Bác sĩ đã phải rất vất vả mới cứu được cậu ấy. Trần Phong thở phào nhẹ
nhõm, cười nói với Vưu Minh Hứa: “Tôi bảo mà, kẻ xấu sống dai.”
Nghe câu này Vưu Minh Hứa chỉ lặng thinh.
Cô nhìn gương mặt gầy guộc, nhợt nhạt của Tiểu Yến mà không khỏi xót xa,
bèn cùng Trần Phong đưa cậu ấy về phòng bệnh của Đồ Nha. Vưu Minh Hứa
nhìn hai người họ rất lâu mới tiếp tục tới phòng phẫu thuật chờ đợi. Cảm giác đau đớn trong tim chưa hề vơi đi. Cô thầm nghĩ, không biết từ lúc
nào mà cô cũng bắt đầu quan tâm đến những thuộc hạ quái đản của Ân Phùng thế này?
Người thứ ba được đưa khỏi phòng là Cảnh Bình. Mặt anh
trắng bệch đáng sợ, cảm giác như không còn hơi thở. Bác sĩ nói anh mất
quá nhiều máu, vị trí trúng đạn cũng hiểm. May thay có một cơ thể tốt,
phải tiếp tục quan sát một đêm nên chỉ cần không xảy ra bất ngờ thì sẽ
thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Vưu Minh Hứa theo y tá đưa Cảnh
Bình đến phòng bệnh của Hứa Mộng Sơn vẫn đang say ngủ. Hai người suy
yếu, khắp mình vô số vết thương song vẫn sống sót. Dù đang hôn mê thì
đường nét của cả hai vẫn đều kiên cường, bất khuất. Vưu Minh Hứa nhớ ra
lúc trước có nghe người khác kể lại rằng hai người dù bị thương nặng
nhưng vẫn cầm súng trông coi những kẻ tội phạm còn ôm ấp ý định chạy
trốn.
Vưu Minh Hứa đứng rất lâu trước giường hai người, cúi đầu
song không khỏi bật cười. Lòng cô vô cùng chua xót, nhưng cũng thấp
thoáng niềm vui.
“Mau chóng tỉnh lại.” Cô lẩm bẩm một mình, “Hai người đừng để em đợi lâu quá.”
Khi một lần nữa quay lại trước phòng phẫu thuật, Vưu Minh Hứa liền thấy sắc mặt nặng nề của Trần Phong. Trái lại, thấy cô, cậu ta cười nhẹ nhõm:
“Tôi nói rồi, những người này mạng lớn, không chết được đâu.”
Vưu Minh Hứa cũng nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt, vẫn còn một
người đang ở trong đó, im lặng một hồi cô nói: “Đúng vậy, mạng của anh
ấy lớn nhất.”
Hai người ngồi xuống song không nói chuyện nữa, tựa như chẳng ai còn tâm tư để tiếp tục chủ đề vậy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trong khoảng thời gian chờ đợi, Trần Phong lại đi thăm Tiểu Yến và Đồ Nha hai lần. Cậu ta bắt đầu mất kiên
nhẫn rồi mà Ân Phùng vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ có làm được không thế?” Sắc mặt Trần Phong bắt đầu u ám, “Không được thì tìm người khác!”
Vưu Minh Hứa nói: “Ngồi xuống. Bác sĩ phẫu thuật cho anh ấy là chuyên gia
được mời đến từ Quý Dương, giờ cậu còn tìm ở đâu được người tốt hơn
nữa?”
Sắc mặt Trần Phong thay đổi liên tục, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cửa sổ, nói: “Trời cũng sắp sáng rồi.”
Vưu Minh Hứa cũng đã thấy sắc trời dần chuyển sang màu mờ xám, trong đầu là cảnh tượng Ân Phùng bị đâm lén, mũi dao xuyên qua ngực anh, mặt đất đầy máu và cả sinh mạng như đang sắp chảy khỏi cơ thể anh. Vừa nhớ lại, tim Vưu Minh Hứa như thêm một lỗ hỏng khôn cùng. Suốt một đêm này cô vẫn
luôn cố gắng khống chế không để mình nghĩ tới điều tồi tệ nhất để rồi
chìm trong suy nghĩ đó.
Nhưng theo sự trôi đi của thời gian, ý nghĩ cố chấp đó tựa như cũng dần lung lay.
Trần Phong nói cho cùng cũng là một người trầm ổn, sau một lúc hoang mang
rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Cậu ta nhìn Vưu Minh Hứa dù im lặng song sắc mặt ngày càng lạnh lẽo, nói: “Cô đi ngủ một lát đi, đợi thầy Ân
phẫu thuật xong, người thầy muốn gặp đầu tiên sau khi tỉnh lại chắc chắn là cô. Một mình tôi đợi là được rồi.”
Vưu Minh Hứa chỉ trầm
giọng nói: “Không cần.” Cô nhắm mắt, dựa vào tường. Thấy vậy Trần Phong
không nói nữa, một lúc sau cũng học theo cô, dựa tường, nhắm mắt.
