Vưu Minh Hứa nói: “Hiện giờ chúng ta đồng thời tiến hành điều tra bảy điểm nghi vấn.”
Cô vừa dứt lời, Ân Phùng lập tức hiểu ra là bảy điều gì, gật đầu nói: “Sẽ có một, hai điểm thu được kết quả.”
Vưu Minh Hứa bật cười, không ngờ anh có thể nói ra những lời như nhờ vận
may kiểu này. Ân Phùng hiểu ngay hàm ý trong nụ cười của cô, nói: “Phân
tích hành vi vốn là suy đoán khả năng lớn nhất có thể xảy ra từ góc diện tâm lý học. Em có từng nghe nói, một chuyên gia tâm lý tội phạm nước Mỹ thậm chí còn từng suy đoán rằng khi bắt được hung thủ, hắn sẽ mặc một
bộ vest hai hàng cúc chưa? Đến lúc bắt được hung thủ, hắn quả thực đã
mặc đúng bộ vest như vậy. Em định giải thích thế nào về điều này?”
Vưu Minh Hứa vuốt ve trán anh, nói: “Được rồi, em biết anh có lý.”
Anh nói: “Lại coi anh như Vưu Anh Tuấn? Vuốt chó đấy à?”
Vưu Minh Hứa cười ngất, kết quả là bị anh đè lên dạy dỗ một trận nên thân.
…
Sau đó, Ân Phùng ôm cô vào lòng, hơi thở của cả hai đều gấp gáp, đầu óc
quay cuồng, Ân Phùng chợt nắm chặt tay cô nói: “Anh có dự cảm sát thủ
học trò rất nhanh thôi sẽ lộ nguyên hình. Chúng ta không còn xa hắn
nữa.”
“Ừ.”
Ân Phùng nói: “Nếu bắt được hắn, không chừng tổ chức kẻ trừng phạt sẽ xuất hiện. Chúng ta không biết kẻ đó là ai. Lần
này có lẽ hắn phải dốc hết toàn lực để thực hiện mục đích. Chúng ta đều
là đá chắn đường, mà chắc anh là hòn đá lớn nhất.”
Tim Vưu Minh Hứa thắt lại, không biết anh nói điều này làm gì.
Nhưng Ân Phùng lại nghĩ đến đoạn kí ức rời rạc ở Quý Châu, nhớ lại những hành hạ chúng gây ra cho anh, còn cả nỗi sợ hãi, thù hận và điên cuồng gần
như hủy hoại anh kia… Anh chợt không biết phải miêu tả cảm giác ấy cho
cô thế nào, nó là tội ác và sự cố chấp nào đó mà có lẽ đến Vưu Minh Hứa
cũng không thể tưởng tượng ra được. Còn anh vốn giống chúng, song hiện
giờ lại đang đứng ở phía đối lập. Anh không hề nghi ngờ rằng chúng muốn
kéo anh sa ngã. Giống như người đồng thời rơi vào địa ngục, một kẻ sơ
suất thất bại, vậy thì những tên còn lại chắc chắn sẽ liều mạng kéo bạn
xuống. Đặc biệt là Ân Trần, anh ta yêu anh, cũng hận anh, muốn có được
anh, nhưng cũng muốn hủy hoại anh. Nếu có cơ hội đồng quy vu tận, anh
nghĩ Ân Trần chắc chắn sẽ không hề do dự. Vì Ân Trần cũng đã muốn có
được sự giải thoát từ rất lâu rồi.Còn kẻ anh biết, hoặc đang ẩn nấp ngay cạnh anh kia, anh không nghi ngờ
người nào phía mình. Như thế cũng có nghĩa rằng một khi hắn lộ mặt, niềm tin của anh sẽ hoàn toàn tan vỡ. Anh và Ân Trần giống nhau chính ở điểm này. Có thể chết, nhưng niềm tin không thể tan tành. Nếu niềm tin vụn
vỡ, sự phản kháng của anh từ trước đến nay sẽ chẳng còn ý nghĩa.
Đối phương cũng nhắm chuẩn điều này.
Cho nên… Đến bản thân anh cũng không biết tương lai sẽ xảy ra điều gì nếu
tiếp tục đi trên con đường đối đầu với cái ác này. Chúng liệu chăng vẫn
có kế hoạch nhằm vào anh? Còn anh liệu chăng sẽ lại gục ngã, giống như
lần gục ngã ngay trước mặt cô khi bị Hình Diễm Quân phục kích ở Quý Châu kia? Tất nhiên anh chắc chắn sẽ dốc toàn lực phản kích. Nhưng nếu xảy
ra chuyện ngoài ý muốn thì sao đây?
Ngày trước Ân Phùng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, với một Ân Phùng có cuộc sống phóng đãng, luôn đấu tranh với bản thân của trước kia mà nói, sống chết vốn là một trò cười. Giống như Trần Phong từng không thể chống cự được sự mê hoặc của tự
sát, giống Tiểu Yến luôn bi quan nghĩ mình sẽ chết trong vũng máu, thực
ra anh cũng thấy chết chẳng có gì đáng sợ. Anh thậm chí còn hy vọng một
ngày nào đó mình sẽ chết một cách đặc biệt chút, khiến người ta có ấn
tượng sâu sắc, chết độc đáo là đủ.
