Sau khi nghĩ ngơi vài ngày tại thành phố Hàng Châu, Diệp Khiêm nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Kình Thiên, kêu hắn đến Bắc Kinh, đi đảm nhận
chức vụ huấn luyện viên trong quân đội. Dù sao Diệp Khiêm hiện tại cũng
đang nhàn rỗi nhàm chán, liền đáp ứng, lần trước đã đã đáp ứng Hồ Nam
Kiến, nên Diệp Khiêm tự nhiên không có cự tuyệt.
Trọng yếu hơn
là, Diệp Khiêm tin tưởng, nhiệm vụ này khẳng định không phải là mục đích chính yếu nhất, nếu không cũng không cần phải cho hắn quân hàm thiếu
tường. Cho hắn Quân hàm thiếu tướng là vì hắn phải đảm nhiệm chức huấn
luyện viên trong quân đội một thời gian ngắn, nói ra ai cũng không tin
a, Diệp Khiêm phỏng đoán chuyện này chỉ sợ chẳng qua là một khúc nhạc
dạo đầu mà thôi, còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn còn đợi hắn ở phía sau.
Sân bay quốc tế Thủ đô Bắc Kinh, Diệp Khiêm vừa mới đi ra ngoài, Hoàng Phủ
Kình Thiên liền dẫn một vị nam tử trung niên ước chừng 30 tuổi đi qua
nghênh đón. Đi đến trước mặt Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Kình Thiên ôm hắn một cái, ha ha cười nói: "Chuyện lần trước cám ơn ngươi rồi, nếu như không
được ngươi thông báo, thì thân phận của Lý Nhược thật sự không dễ dàng
bị phát hiện ah. Xú tiểu tử, thủ hạ của ngươi ngược lại là nhân tài a,
ngay cả hệ thống tình báo của Nhật Bản cũng có thể xâm nhập."
Nói thật, lừa lão đầu tử này, trong nội tâm của Diệp Khiêm cảm thấy có
chút băn khoăn, bất quá ngẫm lại, lão đầu tử này dù sao cũng đang nhàn
rỗi nhàm chán, tìm một chút việc để cho lão làm cũng tốt. Ha ha nở nụ
cười, Diệp Khiêm nói: "Ngành tình báo của Nhật Bản thì tính là cái
đếch gì, ngay cả hệ thống máy tính của CIA và FBI đều bị chúng ta xâm
nhập qua."
Hoàng Phủ Kình Thiên sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, nói: "Tiểu tử ngươi nói là thật hay giả?"
"Đương nhiên là giả dối a, ha ha!" Diệp Khiêm cười nói.
Hoàng Phủ Kình Thiên hiển nhiên là không tin rồi, kiên quyết nói: "Ta cũng
mặc kệ a, về sau có chuyện ta có thể lại nhờ ngươi rồi. Còn có cao thủ
máy tính kia là ai?, có cơ hội thì giới thiệu để ta nhận thức."
"Như thế nào? Muốn đào góc tường của ta?" Diệp Khiêm nói, "Ta khuyên lão sớm bỏ ý nghĩ này đi a, người của ta không dễ dàng thu mua đâu."
"Móa, nói cái gì thế, bằng quan hệ của chúng ta, mà còn nói những lời đó ah." Hoàng Phủ Kình Thiên giả vờ giả vịt cười nói, "Đến, ta giới thiệu cho
ngươi, vị này là Cổ Triết Danh đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói
của chúng ta." Vừa nói vừa chỉ nam tử ở bên cạnh.
Sau đó lại
hướng nam tử kia giới thiệu nói: "Cổ đại đội trưởng, ta giới thiệu cho
ngươi, vị này là Diệp Khiêm, người được mấy đại quân khu liên hợp bổ
nhiệm quân hàm thiếu tướng."
