Nhìn thấy tinh thần của cha rất tốt, Diệp Khiêm cảm thấy vui vẻ không thôi,
những lo lắng ở trong lòng không biết đã bay tới nơi nào rồi. Hiện tại
hắn cũng không quan tâm đến chuyện Lâm Nhu Nhu có lừa gạt hắn hay không, dù sao chỉ cần lão tía không có việc gì là tốt rồi.
Nhìn thấy Diệp Khiêm, trên khuôn mặt của lão tía lập tức hiện ra bộ
dạng tươi cười, trong ánh mắt lộ ra hào quang hiền lành. Ha ha cười
cười, nói: "Tiểu nhị, con trở về rồi hả? Có mệt mỏi không? Nếu mệt mỏi
thì sớm trở về nghỉ ngơi đi, tía không có sao." Rõ ràng là trông thấy
lão tía đang cười, nhưng Diệp Khiêm lại rõ ràng cảm giác được trong
tiếng cười của lão tía có vài phần đắng chát. Diệp Khiêm có chút nghi
hoặc, không biết lão tía tại sao lại như vậy, bệnh tình chuyển biến tốt
đẹp không phải là nên vui vẻ hay sao?
Suy tư cả buổi, Diệp Khiêm cũng cân nhắc không thấu. Lắc lắc đầu,
Diệp Khiêm đem suy nghĩ lung tung này đuổi ra khỏi óc, bây giờ không
phải là lúc tìm kiếm nguyên nhân của những vấn đề này, chỉ cần lão tía
không có việc gì thì đã tốt rồi. Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Con không mệt, hai cha con chúng ta đã rất lâu rồi không có tâm sự, hiện
tại có rất nhiều thời gian, chúng ta có thể hảo hảo trò chuyện."
"Ừ, đúng vậy a, tía cũng có rất nhiều lời muốn nói với con." Lão tía nhẹ gật đầu, nói.
Quay đầu nhìn Lí Hạo, sau đó nhìn người phụ nữ cùng đứa bé bên cạnh
hắn, chắc là vợ và con của Lí Hạo a."Nhị ca!" Lí Hạo kêu lên, sau đó
nhìn vợ cùng con của mình, nói: "Còn không mau chào nhị ca."
"Nhị thúc!" Đứa bé có chút khiếp đảm kêu một tiếng. Gọi xong, cuống
quít trốn ở sau lưng mẹ, một bộ dạng giống như rất sợ hãi, bộ dáng này ngược lại khiến cho mọi người trêu chọc nở nụ cười. "Đứa nhỏ này rất
nhát gan, nhị ca chớ để ý." Vợ của Lí Hạo có chút cười cười, nói.
"Không sao, đứa nhỏ này thật ra rất giống như cha nó, cha nó khi còn
bé lá gan cũng rất nhỏ a." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói, "Anh còn nhớ rõ khi còn bé luôn có những đứa bé lớn con khi dễ chồng em, mà chồng em chỉ biết trốn ở một bên khóc, không dám hoàn thủ."
Lí Hạo cười cười xấu hổ, nói: "Bất quá khi đó nhị ca luôn đứng ở
trước mặt em, bảo vệ cho em, cùng những đứa bé to lớn kia đánh nhau,
thường xuyên đánh đến cảnh đầu rơi máu chảy. Em còn nhớ có một lần, một
mình nhị ca đánh ba đứa bé to lớn, đầu của nhị ca bị đánh vỡ, máu tươi
đầy đầu, thế nhưng mà vẫn tiến lên đánh ba đứa bé to lớn đó. Kết quả, ba đứa bé to lớn đó đã bị bộ dạng của nhị ca dọa sợ, nhao nhao chạy thoát, từ đó về sau rốt cuộc cũng không có tiếp tục khi dễ em nữa. Nói thật,
nhị ca, em cám ơn anh rất nhiều."
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Nói cái gì đó, chúng ta là huynh đệ nha. Cho dù em có nghịch ngợm thế nào, thì anh cũng sẽ bảo vệ cho em,
sao có thể để cho người khác khi dễ em được."
