Hai người sóng vai đi vào trong văn phòng câu lạc bộ tập thể hình, Đồ
Hải thái độ khiêm cung, dâng trà cho Diệp Khiêm, hắn có chút hơi sợ hãi
khi ngồi đối diện Diệp Khiêm. Một người có thể leo đến địa vị cao, vô
luận là quan trường hay là hắc đạo, kỳ thật đều chú ý đến nhãn lực, nhìn mặt mà nói chuyện, nịnh nọt, Đồ Hải có thể nói là kẻ lão luyện, nếu
không cũng không thể tại sau khi Sơn Đại Vương Phùng Phong chết, liền có thể ngồi xuống vị trí của Phùng Phong.
"Diệp tiên sinh, tìm tại
hạ có chuyện gì cần phân phó sao?" Đồ Hải thăm dò hỏi. Vừa mới rồi Lý Tể Thiên gọi điện thoại cho hắn, chỉ nói là huynh đệ Diệp Khiêm của hắn
tìm mình có một số việc, lại để cho hắn hảo hảo chiêu đãi, về phần là
chuyện gì, Lý Tể Thiên cũng không có nói.
Diệp Khiêm cũng không
quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Hôm nay đặc biệt tới bái phỏng Đồ lão
bản thật ra là vì chuyện của cậu em vợ ta, ta nghe nói Đồ lão bản tại
thành phố Hàng Châu là người có thần thông quảng đại, mặt mũi đủ, cho
nên có một số việc muốn nhờ Đồ lão bản ra tay giúp."
Đồ Hải tự
nhiên là mừng rỡ không thôi, có thể giúp đỡ Diệp Khiêm, đây chính là cơ
hội ngàn năm khó gặp a, sau chuyện này hắn cũng có thể leo lên cây một
đại nhân vật a, đừng nói thành phố Hàng Châu nhỏ bé này, không chừng về
sau mượn danh tiếng của Diệp Khiêm có thể đem trọn thế lực tỉnh Chiết
Giang đều thâu tóm trong tay của hắn. Nghe được Diệp Khiêm vừa nói như
vậy, Đồ Hải liền nói gấp: "Diệp tiên sinh quá khách khí, có chuyện gì
ngươi cứ việc phân phó, một câu, tại hạ cam đoan xử lý thỏa đáng cho
ngươi."
"Có những lời này của Đồ lão bản tại hạ đã an tâm. Thực
không dám đấu diếm, cậu em vợ của ta gọi Lâm Dịch, chính là cháu trai
của phó bí thư tỉnh ủy Lâm Hải, hôm nay, lúc sáng sớm hắn đã làm tổn
thương một người, bây giờ đối phương vẫn còn trong bệnh viện, đoán chừng cũng sống không qua nỗi hôm nay. Lâm Dịch là nam đinh duy nhất của gia
tộc nhạc phụ ta, đáng tiếc nhạc phụ ta vì thân phận nên không tiện nhúng tay vào chuyện này, tại hạ lúc này mới nghĩ đến nhờ Đồ lão bản ra tay
giúp đỡ." Diệp Khiêm nói.
Đây chính là trên trời rơi xuống chuyện tốt, chỉ cần hoàn thành chuyện này, chẳng những cùng Diệp Khiêm kéo lên quan hệ, còn cùng Lâm Hải kéo lên quan hệ a, chuyện này đối với sự phát triển sau này của hắn chính là sâu sắc có lợi. Nghĩ tới đây, Đồ Hải
nói: "Vậy Diệp tiên sinh muốn ta làm như thế nào?"
