Diệp gia có thể đạt tới tình trạng như ngày hôm nay cũng không dễ dàng
gì, lão gia tử tự nhiên không hy vọng đem Diệp gia giao cho một kẻ phá
gia chi tử. Thế nhưng mà, bên trong hậu bối Diệp gia quả thật không có
nhân tài xuất sắc gì, người duy nhất mà lão gia tử nhìn thấy có chút
năng lực là Diệp Hàn Hiên thì đối với vị trí gia chủ Diệp gia cũng không có bao nhiêu hứng thú. Nếu như có thể thì lão gia tử rất hi vọng có thể đem Diệp gia giao cho Diệp Khiêm, nếu như Diệp Khiêm có thể từ một
người hai bàn tay trắng dốc sức làm ra quyền thế như ngày hôm nay, vậy
thì hắn tuyệt đối có khả năng dẫn Diệp gia đi tới tương lai càng huy
hoàng hơn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là, Diệp Khiêm phải là con cháu đích tôn Diệp gia.
Dừng một chút, lão gia tử nhìn Đoạn Hạo, hỏi: "Đoạn Hạo, có phải anh cũng
cảm thấy cách làm của tôi không đúng hay không? Có phải anh cũng cảm
thấy tôi có lẽ không nên đem dòng chính cùng chi thứ phân chia rõ ràng như vậy hay không?"
Đây chính là chuyện nhà của Diệp gia, Đoạn
Hạo là một ngoại nhân tự nhiên là không tiện tham dự. Hắn sở dĩ một mực ở lại Diệp gia, đảm đương lấy vị trí người lãnh đạo chi lực lượng thần bí của Diệp gia, bất quá chỉ là vì báo ân mà thôi. Huống hồ, hắn biết rõ
xử thế chi đạo, biết phải nói cái gì, phải hỏi cái gì, cái gì không nên
nói thì không nên nói, đều rõ ràng rành mạch. Đừng đơn thuần cho rằng
lão gia tử để cho ngươi nói, vậy thì ngươi thật sự có thể nói, gần vua
như gần cọp, điểm ấy Đoạn Hạo vô cùng thấu triệt. Loại người đạt tới địa vị như lão gia tử, lời mà ông ấy nói ra, ngươi cũng không thể tin hoàn
toàn, có đôi khi chỉ cần phối hợp hoặc là qua loa là tốt rồi.
Có chút lắc đầu, Đoạn Hạo nói: "Tôi nghĩ, lão gia tử làm như vậy tự nhiên
có nguyên nhân của nó, tôi đối với mấy chuyện này cũng không hiểu rõ
lắm."
Lão gia tử tự nhiên hiểu rõ cách nghĩ của Đoạn Hạo, bởi
vậy cũng không có bắt buộc, có chút dừng một chút, lại hỏi tiếp: "Vừa
rồi anh nói là Nhan Tư Thủy của Mặc Giả Hành Hội cũng ở đó hả, nó ở đó
làm gì?"
"Nhìn bộ dạng của nó, thì chắc là đến tìm Diệp Khiêm."
Đoạn Hạo nói, "Từ mười mấy năm trước, sau khi Mặc Giả Hành Hội phát sinh phản loạn, đệ tử Minh Mặc rời khỏi Mặc Giả Hành Hội, thì Mặc Giả Hành
Hội đều do đệ tử Ám Mặc cầm quyền. Từ trước tới nay bọn họ đối với Diệp
gia cũng không có cảm tình gì, vẫn luôn muốn đả kích địa vị của Diệp gia chúng ta ở trong chốn giang hồ. Tôi nghĩ, Nhan Tư Thủy hẳn là nhìn ra
sự uy hiếp của Diệp Khiêm, cho nên muốn đi dò xét Diệp Khiêm một chút."