"Hai đứa còn không biết xấu hổ nói chuyện hả, ngày đó lúc tía nhìn
thấy tiểu nhị đầu đầy là máu trở về, thiếu chút nữa đã đem tía dọa sợ.
Phải đưa tiểu nhị đến bệnh viện, may hơn mười mũi." Lão tía cũng ở một
bên nói.
Diệp Khiêm cùng Lí Hạo nhìn nhau cười cười, có bộ dạng người một nhà
vui vẻ hòa thuận. Dừng một chút, Diệp Khiêm nhìn Lí Hạo, hỏi: "Đại ca
đâu? Tại sao không có trở về? Có thông báo cho anh ấy hay không?"
"Đã thông báo, bất quá đại ca không có cách nào trở về." Lí Hạo nói.
"Chuyện của lão đại rất nhiều, không trở lại cũng không có gì. Huống hồ, tía cũng không có chuyện gì đâu." Lão tía nói.
"Bận chuyện, chẳng lẽ rút ra chút thời gian cũng không có sao? Con
cũng không tin trong quân khu lại bận rộn như vậy, ngay cả thời gian vài ngày cũng không có. Hừ, càng ngày càng hư không tưởng nổi rồi, tốt
nhất đừng để cho con nhìn thấy anh ấy, nếu không con ít nhất cũng sẽ cho anh ấy hai cái tát." Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói.
Lí Hạo xấu hổ nở nụ cười một chút, không dám nói lời nào. Trong nhà,
Diệp Khiêm vẫn luôn là đảm đương vị trí chủ đạo, nghiễm nhiên là nhất
gia chi chủ, coi như là lão đại nhìn thấy Diệp Khiêm, cũng có chút sợ
hãi. Dùng cách nói của lão tía mà nói, thì Diệp Khiêm là người trưởng
thành sớm. Bất quá chuyện này cũng không có bao nhiêu nghĩa xấu, mà còn
là một loại biểu hiện của khích lệ. Trong mắt lão tía, ba huynh đệ bọn
họ đều trọng yếu như nhau, nhưng người để cho lão tía lo lắng vẫn là
Diệp Khiêm, thương yêu nhất cũng là Diệp Khiêm. Về phần Hàn Tuyết, thời
gian ở chung hơi ít, nên cảm tình tự nhiên cũng ít rất nhiều.
Lão đại năm mười sáu tuổi thì đã đi lính rồi, ngoại trừ lâu lâu gữi
thư cùng tiền về cho lão tía, thì một mực đều không có thời gian trở về. Diệp Khiêm cũng là sau khi về nước mới từ chỗ Lí Hạo biết được, lão đại đã điều đi tới quân đội ở kinh đô. Thế nhưng mà Diệp Khiêm cũng không
quan tâm hắn ở trong quân đội gì, cấp bậc gì, dù sao hắn không trở lại
thăm lão tía là hắn không đúng. Tin tưởng Lí Hạo cũng đá nói với hắn rất rõ ràng, bệnh tình của lão tía rất nghiêm trọng, dưới tình huống như
vậy, Diệp Khiêm mặc kệ hắn là bởi vì dạng nguyên nhân gì, dù sao không
trở lại chính là sai lầm của hắn.
Lúc Diệp Khiêm nổi giận, ngay cả lão tía cũng không dám nói chuyện,
chỉ có thể cười khổ một tiếng. Lão tía biết rõ tình tình của Diệp Khiêm, bằng không thì lão tía như thế nào có thể nói Diệp Khiêm trường thành
sớm a. Diệp Khiêm phảng phất cũng ý thức được lời của mình làm cho hào
khí nơi đây có chút xấu hổ, ha ha cười cười, liền nói sang chuyện khác,
sau đó sờ lên cái đầu nhỏ của Diệp Lâm, nói: "Lâm nhi, con ngồi đây trò
chuyện cùng gia gia, ba đi ra ngoài một lúc sẽ quay lại."