Khi ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt Vưu Minh Hứa, trong mơ màng, cô nghe
được tiếng cửa mở bèn mở bừng mắt, thấy bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh
ra ngoài.
Trần Phong cũng bừng tỉnh. Vưu Minh Hứa lập tức nhìn
thấy tấm chăn trắng không phải đang phủ lên mặt người nằm trên giường,
sắc mặt bác sĩ tuy mỏi mệt song không có nét tiếc thương. Bấy giờ cô mới yên lòng, vội vàng tiến lên trước.
Giọng Trần Phong run rẩy lạ thường: “Bác sĩ, thầy ấy sao rồi?”
Bác sĩ ngập ngừng đáp: “Chúng tôi cố gắng hết sức rồi, đã cầm được máu,
cũng đã khâu vết thương. Cậu ấy bị thương rất nặng, hiện giờ chưa thể
bảo đảm có sống được hay không. Chúng tôi sẽ đưa cậu ấy vào phòng ICU,
tình hình có thể xấu đi cũng có thể tốt lên, cô cậu hãy chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Trần Phong lặng thinh.
Vưu Minh Hứa đi theo họ,
không rời mắt khỏi gương mặt Ân Phùng. Nhìn anh chỉ giống như đang say
ngủ, có điều gương mặt tái nhợt, màu môi cũng không sắc máu. Rõ ràng cao lớn đến thế, vậy mà lúc này nhìn anh bỗng nhỏ bé lạ thường.
Vưu
Minh Hứa và Trần Phong theo vào phòng ICU, ban đầu chỉ có thể đứng nhìn
từ xa, đợi bác sĩ và y tá sắp xếp xong, lắp xong bình truyền dịch và các thiệt bị y tế mới cho phép hai người đến gần.
Sắc mặt Trần Phong cũng có chút hoang mang, sau một hồi ngơ ngác mới nói: “Tôi đi gọi điện thoại hỏi xem bao giờ chuyên gia của Bệnh biện Tương Tuệ mới đến. Nếu
không được thì nghĩ cách mời bác sĩ từ Bắc Kinh.”
“Được.”
Trần Phong ra khỏi phòng bệnh, Vưu Minh Hứa ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn Ân Phùng dưới ánh đèn dịu nhẹ. Anh thực sự rất anh tuấn, chỉ nhìn qua
thôi cũng khiến cô rung động. Cô ngồi lặng lẽ, nhất thời như quên mất
thời gian, cũng quên đi tất cả.
Qua một hồi, cô cúi đầu, ôm mặt,
nước mặt thấm ướt lòng bàn tay. Sau đó, cô nắm lấy mấy ngón tay anh một
cách vô cùng cẩn thận, nói: “Ân Phùng, anh nhất định phải sống. Nếu anh
không vượt qua được ải này, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Em sẽ
quên anh sạch sẽ, Vưu Anh Tuấn cũng được mà Ân Phùng cũng thế, từ nay về sau sẽ chẳng còn là gì trong cuộc đời em hết. Em sẽ đi tìm bạn trai mới ngay lập tức, còn tìm một người vừa cao vừa đẹp trai lại không khốn
nạn, cho anh tức đến mức phải đội mồ sống dậy mới thôi.”
“Ân
Phùng, lời anh đã nói, anh phải giữ lời. Mãi mãi yêu em, sùng bái em. Em không muốn anh vì em mà… gặp bất trắc. Em chỉ cần anh sống vì em.”
———
Mãi đến buổi trưa Ân Phùng vẫn chưa tỉnh, tình hình không tốt lên song cũng không xấu đi.
Tin tốt là chuyên gia của Bệnh viện Tương Tuệ đã đến, lập tức tổ chức cuộc
họp khẩn cấp với bác sĩ phụ trách trước đó để lập phương án điều trị.
Ân Phùng một lần nữa bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Khi Vưu Minh Hứa và Trần Phong đứng đợi bên ngoài thì nhận được cuộc gọi
của Đinh Hùng Vĩ: “Chú và vài lãnh đạo đến thành phố rồi, những việc
khác cũng đã được tổ chuyên án sắp xếp ổn thỏa. Chỉ còn người đó… Chúng
ta định tổ chức lễ tiễn đưa di thể đơn giản trong nội bộ vào buổi chiều, cháu cũng đến đi.”
Vưu Minh Hứa hạ điện thoại xuống, đầu óc
trống rỗng, một lát sau lấy lại tinh thần quay sang nói với Trần Phong:
“Tôi đi đến Cục công an thành phố một chuyến, xong việc sẽ về. Có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi ngay.”
Trần Phong đồng ý.
———
Vưu Minh Hứa đã tham gia hai lễ tiễn đưa, một lần là Phán Giai, một lần là Quách Hưng.
Đây là lần thứ ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com