Diệp Khiêm có thể hiểu được tâm tự của Tống Nhiên, hoàn toàn chính xác,
một nữ nhân trả giá nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có bất kỳ hồi báo nào, khó tránh khỏi sẽ có chút ít chua xót. Chỉ là, Diệp Khiêm cũng
không biết rõ, tuy quả thật là có một người như vậy đang theo đuổi Tống
Nhiên, nhưng trong lòng Tống Nhiên vẫn chỉ có một mình Diệp Khiêm mà
thôi.
Chỉ là, bởi vì người kia xuất hiện, nên Tống Nhiên càng cảm giác chua xót mà thôi, bởi vậy, tâm tình của cô mới có một chút phiền
muộn.
Nhưng mà, sau khi nghe Tống Nhiên nói những lời này, Diệp
Khiêm lại rất phẫn nộ trách mắng: "Em nói không được chính là không
được, hừ, nếu chị còn dám cùng hắn lui tới em sẽ giết chết hắn."
"Em muốn làm gì? Diệp Khiêm, đến cùng thì em muốn làm sao? Em không thích
chị, chẳng lẽ em còn không để cho người khác yêu chị sao? Em cũng thật
là bá đạo a?" Tống Nhiên thậm chí còn có chút ít khóc nức nở nói.
Diệp Khiêm sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời có chút giật mình. Nói
quanh co cả buổi, Diệp Khiêm nghiêm nghị nói: "Bá đạo thì bá đạo, cũng
không phải ngày đầu tiên chị nhận thức em, chị chẳng lẽ không biết em
rất bá đạo sao? Em đã nói, chị không được cùng hắn lui tới thì chị nhất
định không được cùng hắn lui tới a."
Trong phòng khách, Thanh
Phong nguyên bản còn đang chuyên tâm tu luyện, bỗng nhiên nghe được
trong phòng ngủ truyền đến âm thanh lớn tiếng của Diệp Khiêm, khiến cho
hắn có chút sửng sốt, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
"Em xem chị là cái gì? Em nói đi, bây giờ em xem chị là cái gì? Xem chị là
người hầu của em sao? Kêu đến liền đến, chẳng lẽ chị ngay cả tự do của
mình cũng không có sao?" Tống Nhiên nói. Nhưng mà, tiếng nói rõ ràng có
chút khàn khàn nghẹn ngào.
Diệp Khiêm còn chưa từng có trông thấy Tống Nhiên khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên, cho dù Diệp Khiêm không có
nhìn thấy cô, nhưng thông qua âm thanh của cô cũng có thể cảm giác ra bộ dạng của Tống Nhiên hiện tại. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm để cho
mình tỉnh táo lại, nói: "Chị Nhiên, thực xin lỗi, em nói chuyện có chút
quá mức. Chúng ta đều phải tỉnh táo lại, hảo hảo nói chuyện, được không
nào?"
"Nói chuyện gì? Chúng ta có chuyện gì cần để nói? Dù sao
hiện tại em xem chị giống như là tài sản riêng của em vậy, em muốn thế
nào thì làm thế đó? Bản thân em không thích chị, lại còn không cho phép
người khác yêu thích chị, cũng không cho phép chị rời khỏi em, em không
có cảm giác em làm như vậy có chút ích kỷ rồi sao?" Tống Nhiên nói.
"Được rồi, em thừa nhận em có chút ích kỷ. Hiện tại em muốn hỏi chị, có phải chị thật sự quyết định rời khỏi phải không? Có phải chị muốn sống cùng
với hắn hay không?" Diệp Khiêm nói.
"Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?" Trong nội tâm của Tống Nhiên có chút khẩn trương. Cho tới nay, Tống Nhiên vẫn luôn đè nén mọi chuyện ở trong lòng, vừa rồi cô đã
phát tiết hết tất cả buồn phiền ra ngoài, nhưng bản thân cô cũng biết rõ tính tình của Diệp Khiêm.
