Những người này tự mình đưa tới cửa, Diệp Khiêm tự nhiên là cầu còn không
được, hiện trường có nhiều phóng viên như vậy, đây chính là một loại
tuyên truyền miễn phí ah.
Nam tử đầu lĩnh khinh thường hừ một tiếng, nói:
"Tại hạ Thượng Dã Tinh, là quán chủ hội quán Karate, đai đen tám đoạn.
Nghe nói Cực Quyền Đạo hôm nay khai trương, cho nên đặc biệt đến lãnh
giáo mấy chiêu, nhằm để cho mọi người biết rõ Karate mới là võ thuật
mạnh nhất trên thế giới, Cực Quyền Đạo bất quá chỉ là võ dành cho thư
sinh trói gà không chặt mà thôi."
Diệp Khiêm còn chưa kịp nói lời nào, thì ngoài
cửa lại đi tới một nhóm người, nam tử đầu lĩnh rất khinh thường nói:
"Thượng Dã quán chủ, ngươi cũng quá đề cao Karate rồi. Taekwondo Nhật
Bản mới là công phu mạnh nhất trên thế giới, Karate bất quá chỉ là môn
võ có tiếng mà không có miếng thôi."
Diệp Khiêm nhún vai, hứng thú nhìn hai người bọn họ. Thượng Dã Tinh hừ lạnh một tiếng, nói: "An quán chủ, ngươi nếu như
không phục có thể thử một lần."
"Chả lẽ lại sợ ngươi, lần trước chúng ta bất
phân thắng bại, hôm nay vừa vặn lại đọ sức một chút." An Hanh Húc
khinh thường nói.
"Lần trước là ta hạ thủ lưu tình, lần này ta sẽ
không khách khí." Thượng Dã Tinh vừa nói vừa xoắn ống tay áo lên, có bộ
dạng muốn cùng với An Hanh Húc đại chiến một hồi.
"Đợi một chút, đợi đã nào...!" Diệp Khiêm cuống
quít phất phất tay, nói, "Các ngươi hôm nay rốt cuộc là tới nơi này làm
cái gì? Là tới chúc mừng hay là muốn đá quán của ta?"
Thượng Dã Tinh cùng An Hanh Húc không khỏi sửng
sốt nhìn nhau, sau đó ánh mắt hướng Diệp Khiêm, nói: "Đúng vậy, chúng ta là đến đá quán của ngươi." Cơ hồ là trăm miệng một lời.
Hai người đều sửng sốt liếc nhau một cái, nói:
"Ngươi lên trước hay là ta lên trước?" Lại là trăm miệng một lời, ngược
lại có chút bộ dạng anh không ra anh, em không ra em.
"Ngươi nói theo ta làm gì? Muốn đánh nhau phải không?" Thượng Dã Tinh trách mắng.
"Đjxmm~, đánh thì đánh, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao." An Hanh Húc không phục nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Mịa, hai
người các ngươi có còn đến đá quán hay không? Được rồi được rồi, hai
người các ngươi cùng lên đi, ta giải quyết một lần cho xong, miễn cho
phiền toái."
Trần Mặc ở bên bên không khỏi nở nụ cười, tiến
lên vài bước, đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, hai tiểu lâu la mà thôi, không cần lão đại tự mình ra tay, để ta là được rồi."
"Không cần, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian." Diệp Khiêm nói.
Nghe đối thoại của Diệp Khiêm cùng Trần Mặc, căn bản cũng không có đem bọn họ để vào mắt, Thượng Dã Tinh cùng An Hanh
Húc không khỏi hừ một tiếng. "Một mình ngươi mà đòi đánh bại hai người
chúng ta? Ngươi cũng đánh giá mình quá cao rồi. Một người ta cũng có thể giải quyết ngươi rồi, miễn cho ngươi tí nữa thua lại nói chúng ta lấy
nhiều khi ít." An Hanh Húc nói.
"Đúng vậy a, để ta đánh đi, trong vòng năm phút
đồng hồ nếu ta không thể đem ngươi đánh bò xuống, Thượng Dã Tinh ta từ
nay sẽ không xuất hiện tại Đài Loan." Thượng Dã Tinh nói.
"Năm phút đồng hồ? Cắt, ta chỉ cần ba phút, ba phút không đem ngươi đánh bò xuống, ta sẽ bơi trở lại Nhật Bản." An Hanh Húc nói.
"Mịa, im hết chưa, muốn đánh thì các ngươi cùng
tiến lên, bằng không thì cút ngay cho ta. Ba phút, trong vòng ba phút
không đem hai người các ngươi đánh bò xuống, ta sẽ trở lại Hoa Hạ ngay
lập tức. Nếu như thắng, hai người các ngươi bơi trở về nước cho ta."
Diệp Khiêm nói.
"Anh làm được hay không?" Hồ Hội đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, có chút lo lắng nói, "Bọn họ đều là cao thủ đai đen tám
đoạn, không dễ dàng giải quyết đâu."