"Ta đã nghĩ kỹ hai cái biện pháp, bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, cho nên phải đồng
thời tiến hành, không thể bởi vì chuyện này mà làm trễ nãi tiền đồ của
cậu em vợ ta." Diệp Khiêm nói, "Ta biết rõ Đồ lão bản tại thành phố Hàng Châu có uy tín và danh dự, tam giáo cửu lưu đều phải bán ngươi vài phần mặt mũi. Địa điểm Lâm Dịch giết người là tại tiệm cơm Thanh Nhã, ngoại
trừ tiểu tử Tiêu gia cùng trợ lý minh tinh ra, còn có nhân viên phục vụ
quán cơm trông thấy. Ah, người bị giết là Lý Nhược, đại minh tinh. Ta hi vọng Đồ lão bản có thể lợi dụng thủ đoạn của mình đi nói với lão bản
tiệm cơm cùng nhân viên công tác, bọn hắn trông thấy chính là tiểu tử
Tiêu gia giết người, cậu em vợ của ta chưa từng có đi đến tiệm cơm."
"Tiêu gia? Là Đại công tử xí nghiệp Tiêu thị thành phố chúng ta?" Đồ Hải hỏi.
"Không sai, chính là hắn, hắn từ trước đến nay cùng cậu em vợ của ta không
đúng đường, như vậy cũng thuận tiện mượn cơ hội này loại trừ hắn. Xí
nghiệp Tiêu thị cũng không có gì lớn, chỉ cần vài phút là có thể chơi
suy sụp bọn họ, cho nên Đồ lão bản không cần phải lo lắng chuyện này."
Diệp Khiêm nói.
"Diệp tiên sinh nói đùa, chuyện ngài phân phó ta
tự nhiên hết sức xử lý thỏa đáng, quản hắn khỉ gió là người thế nào." Đồ Hải nói, "Chuyện lão bản cùng những nhân viên quán cơm cứ yên tâm giao
cho ta, chỉ cần đe dọa một chút sau đó lại cho ít tiền, liền dễ dàng
giải quyết mà thôi. Biện pháp của Diệp tiên sinh, ta cam đoan xử lý thỏa đáng."
"Vậy tại hạ xin tạ ơn Đồ lão bản trước." Diệp Khiêm vừa
nói vừa từ trong túi tiền móc ra một tờ chi phiếu, xoát xoát xoát trực
tiếp viết xuống 300 vạn, đưa tới, nói, "Số tiền này coi như là cho chủ
quán cơm cùng nhân viên, về phần thù lao của Đồ lão bản, sau khi mọi
chuyện hoàn thành, sẽ đưa thêm."
"Ai? Diệp tiên sinh, ta sao có
thể thu tiền của ngài." Đồ Hải ngăn cản nói. Đối với hắn mà nói, chút
tiền ấy chỉ là chuyện nhỏ, có thể cùng Diệp Khiêm có quan hệ đó mới là đại sự, lúc hắn nghe điện thoại đã nghe rành mạch, Lý Tể Thiên nói Diệp Khiêm là huynh đệ của hắn, quan hệ ở trong đó thật là lớn a.
"Giao tình quy giao tình, sinh ý quy sinh ý, như thế nào cũng không thể để
cho Đồ lão bản ngươi mất số tiền này a." Diệp Khiêm nói, "Đồ lão bản
cũng đừng cự tuyệt, nếu không là không để cho Diệp Khiêm ta mặt mũi."
Đồ Hải khô khốc nở nụ cười hai tiếng, nói: "Đã như vầy, ta đây trước hết
nhận." Đem chi phiếu bỏ vào túi, hỏi tiếp: "Vị trợ lý cùng tiểu tử Tiêu
gia, có muốn ta xử lý luôn không?"
"Không cần, chuyện này ta tự
mình xử lý là được rồi. Sau lương tiểu minh tinh còn có chút thế lực, ta cũng không thể để cho Đồ lão bản gặp thêm phiền toái. Ta sẽ tự ra tay
là tốt rồi!" Diệp Khiêm nói.
"Diệp tiên sinh đã nói như vậy, ta đây liền nghe lời ngươi." Đồ Hải nói.
Diệp Khiêm đứng lên, vươn tay ra, nói ra: "Ta đây cám ơn Đồ lão bản trước,
ta còn có chuyện khác muốn đi xử lý, chuyện này đành phiền toái Đồ lão
bản."
