cho một tiểu tình nhân nhỏ bé không biết thân biết phận, đòi làm người vợ mẫu mực, kết quả liền bị như thế này a!”
Thời Niệm không phản ứng, nhưng sâu thẳm trong đôi con ngươi màu hổ phách
liền gợi lên một làn nước. Cô không thể tức giận được nữa, chỉ có thể
trào lên một cảm xúc đau đớn tột cùng. Gương mặt nhợt nhạt nhưng không
giấu được ngũ quan tinh xảo vốn có, mái tóc dài khẽ rũ xuống nhìn cực kỳ bi thảm. Chiếc đầm trắng hoà chút máu tươi, nhìn hơi ma mị nhưng cũng
đủ khiến họ phải đắm chìm dưới vẻ đẹp như ẩn như hiện của cô. Làn môi
hồng khẽ mím lại, kìm nén sự bi thương tột cùng
Mộ Thư tức giận khi thấy như vậy, gương mặt dao kéo méo mó cực điểm, giả
vờ thanh cao gì chứ! Nhìn càng khiến ả trở nên căm tức!
Nói rồi ả cầm lấy cốc sữa trên bàn rồi đổ từ trên đầu cô đổ xuống. Xong xuôi, ả ném mạnh cái ly xuống sàn gạch đá tinh hoa
Cái ly vở choang, hệt như bộ dáng thảm thương của cô. Bởi vì cô ngồi trên
nền gạch, hai chân không cẩn thận lại bị mảnh vỡ của đống đồ đổ nát đó
cứa vào, máu lại chảy ra
Tí tách... tí tách...
Mộ Thư nhìn cô như vậy, môi ả câu lên cười thoả mãn. Con mắt đục ngầu cực
kỳ hả hê nhìn cô, không nhanh không chậm lại ném thêm một đĩa thức ăn
còn nguyên trên bàn về phía cô.
Chiếc đĩa lại rơi xuống nền đất, lại vỡ toang. Nhưng lần này thì lại không
may mắn như vậy nữa, chiếc đĩa đó được thiết kế đặc biệt nên những mảnh
thuỷ tinh vỡ ra đã bán tung toé lên người cô. Găm vào da thịt nhìn đến
ghê rợn, máu từ đó mà tuôn trào như suối.
Bây giờ người cô chi chít máu, tràn ra phía sàn gạch đá hoa. Khiến cô lại bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt
Mộ Thư hơi hoảng hồn, nhưng lại cảm thấy rất thỏa mãn liền cười trong bụng...