Nhưng hiện tại thì khác. Anh
vẫn không sợ chết, nhưng anh phải ở bên Vưu Minh Hứa. Anh thậm chí cảm
thấy thời gian không đủ dùng, có lúc ngẫm nghĩ liền thấy dù sống đến
trăm tuổi, còn những 70 năm cuộc đời nữa song vẫn ít. Có lúc anh còn
nghĩ, cuộc đời con người vì sao phải có điểm dừng? Dục vọng của con
người, dục vọng của anh dành cho A Hứa căn bản chẳng có điểm dừng.
Nhưng nếu trận chiến này anh xảy ra chuyện thì sao?
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cười tự giễu, anh vậy mà bắt đầu lo được lo mấy rồi ư?
“Đang nghĩ gì đó?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Ân Phùng cúi đầu nhìn cô, hỏi lại: “A Hứa, nếu có một ngày anh chết, em sẽ làm thế nào?”’
Vưu Minh Hứa ngẩn người, rất tò mò vì sao anh lại hỏi vậy, đáp: “Anh chết rồi em làm thế nào?”
Ân Phùng tưởng tượng nếu một ngày anh chết, cô cũng tự sát theo mới phát
hiện mình không hề thỏa mãn, mà là đau đớn và không nỡ, anh không bằng
lòng để cô làm vậy. Tuy nhiên, người phụ nữ này căn bản chẳng hề nghĩ
đến chuyện tuẫn táng. Vào đêm định tình của hai người, anh rõ ràng đã
giải bày lòng mình cho cô trong lúc kích động. Có phải cô căn bản chẳng
hề nghe vào đầu hay không?Thế nên anh nhéo cô một cái xong mới nói: “Nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, em phải nhớ anh, mãi mãi nhớ anh.”
Nhưng Vưu Minh Hứa lật người quay lưng vào anh, lúc sau mới nói: “Nếu anh xảy ra chuyện, em sẽ không tha thứ cho anh. Em cũng sẽ không tự sát, em có
phải sống vì anh đâu. Nhưng từ nay trở đi em sẽ không nhớ tới anh, không đến gặp đám Trần Phong, không bước chân vào biệt thự. Em chắc chắn sẽ
không thèm nhắc đến anh. Cũng sẽ không bao giờ nghe mấy thứ như kết luận phân tích hành vi tâm lý học tội phạm nữa. Nhìn thấy họ Ân sẽ chọn
đường vòng mà đi.”
Vừa nghe, Ân Phùng liền biết cô hiểu anh đang
lo lắng điều gì. Im lặng một hồi, anh ôm chặt cô từ phía sau, nói: “Rõ
là keo kiệt.”
Vưu Minh Hứa quay đầu, ấn chặt sống mũi cao thẳng
của anh khiến khuôn mặt điển trai đó biến dạng, nói: “Anh dám xảy ra
chuyện? Bảo đám Quán Quân bảo vệ anh hẳn hoi vào, đừng có để em lo lắng! Nói linh tinh, Ân Phùng anh mà cũng buồn lo vô cớ cơ đấy. Ngày nào còn
em thì ngày đó sẽ không bao giờ xảy đến. Vưu Anh Tuấn, đừng quên em là
thượng phương bảo kiếm của anh, có thể đánh bại mọi yêu ma quỷ quái, có
em, anh không phải sợ gì hết.”
Khóe mắt Ân Phùng cay cay, anh
không phân biệt được thứ khiến lòng anh như sóng cuộn là tâm trạng thuộc về Vưu Anh Tuấn ngày trước hay bản thân của hiện tại. Anh siết chặt cô
trong ngực, nói: “Ai nói anh sợ? Anh sẽ xử đẹp chúng cho A Hứa của anh
xem.”
———
Mọi phương diện điều tra đều có tiến triển.
Đầu tiên là tin tức truyền đến từ phía Hứa Mộng Sơn. Anh ấy nghĩ đủ mọi
cách tìm ra hai người cảnh sát phụ trách vụ án năm xưa, nhắc đến án Hứa
Bá Bình, hai người đó đều nhớ rõ mồn một. Những năm qua không biết có
bao nhiêu người tìm đến họ để bàn luận về vụ án đó.
Dưới từng
bước dẫn dắt của Hứa Mộng Sơn, một người cảnh sát trong đó nhớ ra một
thanh niên, ông ấy có ấn tượng đặc biệt với người đó.
Người cảnh
sát đã về hưu nhớ rằng có một lần đi uống rượu ở quán cơm ngay dướinhà,
uống được kha khá thì lần mò tìm túi tiền, bàn bên cạnh bỗng có một
thanh viên rất nho nhã giúp ông rót trà, gọi người thanh toán, còn nói
chuyện cùng ông.
Người cảnh sát già cởi mở, thấy cậu thanh niên
sáng sủa, giống như vừa tốt nghiệp đại học nên cũng có nhiều hảo cảm
hơn. Thế là hai người trở thành bạn nhậu.