Đồ Hải vui vẻ cùng Diệp Khiêm bắt tay, nói: "Diệp tiên sinh yên tâm, cam đoan xử lý thỏa đáng chuyện này cho ngươi."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi câu lạc bộ tập thể hình. Đồ Hải
cũng không dám trì hoãn, cuống quít gọi tiểu tử tóc dài tới, đem chuyện
Diệp Khiêm phân phó vừa rồi phân phó xuống dưới, hơn nữa còn hạ xuống
nghiêm lệnh, nếu chuyện này làm không xong, thì ném ra biển cho cá ăn.
Loại chuyện này đối với tiểu tử tóc dài quả thực là chuyện thường ngày,
hắn cam đoan xử lý ổn thỏa không chê vào đâu được.
Sau khi ra
khỏi câu lạc bộ tập thể hình, liền nhận được điện thoại của Jack, mọi
chuyện đã làm tốt. Diệp Khiêm gật đầu cúp điện thoại, sai đó liền gọi
điện thoại cho Hoàng Phủ Kình Thiên. Hoàng Phủ Kình Thiên thấy là số
điện thoại của Diệp Khiêm gọi tới, ha ha nở nụ cười, bắt máy, trêu ghẹo
nói: "Hét, thật sự là khách quý ít gặp ah, nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho ta?"
"Lão đầu tử, ta thấy cục trưởng cục Quốc An của
lão thật vô dụng, gián điệp nước ngoài chạy đến Hoa Hạ rồi, mà lão
cũng không biết, quả thực là ném đi mặt mũi của cục an ninh Châu Á ah."
Diệp Khiêm nói.
"Ừ? Có ý tứ gì?....., ngươi cùng cục Quốc An thì có liên quan gì? Đừng có lôi kéo làm quen ah." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.
"Được, xem như ta cái gì cũng không nói, đừng đến lúc tư liệu gì đó của Hoa Hạ tuôn ra nước ngoài, thì lão cũng đừng nói là ta không có nhắc nhở lão." Diệp Khiêm nói.
"Nói rõ ràng được không? Ngươi có phải hay không có tư liệu gì? Ta biết rõ ngươi thần thông quảng đại, nói, ngươi đến
cùng phát hiện cái gì." Hoàng Phủ Kình Thiên có chút lo lắng hỏi.
"Lão biết Lý Nhược không?" Diệp Khiêm hỏi.
Hoàng Phủ Kình Thiên lắc đầu suy nghĩ, nói: "Lý Nhược, là ai à? Không biết. Mịa a, có thể nói cho hết lời không hả."
"Lý Nhược là siêu sao ca nhạc Châu Á. Nàng đã đến thành phố Hàng Châu, cũng không biết từ nơi nào lấy ra được tư liệu của ta, muốn lôi kéo ta."
Diệp Khiêm nói, "May mắn ta coi như có một tấm lòng son, đối với Hoa Hạ
trung trinh không dời, nếu không nếu lên thuyền của nàng, các ngươi đến
lúc đó chết như thế nào cũng không biết."
"Được rồi được rồi,
ngươi tranh thủ thời gian nói chánh sự đi, ta biết rõ ngươi chân thành,
nếu không cũng sẽ không để ngươi ở lại Hoa Hạ." Hoàng Phủ Kình Thiên
thúc giục nói.
"Ta để cho Jack xâm nhập hệ thống tình báo của
Nhật Bản, từ bên trong điều tra được tư liệu của Lý Nhược. Nữ nhân này
thật không đơn giản a, lúc ở Nhật Bản là người nằm vùng bên cạnh một đại ca xã hội đen, chuyên thu thập tư liệu; về sau, lại lợi dụng thân phận
siêu sao Châu Á, đi đến các quốc gia khắp thế giới, chính là vì thuận
tiện thu thập tư liệu." Diệp Khiêm nói ra, "Tốt rồi, mọi chuyện ta đã
nói với lão, xử lý như thế nào là chuyện của lão a."
