Đang khi nói chuyện, thì xe đã chạy tới đền thờ Meiji. Mùa đông ở đền
thờ Meiji có một phen vị đạo khác, bất quá bọn người Diệp Khiêm lại
không có tâm thưởng thức, chỉ đi dạo quan sát hoàn cảnh chung quanh mà
thôi.
Căn cứ ám hiệu Trung Đảo Tín Nại lưu lại lúc buổi sáng, hai ngày sau Ám Dạ Hoa Bách Hợp sẽ tổ chức hội nghị tại chỗ này. Diệp Khiêm cố ý cùng Thanh Phong, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi cùng một chỗ, cước bộ
nhanh hơn, đem Mặc Long cùng Tạ Tử Y lưu lại sau lưng. Có lẽ giống như
Thanh Phong đã nói, Tạ Tử Y thích Mặc Long, cho dù không có thích, thì
cũng có hảo cảm.
Trên đường đi đến đây, Tạ Tử Y luôn không ngừng
tìm chủ đề để cùng Mặc Long nói chuyện phiếm. Thế nhưng mà Mặc Long ở
phương diện này rõ ràng là gà mờ. Phảng phất nữ nhân trong mắt hắn là
mãnh thú hồng hoang và là dòng nước lũ.
Dù cho Diệp Khiêm bây giờ đã tận lực chế tạo cơ hội cho hắn, nhưng mà Mặc Long lại vẫn bộ dạng
lạnh như băng, thậm chí có thể nói là có chút kháng cự, mỗi khi Tạ Tử Y
hơi nhích tới gần hắn, hắn sẽ lập tức dịch chuyển ra xa.
Tạ Tử Y
tựa hồ cũng không có bởi vì những động tác của Mặc Long mà thất vọng,vẫn biểu hiện điềm tĩnh như cũ, vừa có thể uyển chuyển biểu đạt ra ý của
nàng, cũng không lộ ra quá mức nhiệt tình. Có lẽ, Mặc Long cũng biết
Diệp Khiêm, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cố ý bỏ qua hắn, nên
cũng không có ý nghĩ đuổi theo. Hoặc là, trong tiềm thức, hắn cũng có
cảm giác với Tạ Tử Y. Bản thân hắn là tay Súng Bắn Tỉa mạnh nhất bên
trong Nanh Sói nên tính cách khá lạnh lùng khó có thể biểu lộ cảm xúc
với người khác.
"Lão đại, ngươi nói Mặc Long có cơ hội hay không?" Thanh Phong tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm, hỏi.
Diệp Khiêm vừa quan sát bốn phía, vừa nói: "Ta cũng hi vọng Mặc Long có thể
nắm chặt, nam nhân cũng nên có nhà của riêng mình, có nữ nhân mà mình
yêu thương."
"Lão đại, nếu không thì để ta đi giúp hắn a, hắn còn đứng đó ngây người kìa. Con mịa nó, lúc này chỉ cần tìm chút cớ là có
thể ôm nàng vào lòng rồi." Thanh Phong nhìn thấy bộ dạng ngây người của
Mặc Long, sốt ruột nói.
"Đừng hồ đồ, loại chuyện này ai cũng
không giúp được." Diệp Khiêm trừng Thanh Phong, nói, "Ngươi lo quản tốt
chuyện của ngươi đi a."
"Ai, ta đúng là số khổ a, nếu Trung Đảo
Tín Nại của ta có thể giống như Tạ Tử Y đối với Mặc Long, ta tuyệt đối
lập tức bắt được nàng." Thanh Phong thở dài, nói.
"Ừ? Thanh
Phong, ngươi có nữ nhân? Ta như thế nào không biết? Nghe tên gọi giống
như là người Nhật Bản, nói nói, nàng có xinh đẹp không? Cùng tiểu thư
ngày đó thì ai đẹp hơn?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hiếu kỳ nói.
"Mịa
a, dám đem Trung Đảo Tín Nại của ta cùng những tiểu thư kia so sánh,
lão tử chém chết ngươi. Ngươi biết không? Nàng ở trong suy nghĩ của ta chính là nữ thần, về sau nàng sẽ trở thành mẹ của con ta." Thanh Phong
phẫn nộ nói.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt khinh thường liếc mắt nhìn hắn, nói: "Thôi đi pa ơi..., còn cùng ta giả bộ ngây thơ, ngươi là một con
lợn giống, thấy gái là sáng mắt, còn nói nàng sẽ trở thành mẹ của con
ngươi, ai mà tin ah."
"Tin hay không tùy ngươi, ta có thể nói
cho ngươi biết, về sau đừng có kéo ta làm những chuyện kia, ta bây giờ
là người đã có lão bà rồi, muốn vì vợ của ta thủ thân Như Ngọc." Thanh
Phong bộ dạng nghiêm trang nói.