Diệp Khiêm nở nụ cười, tiến đến bên tai Hồ Hội,
nói: "Em quên anh làm nghề gì sao? Công phu của anh là để giết người,
cũng không phải dùng để đẹp mắt, ba phút đủ để giải quyết bọn họ rồi."
Hồ Hội có chút sửng sốt, không nói thêm gì nữa,
bất quá trong nội tâm lại âm thầm chuẩn bị nếu tí nữa Diệp Khiêm làm
không được thì nàng sẽ vụng trộm giúp hắn một tay.
Hướng tất cả phóng viên báo chí phất phất tay,
Diệp Khiêm nói: "Các vị phóng viên bằng hữu, mọi người làm chứng a, hôm
nay ta solo với chủ hội quán Karate Thượng Dã Tinh cùng với chủ hội quán Taekwondo An Hanh Húc, ai thua thì bơi lội về nước, hết cuộc đời này
không được đặt chân tới Đài Loan."
"Diệp Khiêm, Diệp Khiêm, Diệp Khiêm. . ." Thanh
niên nam nữ Đài Loan, điên cuồng thét vang lên chói tai, tràng diện này
so với minh tinh cũng không kém a.
Lời cũng đã nói đến như vậy, Thượng Dã Tinh cùng An Hanh Húc cũng không có lý do từ chối. Một cộng một không nhất định
bằng hai, có đôi khi lại nhỏ hơn hai. Một người trong một phút đồng hồ
có thể đào một cái lỗ, nhưng sáu mười người tại một giây đồng hồ lại
tuyệt đối không đào được một cái hố. Tuy nói Thượng Dã Tinh cùng An Hanh Húc đều là cao thủ, nhưng mà sau khi bọn hắn liên thủ thực lực cũng
không nhất định sẽ tăng lên nhiều lần, có khi còn giảm thấp thực lực.
Thứ nhất, bọn họ căn bản chưa từng có hợp tác với nhau lần nào; thứ hai, bọn họ đều tự ngạo, thậm chí còn có ý nghĩ tự mình đem Diệp Khiêm đánh
bò xuống. Cũng chính bởi vì như thế, Diệp Khiêm mới tự tin trong vòng ba phút đánh bại bọn ho.
Đương nhiên, cho dù bọn họ liên thủ làm cho thực lực yếu bớt, nhưng mà dù sao cũng là cao thủ đai đen tám đoạn, Diệp
Khiêm vẫn phải lấy ra bản lĩnh thật sự mới có thể OK.
"Hai vị, xin mời vào bên trong a!" Diệp Khiêm
khẽ cười nói. Cao thủ chân chính quyết đấu phải có tâm không sợ hãi, cho dù đối mặt Thái Sơn áp đỉnh tâm cũng phải bất động, lúc đó chiêu thức
sẽ không loạn. Đừng nói là loại tỷ thí bình thường này, cho dù là đối
mặt sói, hổ, báo, tổ chức sát thủ, Diệp Khiêm cũng có thể bảo trì phần
trấn định kia.
Thượng Dã Tinh cùng An Hanh Húc liếc nhau, sau
đó đều đi vào bên trong. Phóng viên báo chí cũng đều nhao nhao tràn vào, cũng may có thành viên Tử Lang phụ trách duy trì trật tự hiện trường,
đem những người kia ngăn tại bên ngoài lôi đài. Đèn flash không ngừng
lóe lên, bọn họ đang nghĩ, giữa Cực Quyền Đạo, Taekwondo cùng Karate rốt cuộc môn võ thuật nào mạnh nhất? Mà để cho bọn hắn càng cảm thấy hứng
thú chính là người thua cuộc phải bơi lội về nước, bơi qua biển rộng trở về nước nhất định là chết không thể nghi ngờ ah. Không nói đến chuyện
gặp cá mập, chỉ cần mệt mỏi cũng có thể đem bọn họ mệt chết.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hồ Hội, Trần Mặc có chút nở nụ cười, nói: "Đại tẩu, ngươi yên tâm đi, lão đại đối phó hai
người bọn họ không có vấn đề, lão đại là đệ nhất cao thủ cận chiến của
Nanh Sói, từng theo đại sự cổ võ nổi danh Hoa Hạ học công phu, lại ở
trên chiến trường lịch lãm rèn luyện, nên thu thập hai người bọn họ rất
dễ dàng."
Hồ Hội kinh ngạc nhìn Trần Mặc, hỏi: "Ngươi nói Diệp Khiêm học qua cổ võ thuật? Sư phụ hắn là ai?"
Trần Mặc hơi sững sờ, nói: "Đại tẩu không biết
à? Kỳ thật ta cũng không biết sư phụ lão đại là ai. Lúc ấy ngoại trừ lão đại còn có đệ nhất cao thủ Nanh Sói là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng bái ông ấy làm sư phụ."