"Ngươi bây
giờ ở nơi nào? Ta lập tức lại để cho người đi qua tìm ngươi." Hoàng Phủ
Kình Thiên nói. Loại chuyện này lão cũng không dám lãnh đạm, gián điệp
giấu ở Hoa Hạ, đây chính là chuyện vô cùng nguy hiểm.
"Ta đương
nhiên là ở thành phố Hàng Châu rồi, bằng không thì Lý Nhược như thế nào có thể gặp được ta. Đúng rồi, lão đừng phái người tới tìm ta, ta chẳng
muốn chộn rộn những chuyện này. Tư liệu ở chỗ Jack đó, lão nếu muốn, thì để cho người đi qua lấy." Diệp Khiêm nói. Nói xong, cũng không đợi
Hoàng Phủ Kình Thiên đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại, khóe miệng không khỏi hiện lên bộ dáng tươi cười.
Đã có người cục Quốc An nhúng
tay tiến vào, cũng giúp cho Lâm Hải tránh khỏi kẻ thù chính trị ở thành
phố Hàng Châu lợi dụng chuyện này đi chèn ép Lâm Hải. Hơn nữa, chẳng
những có thể đem tội giết người gán cho tiểu tử Tiêu gia, mà còn làm cho cục cảnh sát không cách nào nhúng tay vào vụ án Lý Nhược bị giết, do đó Lâm Dịch có thể nhẹ nhàng thoát tội. Cho dù bởi vì cái chết của Lý
Nhược, khiến cho tranh chấp quốc tế, cục Quốc An cũng có thể cầm Tiêu
gia đi ra gánh tội thay, dù sao dựa theo Diệp Khiêm xếp đặt thiết kế,
Tiêu gia vốn chính là hung thủ giết người a.
Còn lại, chính là
trợ lý của Lý Nhược. Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu một chút, xử
lý nàng như thế nào cho phải đây? Ngồi ở trong xe, Diệp Khiêm từ trong
lòng ngực móc ra điếu thuốc, chậm rãi hút...nên làm thế nào? Giết nàng?
Hay là đe dọa thu mua nàng? Hút hết điếu thuốc, sắc trời cũng tối xuống.
Bỗng nhiên Lâm Dịch gọi điện thoại tới, nói là ngưới cục cảnh sát đã đến cửa khách sạn rồi, lo lắng hỏi hắn phải làm sao bây giờ. Diệp Khiêm thở
dài, những cảnh sát này cũng có chút thủ đoạn, vậy mà lại tìm được Lâm Dịch. Phân phó Lâm Dịch không nên phản kháng, cùng những cảnh sát kia
trở về cục, bất quá lúc đến cục cảnh sát, cái gì cũng không nên nói, hắn sẽ lập tức đi qua.
Ném đầu lọc thuốc ra ngoài cửa sổ, Diệp Khiêm nổ máy xe hướng bệnh viện chạy tới. Lâm Dịch và Lâm Hải có quan hệ,
những cảnh sát kia khẳng định cũng sẽ không làm khó hắn, vẫn nên giải
quyết chuyện trợ lý kia trước rồi qua đó sau.
Vừa tới cửa bệnh
viện, Lâm Hải đã gọi điện thoại tới, hiển nhiên đã biết chuyện Lâm Dịch
bị bắt đưa về cục cảnh sát. Diệp Khiêm đang có việc nên cũng không có
hàn huyên gì nhiều. Chỉ nói Lâm Hải hãy yên tâm, chuyện gì cũng không
cần lo lắng. Việc đã đến nước này, Lâm Hải cũng chỉ có thể toàn bộ giao
cho Diệp Khiêm rồi, mặc cho số phận a, có thể đem Lâm Dịch cứu ra thì
tốt, cứu không ra thì cũng đành chịu.
Diệp Khiêm mở cửa xe, vừa
muốn xuống xe, liền trông thấy trợ lý của Lý Nhược đi ra. Trên mặt cũng
không có bao nhiêu bi thương, ngược lại giống như có chút hả hê.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com