"Gần đây giang hồ tựa hồ có chút không ổn định, Mặc Giả Hành Hội những năm
gần đây không ngừng lớn mạnh, mối quan hệ với trung ương cũng trở nên
thâm hậu, có thể nói là dã tâm bừng bừng a, chúng ta cũng không thể
không coi chừng a. Anh phải chú ý động tĩnh của bọn họ nhiều hơn a, tận
lực thu thập tư liệu để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào." Lão gia tử
nói, "Nhan Tư Thủy là đại đệ tử của Đỗ Phục Uy, vô luận là công phu hay
là mưu trí đều là nhân tuyển tốt nhất, nó đã để ý Diệp Khiêm như vậy, đã nói lên tiểu tử kia quả thật là có chút năng lực, ít nhất, nếu so với
những con cháu Diệp gia hiện tại thì mạnh hơn rất nhiều. Lần thọ yến
này, vốn tôi chỉ định để cho người trong nhà tụ tập lại với nhau mà
thôi, thế nhưng mà Chính Hùng lại muốn mượn cơ hội này hướng ra phía
ngoài tuyên dương năng lực của hậu bối Diệp gia một chút, mục đích là
muốn cũng cố địa vị của Diệp gia trong chốn giang hồ, nên tôi cũng chỉ
đành để cho nó đi làm."
Dừng một chút, lão gia tử lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, thằng nhóc Tông Chính Nguyên còn có động tĩnh gì không?"
Đoạn Hạo có chút lắc đầu, nói: "Đêm đó sau khi nó bị Nhị phu nhân đánh bại,
lại bị Diệp Khiêm nói ra thân phận của mình, thì rõ ràng có chút khẩn
trương. Bất quá, nó cũng không dám lại có bất kỳ động tác nào nữa."
"Hừ, người Vân Yên Môn cũng quá lớn mật rồi, cũng dám đến Diệp gia ăn trộm, quả thật là không đem Diệp gia tôi để vào mắt." Lão gia tử hừ lạnh một
tiếng, nói, "Đáng thương nhất chính là, bọn họ vậy mà cũng không biết
Thất Tuyệt đao đã sớm không còn ở trong Diệp gia rồi, vậy mà vẫn mưu
toan đánh cắp nó, quả thật là vớ vẩn. Đến Diệp gia ăn trộm, đoán chừng
đây là chủ ý của một mình Tông Chính Nguyên a, hơn nữa nó lại dám đi
khiêu chiến Thục Nghiên, quả thật là thứ không biết sống chết là gì.
Chẳng lẽ nó không biết Thục Nghiên lúc trước chính là đệ nhất cao thủ
của Thục trung Đường Môn sao? Anh hãy tiếp tục nhìn chằm chằm nó, nếu
như nó lại có động tác gì thì không cần phải khách khí nữa, trực tiếp
phế đi là được, tôi cũng không tin Vân Yên Môn dám nói thế nào. Đúng
rồi, còn có chuyện muốn phiền toái anh, anh hãy giúp tôi đưa phong thư
này tới chưởng môn Vân Yên Môn, tôi muốn hảo hảo chất vấn chuyện lần này một chút."
Tuy hiện tại là thời đại khoa học kỹ thuật, chỉ cần
một chiếc điện thoại là có thể gọi tới các nơi ở trên thế giới, nhưng
đối với loại cổ võ giả giống như bọn họ mà nói, có đôi khi vẫn cần một
cái phương thức liên lạc cổ xưa như vậy. Thứ nhất, có thể biểu hiện ra
tầm quan trọng của chuyện này; thứ hai là vì tôn trọng đối phương.
Đoạn Hạo có chút nhẹ gật đầu, lên tiếng.
Đang khi hai người nói chuyện, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Đoạn Hạo
sau khi nhìn lão gia tử gật đầu cáo biệt, liền nhanh chóng tránh đi vào, từ cửa sau ly khai. Lão gia tử sửa sang lại y phục của mình, ho khan
một tiếng, hắng giọng một cái, nói: "Vào đi."