"Được rồi, em biết rõ hiện tại cho dù
em có nói cái gì chi cũng không nghe lọt tai. Nếu như chị cảm thấy em bá đạo chiếm lấy chị không buông, không cho chị tự do vậy thì em sẽ không
phản đối nữa. Nếu như chị muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, vậy thì chị cứ đi đi." Diệp Khiêm nói, "Về phần tập đoàn Hạo Thiên, em sẽ để cho
Jack cùng chị tiến hành thủ tục bàn giao. Chị đã vất vã nhiều năm rồi,
bây giờ chị có yêu cầu gì thì cứ nói đi ra, em nhất định sẽ đáp ứng."
"Diệp Khiêm, em là kẻ hỗn đãn!" Tống Nhiên nghẹn ngào nói một câu, BA~ một
tiếng đem điện thoại cắt đứt. Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh
đô đô, Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, có chút nhíu lông mày
lại.
Không phải Diệp Khiêm không hiểu suy nghĩ của Tống Nhiên,
chỉ là hắn là loại người ăn mềm không ăn cứng, Tống Nhiên vậy mà lại
chạm đến nghịch lân của hắn, cho nên mới có kết quả như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Khiêm nói chuyện lớn tiếng với Tống Nhiên, hơn nữa
còn nói ra những lời nói tuyệt tình như vậy.
Nhìn điện thoại trên tay, Diệp Khiêm có chút sững sờ. Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Khiêm cũng
biết những lời nói vừa rồi của hắn có chút quá mức rồi, Tống Nhiên vì
hắn trả giá không hề câu oán hận nhiều năm như vậy, mà hắn vẫn chỉ xem
cô như là người chị trong gia đình mà thôi, hoàn toàn không có để ý đến
suy nghĩ của cô, lại lo theo đuổi những cô gái khác. Tống Nhiên có thể
có biểu hiện hào phóng như vậy, đã là chuyện rất khó có được rồi, vẫn
không oán không hối, cô đúng là một cô gái tốt.
Nghĩ nghĩ, Diệp
Khiêm cầm điện thoại bấm số điện thoại của Ngô Hoán Phong. Nhìn thấy
số điện thoại của Diệp Khiêm gọi tới, Ngô Hoán Phong cẩn thận từng li
từng tí nhìn trên lầu một chút, nhẹ giọng nói: "Lão đại, làm sao vậy?
Tại sao anh lại làm cho chị Nhiên khóc? Đây là ta lần đầu em nhìn thấy
chị ấy khóc, đã xảy ra chuyện gì hả?"
"Đừng hỏi nữa. Hiện tại chị ấy như thế nào rồi?" Diệp Khiêm hỏi.
"Chị ấy đang khóc ở trong phòng." Ngô Hoán Phong nói.
"Đúng rồi, có phải có một thằng lùn Nhật Bản đang theo đuổi chị Nhiên không?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.
"Đúng vậy, em đã điều tra qua thân phận của hắn, hắn là người của một gia tộc rất cổ xưa ở Nhật Bản, là truyền nhân phái Y Hạ. Bất quá, chị Nhiên một mực đều không có để ý đến hắn, chẳng qua là tiểu tử kia một bên tình
nguyện mà thôi. Lão đại, hai người không phải là vì chuyện này mà cãi
nhau chứ?" Ngô Hoán Phong nói, "Lão đại, anh cũng đừng trách em lắm
miệng, kỳ thật chị Nhiên là một cô gái tốt, chị ấy đã vì Nanh Sói chúng
ta trả giá nhiều như vậy, đối với anh cũng là một mực tình thâm ý trọng, anh không nên hoài nghi chị ấy."
Hít thật sâu một hơi, Diệp
Khiêm nói: "Vừa rồi tao nói chuyện quả thật là có chút quá mức, chút nữa mày giúp tao khích lệ chị ấy một chút. Đừng nói là tao bảo mày làm,
đúng rồi, mày thì sao? Mày không phải có một cô bạn gái ý tá sao? Hiện
tại như thế nào rồi?"