Sau đó nhìn lão tía, Diệp Khiêm nói: "Lão tía, con đi một hồi sẽ trở lại."
"Ừ!" Lão tía nhẹ gật đầu, nói: "Đi thôi."
Diệp Khiêm đứng dậy, nhìn Tống Nhiên, cô hiểu ý, cùng lão tía nói một tiếng, sau đó cùng Diệp Khiêm đi ra ngoài. Đi ra ngoài phòng bệnh, Diệp Khiêm hỏi: "Bác sĩ trưởng là ai? Em muốn tìm ông ấy nói chuyện, muốn
biết bệnh tình của lão tía."
"Ừ, là bác sĩ Chu." Tống Nhiên nhẹ gật đầu, nói. Vừa nói vừa mang
theo Diệp Khiêm hướng phòng làm việc của bác sĩ Chu đi đến, lúc đến cửa
phòng làm việc, từ rất xa có thể nghe thấy trong văn phòng mơ hồ có âm
thanh trêu chọc mập mờ của một đôi nam nữ. Lông mày của Diệp Khiêm không khỏi có chút nhíu lại, trong nội tâm lập tức bay lên một cổ phản cảm.
Đi đến cửa ra vào, lúc Tống Nhiên vừa mới chuẩn bị gõ cửa, Diệp Khiêm đã trực tiếp đẩy cửa đi vào. Có thể là do bác sĩ Chu sơ sẩy, vậy mà
quên khóa trái rồi, lúc này hắn đang cùng một nữ y tá thân mật. Nữ y
tá kia đang ngồi ở trên đùi của hắn, quần áo đã lộ ra phân nửa, hai
người hồn nhiên giống như chưa phát giác có người tiến vào phòng, vẫn y
nguyên vui cười lấy.
"Khục..." Diệp Khiêm ho một tiếng, nói: "Ai là bác sĩ Chu?"
Lời này vừa nói ra, lập tức dọa bác sĩ Chu cùng nữ y tá kia nhảy
dựng. Nữ y tá cuống quít kéo lại quần áo của mình, từ trên đùi bác sĩ
Chu bước xuống, đầu rủ xuống vô cùng thấp, giống như sợ người khác nhận
ra cô vậy. Nhìn nữ y tá chắc khoản 30 tuổi rồi, có lẽ là phụ nữ đã kết hôn. Mà bác sĩ Chu kia, rất rõ ràng không phải là chồng của cô.
Nữ y tá nhìn bác sĩ Chu nói một tiếng, sau đó cúi đầu vội vội vàng
vàng chạy ra ngoài. Bác sĩ Chu sửa sang lại quần áo của mình một chút,
lé mắt nhìn Diệp Khiêm một chút, nói: "Anh là ai? Như thế nào ngay cả
một chút lễ phép cũng không hiểu, lúc tiến vào không biết gõ cửa sao?"
Tống Nhiên vừa nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Diệp Khiêm,
liền biết rõ hắn muốn nổi giận, cuống quít giật giật ống tay áo của hắn. Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, kiềm chế lửa giận của mình lại, nói:
"ông là bác sĩ Chu? Tôi là người nhà của Dương Kiến Quốc, tôi muốn hỏi
một chút tình hình của Dương Kiến Quốc." Dương Kiến Quốc, là tên của lão tía.
"Dương Kiến Quốc?" Bác sĩ Chu mở hồ sơ ra, nói, "Ông ấy không có bệnh gì, chỉ là lớn tuổi, cơ năng thân thể đã thoái hóa. Anh nếu có thời
gian thì hãy ở bên cạnh ông ấy, bởi vì ông ấy sống không được bao lâu."
Giọng điệu của bác sĩ Chu rất rõ ràng không có kiên nhẫn, khiến cho
Diệp Khiêm nghe xong phi thường không thoải mái, lông mày không khỏi có
chút nhíu lại, nói: "Tôi muốn hỏi là ông ấy bị bệnh gì, không phải để
cho ông nguyền rủa ông ấy. Ông chỉ cần trung thực đem bệnh tình của ông
ấy nói ra là được, đừng có nói những chuyện khác."