Cổ Triết Danh không khỏi sửng sốt
một chút, lúc đến chỉ là nghe nói muốn tiếp đón một người đi quân doanh
phụ trách huấn luyện bộ đội Nanh Sói, ở đâu nghĩ đến dĩ nhiên lại là
một thiếu tướng, hơn nữa nhìn niên kỷ cũng không quá đáng hơn 20 tuổi,
tiểu tử này làm như thế nào bò lên trên vị trí cao như vậy a. Trong nội tâm thầm nghĩ Diệp Khiêm đoán chừng là con ông cháu cha, dựa vào phúc
ấm của tổ tiên mới có thể leo lên vị trí này, tự nhiên là đối với hắn
có chút khinh thường. Bất quá Hoàng Phủ Kình Thiên ở chỗ này, hắn cũng
không dám lỗ mãng, nếu không cũng phải cùng tiểu tử này đọ sức một
phen. Dù sao cũng không vội, về sau còn nhiều thời gian mà."BA~" một
chút, Cổ Triết Danh chào theo nghi thức quân đội, nói: "Trung tá Cổ
Triết Danh tham kiến Thiếu tướng."
Diệp Khiêm ha ha cười cười,
nói: "Đừng khách khí như vậy, chúng ta niên kỷ đều không sai biệt lắm,
xem nhau như huynh đệ là đươc rồi. Quân hàm Thiếu này của ta cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, không có một Binh lính thuộc hạ, haiz." Diệp
Khiêm vừa nói vừa nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, trong mắt có một tia khiêu
khích xem thường, hiển nhiên là có chút không thoải mái. Nói như thế nào cũng là Thiếu tướng, tối thiểu cũng phải phân cho hắn mấy tên Binh sĩ
a, bà nội nó, chẳng những một cái không có, hơn nữa giấy chứng nhận này
cầm đi ra ngoài, cũng không có bao nhiêu người có thể chứng minh là đồ
thật.
Hoàng Phủ Kình Thiên tự nhiên nhìn ra ý tứ của Diệp Khiêm, ha ha nở nụ cười, nói: "Cổ đại đội trưởng, quân hàm của hắn là quân sự
cơ mật, không được đối ngoại tiết lộ, hiểu rõ chứ?"
"Vâng!" Cổ
Triết Danh đáp. Quân nhân thì có phong phạm của quân nhân, Cổ Triết Danh cũng không hổ là đại đôi trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ, chỉ
cần xem khí tức quân nhân trên người hắn, liền biết hắn không phải là
người bình thường. Thế đứng cao ngất, hai mắt nhìn thẳng về phía trước,
nói chuyện trung khí mười phần. Cùng với hắn so sánh, Diệp Khiêm đâu có
giống như quân nhân, ngược lại càng giống thổ phỉ hơn.
"Tốt rồi, tốt rồi, người ta đã giới thiệu xong, chúng ta bây giờ đi thôi!" Hoàng
Phủ Kình Thiên ha ha cười cười, lôi kéo Diệp Khiêm trực tiếp hướng ngoài phi trường đi ra. Hoàng Phủ Kình Thiên tuy không phải là người trong
quân đội, nhưng do có quan hệ với gia tộc Hoàng Phủ, lão ở trong quân
đội có uy vọng rất cao, hơn nữa bản thân lão cũng là cường giả, quân đội rất tôn kính cường giả, bởi vậy Cổ Triết Danh đối với Hoàng Phủ Kình
Thiên tự nhiên là tôn kính như cha.
Cơm trưa là ở trong phòng ăn quân đội, đồ ăn tuy không phải rất phong phú, nhưng phối hợp dinh dưỡng vô cùng tốt, đều là do chuyên gia dinh dưỡng phụ trách phối hợp. Hoàng
Phủ Kình Thiên không cùng đến, là Cổ Triết Danh mang theo Diệp Khiêm
đến. Trên đường đi Diệp Khiêm luôn hữu ý vô ý tìm chủ đề, thế nhưng mà
Cổ Triết Danh cơ hồ không có phản ứng gì. Đến cuối cùng Diệp Khiêm cũng
hiểu được hai chữ nhàm chán, chẳng muốn nghĩ nữa, dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Kỳ thật, nơi bộ đội đặc chủng Nanh Sói đối với bên
ngoài mà nói là chỗ rất thần bí, thế nhưng mà tại trong quân khu cũng
không có quá thần bí. Bất quá, chỗ huấn luyện của bộ đội đặc chủng Nanh
Sói, bất luận là chi bộ đội nào đều không thể tiến vào, nếu không sẽ
theo quân pháp mà làm, trực tiếp chuyển giao cho toà án quân sự Thẩm
Phán.