Sắc mặt của Ngô Hoán Phong đỏ lên, nói:
"Ách... Rất tốt, rất tốt." Ngoại trừ hai chữ "rất tốt", Ngô Hoán Phong
thật sự không biết phải hình dung như thế nào nữa rồi, trên phương diện tình cảm, hắn và Mặc Long rất giống nhau, đều là loại cục diện bị động.
"Vậy là tốt rồi." Diệp Khiêm nói, "Mày chiếu cố chị Nhiên nhiều một chút,
tao đem chuyện chuyện bên này xử lý xong, sẽ đi Nhật Bản. Có thời gian
rãnh thì mày hãy liên hệ với thành viên Lang Thứ một chút, cố gắng điều
tra rõ ràng tình huống ở Nhật Bản, với lại tổ chức Hắc Long hội."
"Ừ, yên tâm đi, lão đại, em biết rõ nên làm như thế nào." Ngô Hoán Phong lên tiếng.
Diệp Khiêm sau khi nói vài câu, liền cúp điện thoại. Vốn định gọi điện thoại cho Tống Nhiên, nhưng ngẫm lại hiện tại có lẽ cô rất thương tâm và
rất giận hắn, dưới tình huống như vậy cho dù hắn có nói cái gì, thì Tống Nhiên cũng nghe không lọt tai. Suy tư một lát, Diệp Khiêm bật máy vi
tính lên, sau khi đăng nhập hòm thư, hắn bắt đầu viết thư.
Một
lúc sau, một bức thư tình ý liền được viết xong. Sau khi ghi địa chỉ
người nhận thì liền gửi đi, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, tắt máy vi
tính, một lần nữa điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Lúc từ trong phòng đi ra ngoài, Thanh Phong vụng trộm dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, thè lưỡi, cũng không biết là có ý tứ gì.
Đi đến bên cạnh Thanh Phong, Diệp Khiêm hỏi: "Như thế nào rồi? Vừa rồi mày tu luyện có cảm giác được chuyện gì không đúng hay không?"
"À?
Không có, không có, cảm giác rất tốt ah." Thanh Phong hắc hắc nở nụ
cười, nói, "A, cái kia... Toàn thân em có mùi mồ hôi bẩn, em đi tắm
trước, một hồi lại nói sau ah." Nói xong, cũng không đợi Diệp Khiêm trả
lời, cuống quít đứng dậy hướng phòng tắm chạy tới. Thanh Phong cũng
không ngốc, vừa rồi Diệp Khiêm ở trong phòng rống lớn tiếng như vậy, rất rõ ràng là tâm tình của Diệp Khiêm không tốt, hắn không muốn trong lúc
mấu chốt này lại đi trêu chọc Diệp Khiêm.
Nhìn thấy cử động của
Thanh Phong, Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn hiểu rõ ý nghĩ của tên
tiểu tử này là gì. Sau khi ngồi xuống trên ghế sa lon, Diệp Khiêm lấy
điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Lâm Phong. Chuyện của Tống
Nhiên tạm thời đặt sang một bên a, dù sao còn có rất nhiều chuyện quan
trọng cần hắn đi làm. Hiện tại thế cục tỉnh Hải Nam đã bắt đầu tiến vào
giai đoạn khẩn trương, mà bởi vì mâu thuẫn giữa Hoa Kiệt cùng Lôi Giang, cũng sẽ trực tiếp liên lụy đến thế cục Đông Nam Á.
Hiện tại nhân thủ của Diệp Khiêm đều không thể sử dụng, cho nên có rất nhiều chuyện
vẫn cần tổ chức Thất Sát hỗ trợ xử lý. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng hi vọng thông qua phương thức như vậy, để làm tăng tính ràng buộc giữa Nanh
Sói cùng Thất Sát, làm sâu sắc tình cảm giữa hắn cùng Lâm Phong. Nhìn
thấy số điện thoại của Diệp Khiêm gọi tới, Lâm Phong có chút sửng sốt,
lập tức ha ha cười cười, nói: "Như thế nào? Lại có chuyện gì muốn nhờ
tôi đi làm sao? Lần này sẽ không có giảm giá nha."