Vừa nói xong, thì
một đệ tử Diệp gia đẩy cửa ra đi đến, cung kính nói: "Lão gia tử, gia
chủ mời ngài đi phòng khách, nói là đã có kết quả kiểm tra DNA."
"Nhanh như vậy?" Lão gia tử có chút sửng sốt một chút, nói tiếp: "Tốt, tôi đã
biết, nói cho Chính Hùng, chút nữa tôi sẽ đi qua." Trong nội tâm lão gia tử không hiểu sao lại có chút phập phồng bất định, vừa khát vọng mau
chóng biết rõ kết quả, rồi lại sợ hãi khi biết rõ kết quả. Kỳ thật lão
gia tử rất thích Diệp Khiêm, thế nhưng mà nếu như kết quả kiểm tra DNA
quả chứng minh Diệp Khiêm không phải là người Diệp gia thì lão gia tử
khó tránh khỏi sẽ có chút ít thất lạc. Hơn nữa, chuyện Diệp Khiêm giả
mạo là người Diệp gia, rất rõ ràng là vì mục đích gì đó, cho nên, vì lợi ích của Diệp gia, lão gia tử không thể không đối phó hắn.
Trong trạch viện, Diệp Khiêm nhìn Nhan Tư Thủy, có chút nhún vai, nói: "Không có ý tứ, đã khiến cho cô thất vọng rồi."
Nhan Tư Thủy nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Tôi vốn tưởng rằng Diệp
tiên sinh là một người có phách lực cùng khí phách, thế nhưng mà hôm nay xem ra thì cũng chỉ như thế mà thôi. Có chút khiến cho tôi thất vọng
ah."
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Haizz! Tôi là người như
thế đó, không đáng để cô tốn nhiều tâm tư chú ý làm gì. Tôi đối với mâu
thuẫn giữa Mặc Giả Hành Hội cùng Diệp gia cũng không có bao nhiêu hứng
thú, cũng không muốn nhúng tay vào, hơn nữa tôi cũng không có năng lực
nhúng tay vào a. Cho nên, tôi khuyên cô không nên tốn tâm tư chú ý tôi
làm gì, bởi vì tôi không có khả năng trở thành gia chủ Diệp gia, bởi vậy cũng sẽ không trở thành đối thủ của cô."
"Lời nói mặc dù như
thế, bất quá không có người nào có thể cam đoan bản thân mình vĩnh viễn
sẽ không cải biến, có đôi khi bị hoàn cảnh bức bách cũng sẽ thuận thế mà đi, bởi vậy, tôi đối với bất kỳ người nào có khả năng trở thành địch
nhân của tôi, thì tôi đều sẽ không dễ dàng buông tha." Nhan Tư Thủy
bướng bỉnh nói, "Tuy hôm nay không có đạt được mục đích của mình, bất
quá không có nghĩa là về sau không được. Trừ phi anh vĩnh viễn không đi
ra Diệp gia, bằng không mà nói, anh sẽ không có cách nào tránh khỏi cùng tôi chiến một trận. Đến lúc đó anhi cần phải dùng hết toàn lực, bởi vì
tôi cũng không dám cam đoan tôi sẽ không giết chết anh, anh là một đối
thủ rất mạnh mẽ, tôi tuyệt đối sẽ không lưu lại một đối thủ như vậy ở
bên cạnh mình."
Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ
cười một chút, nói: "Không thể tưởng được cô lại chấp nhất như vậy, tôi
nghĩ, nếu như có một ngày Nhan tiểu thư có thể cải biến tâm tình của
mình, yêu mến một anh chàng nào đó thì nhất định cô sẽ là một cô gái vì
tình yêu của mình mà bất chấp tất cả, cô là một cô gái đáng giá được đàn ông bảo hộ ah."