"Thôi đi pa ơi..., đúng là không
có tiền đồ. Từ khi nghe xong lý tưởng của Lý Vĩ, ta quyết định lý tưởng
của ta cũng phải giống như hắn, đó mới là nam nhân." Hoàng Phủ Thiếu
Kiệt nói.
Diệp Khiêm cùng Thanh Phong kinh ngạc quay đầu, hỏi: "Lý tưởng của Lý Vĩ? Là lý tưởng gì?""Ách, Lý Vĩ nói như thế này." Hoàng Phủ Thiểu Kiệt hắng giọng một cái, giả âm thanh của Lý Vĩ, nói, "Lý tưởng của ta, chính là trải rộng huyết mạch
của ta khắp thế giới, đợi đến lúc ta chết đi, một đám nữ nhân đủ mọi màu da dẫn con của mình đến linh đường của ta tế bái, sau đó, chỉ vào linh
vị của ta nói với con của nàng, "Con à, kỳ thật đây mới là cha ruột của con!" "
Diệp Khiêm cùng Thanh Phong sững sờ, lập tức cảm thấy
như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, thật là lý tưởng vĩ đại ah. Sau nửa ngày, rốt cục nhịn không được bật cười một tiếng, phảng phất là tưởng tượng đến tình
cảnh trong lời nói kia. Diệp Khiêm cười nói: "Những người kia đến là vì
tranh giành gia sản a? Ha ha!"
Phía trước vui đùa ầm ĩ không
ngừng, đằng sau lại rất tĩnh lặng. Tạ Tử Y vẫn nhẹ giọng trò chuyện cùng Mặc Long, chỉ là Mặc Long cả buổi cũng không nói ra một chữ, thật vất
vả nói ra một chữ, vẫn chỉ là "Ừ ah ah". Cũng may Tạ Tử Y tựa hồ cũng
không có cảm giác nhàm chán, cũng không có cảm thấy xấu hổ, tiếp tục
dùng âm thanh dịu dàng của nàng hỏi hắn một số chuyện.
Cũng không phải Mặc Long chán ghét Tạ Tử Y, chỉ là do tính cách của hắn, hắn không phải là người giỏi giao tiếp cùng nữ nhân, ở phương diện này tự nhiên
lộ ra vụng về.
Diệp Khiêm chỉ một chỗ lầu các, nói: "Ngày mai,
chỗ đó sẽ là nơi Ám Dạ Hoa Bách Hợp diễn ra hội nghị, căn cứ vào tin tức của Trung Đảo Tín Nại, ngày mai chỗ đó sẽ bị phong tỏa, du khách không
được tiến vào."
"Ừ? Đây không phải là rõ ràng nói cho người khác biết bên trong có chuyện gì đang xảy ra sao?." Thanh Phong kinh ngạc nói.
"Nói là bên trong đang lắp đặt thiết bị, người khác cũng sẽ không chú ý tới
những điều này." Diệp Khiêm nói, "Mỗi ngày du khách tới nơi này rất
nhiều, muốn tấn công mà không kinh động đến du khách thì có chút khó
khăn."
"Sư phụ, các ngươi đang nói chuyện gì thế, ta như thế nào một câu cũng nghe không hiểu?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kinh ngạc hỏi.
"Chuyện này ngươi không thể nhúng tay vào, đừng hỏi nhiều, lần này mang ngươi
tới Nhật Bản chỉ là muốn cho ngươi đi chơi và kết giao thêm vài bằng hữu mà thôi." Diệp Khiêm nói.
"Sư phụ, ta cũng không thể chỉ ăn cơm
mà không làm việc a, ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ không để cho ngươi
thêm phiền toái." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt rất nghiêm túc nói.
"Đây
không phải chuyện ngươi có gây thêm phiền toái cho ta hay không, thân
phận của ngươi rất đặc thù, nếu như một khi bị lộ ra, sẽ đưa tới tranh
chấp quốc tế. Hiểu hay không?" Diệp Khiêm nói, "Ngươi trong khoảng thời
gian này hãy học tập Vưu Hiên nhiều một chút, chuyện này đối với ngươi
sẽ có trợ giúp rất lớn."
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng không phải người không biết chuyện nặng nhẹ, nghe Diệp Khiêm nói như vậy, nhẹ gật đầu đáp ứng.
"Lão đại, chúng ta sẽ dùng phương pháp gì để tấn công vào? Trung Đảo Tín Nại của ta có nói bên trong đại khái sẽ có bao nhiêu người hay không?"
Thanh Phong hỏi.
"Ít nhất không dưới ba mươi người, kể cả thủ
lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp mà chúng ta trước giờ đều chưa từng thấy qua.