"Hôm nay tâm tình của tôi không tốt, nên không muốn nói giỡn nữa." Diệp Khiêm nói.
"Thôi đi, đừng cầm tâm tình không tốt đến làm tôi sợ. Nói đi, lần này là chuyện gì?" Lâm Phong nói.
"Tôi thật không rõ, Nanh Sói hoàn toàn có năng lực làm những chuyện này, tại sao phải lãng phí tiền mời tôi?" Lâm Phong nói.
"Thứ nhất, nhân thủ của Nanh Sói hiện tại không đủ dùng; thứ hai, lần này
tiền cũng không cần tôi trả." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói, "Chỉ
cần Thất Sát xuất mã, chuyện này liền có thể giải quyết, lại không cần
tôi phải trả tiền, anh nói, chuyện này có phải là phương pháp xử lý vẹn
toàn đôi bên hay không?"
"Nói thật với anh a, gần đây nhân thủ
của tôi cũng rút ra không được, người trong tổ chức toàn bộ đã phái đi
ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Cho nên, anh Diệp, chỉ sợ lần này tôi cũng
lực bất tòng tâm a." Lâm Phong có chút áy náy nói.
Lông mày của
Diệp Khiêm có chút nhíu lại, kỳ thật Diệp Khiêm vốn có ý định mượn nhờ
tổ chức Thất Sát ám sát những người phụ trách cá độ bóng đá ở Đông Nam Á của Hoa Kiệt, như vậy mới có thể trợ giúp An Đức Liệt mau chóng nắm
giữ ngành cá độ bóng đá ở Đông Nam Á, đem lợi ích khổng lồ này thao túng tại trong tay mình. Thế nhưng mà, hiện tại Lâm Phong rút không ra nhân
thủ, Diệp Khiêm cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Đương nhiên, Diệp Khiêm cũng có thể từ trong giọng nói của Lâm Phong nghe ra hắn
cũng không phải đang đùn đẩy, mà thật sự là rút không ra nhân thủ. Nếu
như ngay cả điểm ấy tín nhiệm đều không có, Diệp Khiêm làm sao có thể
cùng Lâm Phong trở thành đôi bạn tri kỉ?
Dừng một chút, Diệp
Khiêm nói: "Đã như vậy, tôi đây chỉ có thể dùng biện pháp khác rồi. Đúng rồi, bây giờ anh đang ở đâu? Nhớ đừng tiếp quá nhiều nhiệm vụ a, chờ
khi tôi đem chuyện bên này xử lý xong, chúng ta cùng đi Nhật Bản."
"Tốt, đến lúc đó anh sớm thông báo cho tôi biết trước một tiếng là được rồi.
A, không nói nữa, tôi phải làm việc rồi, lúc khác lại trò chuyện." Lâm
Phong nói xong, cúp điện thoại, sau đó liền tắt máy.
Nghe được
bên trong truyền đến âm thanh đô đô, Diệp Khiêm có chút nhếch miệng.
Nghe câu nói vừa rồi của Lâm Phong, Diệp Khiêm liền biết rõ, đoán chừng
hắn đang chấp hành nhiệm vụ gì đó, bất quá hắn vậy mà ngay tại lúc
chấp hành nhiệm vụ mà còn có thể nói chuyện điện thoại, chuyện này để
cho Diệp Khiêm có chút giật mình ah.
Điện thoại vừa mới cắt đứt,
âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm lại vang lên. Nhìn cũng không nhìn,
Diệp Khiêm trực tiếp bắt máy. "Diệp tiên sinh, tôi đã đến sân bay thành
phố Hải Khẩu rồi!"