"Trừ phi là thế giới nào khác, nếu không thì
tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra. Tôi hi vọng lần sau gặp lại thì
Diệp tiên sinh hãy gọi tôi là Nhan tiên sinh, bởi vì tôi thích xưng hô
như vậy hơn." Nhan Tư Thủy ngữ khí bình thản nói. Sau đó quay đầu nhìn
Diệp Hàn Lẫm bên cạnh, nói: "Người trẻ tuổi, rất không tồi, hảo hảo đi
theo anh ấy, tương lai anh ấy rất có thể sẽ là gia chủ Diệp gia, đến lúc đó vận mệnh của chi thứ các anh sẽ có thể cải biến."
Diệp Hàn
Lẫm khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: "Nếu như tôi đã quyết định
đi theo Diệp tiên sinh, thì tôi cũng không cần phải cân nhắc chuyện anh ấy có thể cải biến vận mệnh chi thứ Diệp gia hay không."
Diệp
Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Hàn Lẫm, nói: "Hàn Lẫm,
anh họ Diệp, tôi cũng họ Diệp, gọi tôi là Diệp tiên sinh thì tựa hồ có
chút không thỏa đáng ah. Như vậy đi, về sau gọi tôi là Diệp Khiêm, còn
không thì gọi tôi là lão Đại cũng được, như vậy nghe cũng thoải mái hơn
a."
Đang khi nói chuyện, một gã đệ tử Diệp gia từ bên ngoài đi
đến, nhìn Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Lẫm, biểu lộ phi thường nghiêm túc,
nói: "Gia chủ có lệnh, cho các anh lập tức đi tới phòng khách, không
được sai sót." Nói xong, cũng không để ý đến Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn
Lẫm, liền xoay người đi ra ngoài.
Diệp Khiêm nhìn Diệp Hàn Lẫm,
lông mày không khỏi cau lại, âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là chuyện vừa
rồi, Diệp Hàn Thụy chạy tới nói cho Diệp Chính Hùng hả? Cho nên bây giờ
Diệp Chính Hùng đến tìm mình gây chuyện phiền toái?"
Diệp Hàn
Lẫm hiển nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, cuống quít nói: "Lão đại, chuyện
hôm nay là bởi vì em, hết thảy hậu quả sẽ do em gánh chịu. Nếu như gia
chủ muốn trả thù vậy thì hướng về phía em mà đến là tốt rồi, cùng lão
đại không có nửa điểm quan hệ."
Bất đắc dĩ cười cười, Diệp Khiêm nói: "Đồ ngốc, anh gọi tôi là gì? Gọi tôi là lão Đại. Bây giờ tôi là
lão Đại của anh thì tôi phải có trách nhiệm bảo hộ anh, không phải sao?
Huống hồ, nếu như Diệp Chính Hùng muốn trả thù thì anh cho rằng một mình anh có thể gánh chịu những chuyện này sao? Sẽ không đâu, kỳ thật người
mà Diệp Chính Hùng muốn đối phó chính là tôi a, cho nên, cho dù anh
nguyện ý tự mình gánh chịu, thì cũng là chuyện không thể nào." Sau đó
Diệp Khiêm lại ha ha cười cười, nói: "Huống hồ, bây giờ tình huống như
thế nào cũng còn không biết, chúng ta cũng không biết Diệp Chính Hùng
tìm chúng ta là vì chuyện gì, chúng ta cần gì phải buồn lo vô cớ a?"
Nhẹ gật đầu, Diệp Hàn Lẫm không nói thêm gì nữa. Hắn biết lời Diệp Khiêm
nói có đạo lý, hắn ở trong mắt Diệp Chính Hùng chỉ là con sâu cái kiến
mà thôi, Diệp Chính Hùng cũng căn bản không đem hắn để vào mắt a. Giống
như lời Diệp khiêm đã nói, nếu như Diệp Chính Hùng thật sự muốn đối phó
bọn họ, thì người bị đối phó đầu tiên nhất định là Diệp Khiêm chứ không
phải Diệp Hàn Lẫm hắn. Huống hồ, hắn cũng biết rõ, bây giờ hắn đã là thủ hạ của Diệp Khiêm, vì vậy hắn nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của
Diệp Khiêm.