"Nha." Hồ Hội lên tiếng, trong nội tâm âm thầm
suy nghĩ sư phụ của Diệp Khiêm có phải cũng giống như sư phụ của nàng
hay không? Bất quá ngẫm lại liền cảm thấy không có khả năng, nếu không
công phu của Diệp Khiêm không có khả năng lại chênh lệch như thế. Là hắn tận lực che giấu? Hồ Hội cũng cảm thấy không giống.
Trên lôi đài, Diệp Khiêm cởi áo khoác của mình
ra, áo ba lỗ màu đen bó chặt trên thân thể, làm lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Dưới lôi đài, các pretty girl càng điên cuồng thét lên, nguyên một đám
thậm chí còn tưởng tượng cảnh cùng Diệp Khiêm mây mưa trên giường nhất định sẽ là chuyện rất hưởng thụ.
Diệp Khiêm nếu như sớm biết sẽ có hiệu quả như
vậy, thì đánh chết hắn cũng sẽ không đi làm MV tuyên truyền Cực Quyền
Đạo. Đài Loan bởi vì chịu ảnh hưởng của các nước Phương Tây và Nhât Bản, nên nữ nhân ở đây đều rất cởi mở, MV cùa Diệp Khiêm bày ra khí khái
nam nhân đã làm cho các nàng rung động thật sâu, mang theo tâm lý sùng
bái thần tượng, khiến cho các nàng sùng bái Diệp Khiêm có chút mù quáng.
Karate xuất xứ từ các điệu múa vùng nông thôn
Lưu Cầu cùng võ Đường Thủ Hoa Hạ, trải qua người Nhật Bản cải cách, bỏ
bớt đi rất nhiều chiêu thức trong đó, làm cho nó càng thêm có lực công
kích cùng lực sát thương, chú ý chính là lấy công làm thủ, quyền cước
liên miên không dứt. Mặc dù có chỗ tốt, nhưng bọn họ không để ý đến
một chuyện rất nghiêm trọng, đó là chiêu thức quá cứng nhắc, không còn
linh hoạt tự nhiên giống như võ Đường Thủ Hoa Ha trước kia.
Về phần Taekwondo, chú ý phần lớn là công kích chân, thối pháp linh hoạt, lại vô cùng xinh đẹp, nên lực sát thương rất thấp.
Thượng Dã Tinh cùng An Hanh Húc liếc nhau, tiếp
theo quay người hướng Diệp Khiêm hành lễ trong võ thuật, sau đó liền
triển khai tư thế. Diệp Khiêm bỗng nhúc nhích ngón tay, phát ra một hồi
âm thanh đùng đùng, hai mắt chăm chú nhìn hai người trước mặt. Đã nói
trong vòng ba phút phải giải quyết bọn họ, nên Diệp Khiêm nhất định phải chủ động tấn công, lợi dụng liên hoàn công kích đánh cho bọn họ bò
xuống, hắn không có quá nhiều thời gian đi quan sát nhược điểm của bọn
họ. Cũng may năm đó Lâm Cẩm Thái đã nói với Diệp Khiêm nhược điểm của
Karate cùng Taekwondo, cũng đã cùng hắn đối luyện qua, cho nên Diệp
Khiêm đối với hai loại công phu này cũng hiểu rõ.
"Diệp Khiêm, Diệp Khiêm, Diệp Khiêm, Diệp Khiêm. . ." Dưới lôi đài, thanh niên nam nữ nhao nhao kêu la động viên Diệp
Khiêm. Tất cả đèn flash của phóng viên báo cũng đều nhao nhao nhắm ngay
trên đài, điên cuồng chụp ảnh.
Diệp Khiêm quay đầu nhìn những người ở dưới lôi
đài nở nụ cười, sắc mặt ngưng tụ, hai tay đột nhiên dừng lại. Lập tức,
trên thân bao phủ một loại sát ý rất cường đại, Diệp Khiêm không còn cất dấu khí thế cường đại của bản thân, nhao nhao phóng xuất ra. Cao thủ
quyết đấu, đầu tiên nhất định phải muốn ở trên mặt khí thế áp đảo đối
phương, đây cũng là một loại chiến đấu vô hình. Khí thế của Diệp Khiêm
giống như nước sông cuồn cuộn, điên cuồng hướng Thượng Dã Tinh cùng An
Hanh Húc mà đi, mà ngay cả Hồ Hội ở dưới lôi cũng không khỏi có chút
sửng sốt, nàng hoàn toàn không ngờ, bằng công phu hiện tại mà Diệp Khiêm lại có thể tản mát ra khí thế cường đại như thế.
Thượng Dã Tinh cùng An Hanh Húc cũng nhao nhao
phóng xuất ra khí thế của mình, muốn chống lại khí thế cường đại của
Diệp Khiêm, nhưng mà lại cảm thấy vô dụng. Khí thể của Diệp Khiêm chính
là sát khí, nó như lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm thấu vào lòng bọn họ, trán của bọn họ chảy ra mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com