Sau khi tiến vào quân khu, một mực xuyên thẳng đến cuối
cùng là nơi đóng quân của bộ đội đặc chủng Nanh Sói, Diệp Khiêm cũng
không có nhìn thấy một nữ binh sĩ nào, trong nội tâm không khỏi có chút
kỳ quái, chẳng lẽ nơi này nữ binh sĩ cùng nam Binh sĩ tách ra?
Cơm nước xong xuôi, sau khi nghỉ ngơi một giờ, Cổ Triết Danh đứng dậy nói:
"Diệp huấn luyện viên, chúng ta đi sân huấn luyện a." Bởi vì Hoàng Phủ
Kình Thiên lúc trước nhắn nhủ, cho nên Cổ Triết Danh đổi giọng gọi là
Diệp huấn luyện viên, mà không phải là Thiếu tướng.
"Tốt, ta
cũng rất muốn nhìn xem bộ đội đặc chũng Nanh Sói các ngươi huấn luyện
như thế nào." Diệp Khiêm cười cười, đứng dậy đi theo Cổ Triết Danh hướng phòng huấn luyện đi đến.
Lúc đến cửa ra vào, đã có thể nghe
thấy bên trong truyền đến trận trận tiếng hô. Cổ Triết Danh giới thiệu
nói: "Diệp huấn luyện viên, nơi đây là của phòng huấn luyện cận chiến
của chúng ta, mời!"
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Cổ Triết
Danh, Diệp Khiêm liền đoán được tâm tư của tiểu tử này đang nghĩ cái gì, nhất định là muốn nhục nhã hắn một phen đây mà. Bất quá Diệp Khiêm cũng không có để trong lòng, với tư cách quân nhân, ai không có vài phần
ngạo khí cùng ngạo cốt, nếu không thì cũng không phải là quân nhân nữa
rồi.
Diệp Khiêm cất bước đi vào, một màn trước mắt không khỏi
lại để cho hắn sững sờ, bộ đội đặc chủng Nanh Sói huấn luyện thật có
chút tàn khốc, những binh lính kia cầm côn gỗ cùng cục gạch hướng trên
đầu, trên lưng, trên cánh tay của mình đập tới, làm cho chúng gãy thành
hai đoạn. Ngạnh Khí Công a, Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.
Cổ Triết Danh cũng đi đến, sau khi đứng bên cạnh Diệp Khiêm, quát: "Tất cả tập hợp!"
Vừa mới nói xong, rất nhanh hơn bốn mươi tên binh sĩ của bộ đội đặc Nanh
Sói liền đứng lại thành hàng. Một gã nam tử chạy bộ tới, hành quân lễ,
nói: "Báo cáo đại đội trưởng, tập hợp hoàn tất, mời ra chỉ thị!"
"Nghỉ!" Cổ Triết Danh nói.
Âm thanh giẫm chận tại chỗ truyền đến rất chỉnh tề, Diệp Khiêm cũng không
khỏi có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Hoàn toàn chính xác, trong
quân đội là nơi bồi dưỡng nam nhi nhiệt huyết, nơi đây, đổ máu không đổ
lệ.
Cổ Triết Danh nhìn những binh sĩ kia, nói: "Vị này là Diệp
Khiêm, Diệp huấn luyện viên, về sau hắn sẽ phụ trách công tác huấn luyện các ngươi, mọi người hãy hoan nghênh!"