Giọng điệu của Diệp Khiêm tăng lên, khiến cho bác sĩ Chu nghe xong
cũng cảm thấy rất khó chịu. Hắn là bác sĩ trưởng, người nhà người bị
bệnh đáng lẽ phải coi hắn như thần để cung phụng, hắn đâu có gặp qua
người ngang ngược giống như Diệp Khiêm bao giờ, nên trong nội tâm tự
nhiên vô cùng khó chịu. Khinh thường nở nụ cười một tiếng, bác sĩ Chu
nói: "Anh không nghe thấy lời tôi vừa mới nói sao? Hiện tại tôi còn có
nhiều việc để làm, đi ra ngoài."
Tống Nhiên ở bên cạnh nghe xong, âm thầm thở dài, cô biết rõ cho dù
cô có khuyên bảo thì chỉ sợ cũng ngăn không nổi Diệp Khiêm nữa rồi. Quả
nhiên, sắc mặt của Diệp Khiêm ngưng tụ, một cổ sát ý vọt lên, đi nhanh
đến trước mặt bác sĩ Chu, một phát nắm được tóc của hắn, hung hăng đâm
vào trên mặt bàn, nói ra: "Con mịa mày, dám cùng lão tử trang bức,
thảo."
"Anh... Anh dám đánh người? Anh có ngon thì đừng đi, tôi lập tức báo
cảnh sát bắt anh." Bác sĩ Chu bị đụng đến đầu váng mắt hoa, thật lâu mới lấy lại tinh thần, hoảng sợ phẫn hận nói.
"Đánh mày thì thế nào, lão tử còn muốn giết chết gã bác sĩ vô năng
như mày." Diệp Khiêm vừa mới nói xong, đi qua bàn công tác đi đến trước
mặt bác sĩ Chu, một quyền hung hăng đánh vào sống mũi của hắn. Lập tức,
chỉ thấy máu mũi của bác sĩ Chu chảy ra. Bác sĩ Chu chỉ cảm thấy cái
mũi của mình vừa đau vừa chua xót, nước mắt đều chảy ra. Nhưng mà, Diệp
Khiêm lại còn chưa hết giận, một cước hung hăng đá vào bụng của hắn, đạp hắn ngã xuống sàn nhà, sau đó một cước tiếp một cước giẫm tới.
Bởi vì bệnh tình của lão tía, Diệp Khiêm đã lo lắng chờ đợi một buổi
tối, tâm tình vốn bị áp lực vô cùng, bây giờ lại gặp bác sĩ Chu trang
bức, nên đành dùng hắn để phát tiết nỗi lòng của mình.
Trong văn phòng, âm thanh thảm thiết của bác sĩ Chu vang lên, rất
nhanh hấp dẫn rất nhiều người chú ý, cửa ra vào rất nhanh tụ tập rất
nhiều người. Có bác sĩ cùng y tá bệnh viện, cũng có người bệnh cùng
người nhà của người bệnh, những người bệnh cùng người nhà người bệnh kia cũng không phải thuộc gia đình giàu có, đối với những bác sĩ ở bệnh
viện hơn phân nửa là mang theo một chút bất mãn, bây giờ nhìn thấy Diệp
Khiêm đánh bác sĩ Chu kêu cha gọi mẹ, nhao nhao cảm thấy thống khoái
không thôi, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tuy Diệp Khiêm rất phẫn nộ, nhưng cũng không có mất đi lý trí, ra tay vẫn có chừng mực, tuy đánh cho bác sĩ Chu kêu la thảm thiết, nhưng lại
không đến mức tạo thành nội thương nghiêm trọng. Động tĩnh lớn như vậy,
rất nhanh đã có y tá chạy tới văn phòng viện trưởng thông báo cho viện
trưởng, cũng có người tranh thủ thời gian gọi điện thoại báo cảnh sát.
Tống Nhiên tựa hồ cũng không có ý nghĩ đi lên kéo Diệp Khiêm lại, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, tùy ý để cho Diệp Khiêm phát tiết.