Trong nội tâm những binh lính kia mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vỗ tay hoan nghênh. Cổ
Triết Danh phất phất tay, tiếng vỗ tay lập tức dừng lại, quay đầu nhìn
Diệp Khiêm nói: "Diệp huấn luyện viên, không biết ngươi đối với huấn
luyện cận chiến của chúng ta có ý kiến gì không?"
Diệp Khiêm ha
ha cười cười, nói: "Cái nhìn thật không có, bất quá có chút ít ý kiến
nhỏ. Các ngươi chắc là đang tập võ thuật cổ truyền Hoa Hạ, khẳng định
tập tới một mức độ nào đó có thể giảm bớt lực sát thương của kẻ dịch.
Các ngươi là bộ đội đạc chủng Nanh Sói, các ngươi phải đối phó với
những tội phạm nguy hiểm nhất, đối đãi với những tội phạm này không thể
mềm lòng, phải một kích trí mạng, nếu không sẽ có hậu quả rất nghiêm
trọng. Cổ đại đội trưởng có đồng ý không?"
"Nói như vậy, Diệp
tiên sinh khẳng định cũng là cao thủ cận chiến, không bằng tại hiện
trường chỉ đạo một chút, như thế nào?" Cổ Triết Danh nói.
Đây là chuyện Diệp Khiêm đã dự liệu trước, đối phó với quân nhân có chút ngạo khí cùng ngạo cốt này, thì phải xuất ra thực lực của bản thân, nếu
không người khác căn bản sẽ không phục ngươi. Có chút nở nụ cười, Diệp
Khiêm nói: "Ta nhận chức huấn luyện viên bộ đội đặc chủng Nanh Sói,
chuyện này tự nhiên là chuyện đương nhiên. Cổ đại đội trưởng, ai có kỹ
thuật cận chiến tốt nhất nơi đây?"
"Hạ Bảo, ra khỏi hàng!" Cổ Triết Danh nói.
"Đến!" Một chàng trai thân cao ước chừng 1m8 đứng dậy chạy bộ tới, hành lễ.
Cổ Triết Danh chỉ chỉ Hạ Bảo, nói với Diệp Khiêm: "Diệp huấn luyện viên,
đây là người có kỹ thuật cận chiến tốt nhất của, gia gia của hắn đã từng là hòa thượng của Thiếu Lâm tự."
Diệp Khiêm có chút cười cười,
vỗ vỗ bả vai Hạ Bảo, đấm bóp lồng ngực của hắn, nói: "Ừ, chàng trai này
rất cường tráng ah." Lời này vừa ra, tất cả mọi người không khỏi sửng
sốt một chút, nhìn bộ dáng của Diệp Khiêm giống như là bê đê đang sờ mó
tình nhân, toàn thân tiểu tử Hạ Bảo run lên một cái, có chút hoảng sợ
nhìn xem Diệp Khiêm.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm hỏi: "Hạ Bảo đúng không, ngươi cảm thấy ngươi sau bao nhiêu chiêu thì có thể đánh bại ta?"
"Báo cáo huấn luyện viên, người không thể xem bề ngoài, ta không biết." Hạ Bảo nói.
"Người trẻ tuổi phải có tự tin." Diệp Khiêm nói, "Ta nói, ta một chiêu có thể đánh bại ngươi. Ngươi có tin hay không?"
"Báo cáo huấn luyện viên, ta không tin." Hạ Bảo nói.
Diệp Khiêm ha ha cười nói: "Chúng ta đây đánh cuộc, ta nếu như thắng, đùi gà của ngươi đêm nay toàn bộ cho ta, ta thua, đùi gà cho ngươi, như thế
nào?"
"Thật sự!" Hạ Bảo ngu ngơ nở nụ cười, nói, "Huấn luyện viên không được chơi xấu nha."
"Ca là một người chính trực, sao có thể đối với tiểu hài tử chơi xấu. Quyết định vậy nha!" Diệp Khiêm mỉm cười, cởi áo khoác của mình ra, lộ ra bên trong áo thun ba lỗ màu đen, nơi ngực, có một hình xăm đầu sói đỏ như
máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com