Chẳng những là chúng ta, ngay cả Trung Đảo Tín Nại cũng chưa từng thấy
khuôn mặt thật sự của thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp, đến lúc đó nhất định
sẽ rất phiền toái." Diệp Khiêm nói, "Bất quá, biện pháp tốt nhất vẫn là
tấn công trực diện, trực tiếp dùng ống phóng rốc-két công kích, đánh
xong liền rút lui, là an toàn nhất."
"Không được, lão đại, như vậy chẳng phải ngay cả Trung Đảo Tín Nại của ta cũng sẽ gặp nguy hiểm?" Thanh Phong nói."Đây cũng là chỗ ta cảm thấy phiền toái, thành viên Nanh Sói quá dễ để cho
người khác chú ý, nếu quá nhiều người tiến vào Nhật Bản tất nhiên sẽ
khiến cho chính phủ Nhật Bản chú ý, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không dễ dàng
ra tay." Diệp Khiêm nhíu mày, nói.
"Sư phụ, ngươi như thế nào đần như vậy ah." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chen lời nói.
"Sư
phụ, ngươi quên công ty bảo an Thiết Huyết rồi sao? Dùng thân phận của
bọn hắn tiến vào Nhật Bản hẳn là rất dễ dàng a? Đem bọn họ điều tới
không phải là được rồi sao." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
"Đúng vậy
a, lão đại, tiểu tử này nói rất có đạo lý. Những người kia cũng huấn
luyện thời gian lâu như vậy rồi, cũng nên để cho bọn hắn thực chiến để
kiểm nghiệm một chút, coi như khảo sát trong những người này có người
nào có tiềm lực tiến vào Nanh Sói hay không." Thanh Phong cũng phụ họa
nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Ừ, các ngươi nói cũng có đạo
lý. Thanh Phong, ngươi cùng Jack liên hệ một chút, để cho hắn đem chuyện này an bài thỏa đáng, lấy thân phận du lịch tiến vào Nhật Bản. Bất quá
phải đi báo đăng ký du lịch chính quy, như vậy cũng là một tầng yểm hộ."
"Yên tâm đi, lão đại, chuyện này hãy giao cho ta a." Thanh Phong hưng phấn
nói, hiển nhiên là bởi vì người công ty bảo an Thiết Huyết tới, thì hệ
số nguy hiểm của Trung Đảo Tín Nại cũng sẽ ít đi rất nhiều.
"Tốt
rồi, xem cũng không xê xích gì nhiều, chúng ta trở về đi!" Diệp Khiêm
nói. Lúc mọi người quay đầu, trước mắt một màn lại để cho bọn hắn không
khỏi sửng sốt, chỉ thấy trên mặt Mặc Long treo một chút bộ dáng tươi
cười, cùng Tạ Tử Y nhẹ giọng trò chuyện với nhau, tựa hồ cũng không có
kháng cự việc Tạ Tử Y tới gần thân thể của hắn.
Thanh Phong kinh
ngạc cùng Diệp Khiêm liếc nhau, quả thực không thể tin được một màn
trước mắt. Diệp Khiêm lại hơi hơi cười cười, trong nội tâm đối với Tạ Tử Y không khỏi bội phục, nữ nhân này hoàn toàn chính xác có chỗ không đơn giản, có thể làm cho Mặc Long nhanh như vậy liền hạ thấp độ cảnh giác.
Bất quá Diệp Khiêm cũng thực sự rất vui mừng, dù sao đây cũng là kết quả mà hắn hi vọng trông thấy.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Chúng ta đi trước a, đừng quấy rầy hai người bọn họ."
Nói xong, ba người lặng lẽ thừa dịp Mặc Long cùng Tạ Tử Y không chú ý, liền chạy trốn. Ba người cũng không có vội vã trở về, tùy tiện tìm một nhà
hàng ở Nhật Bản, chuẩn bị ăn xong rồi mới trở về. Thật vất vả tới Nhật
Bản một lần, tối thiểu cũng nên ăn thử đồ ăn ở đây.
Nhân viên
phục vụ dẫn ba người tới bên trong một căn phòng, Diệp Khiêm tùy ý gọi
một ít món ăn, nhân viên phục vụ cung kính lui ra ngoài. Ba người hiển
nhiên cũng không thói quen quỳ ăn cơm, khoanh chân ngồi xuống. Một lát
sau, rượu và thức ăn toàn bộ đều mang lên, Diệp Khiêm ném một ít tiền
boa cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lập tức thiên ân vạn tạ lui ra ngoài.
Chứng kiến trên mặt bàn tràn đầy đồ ăn, thế nhưng mà
mỗi đĩa thức ăn đều có rất ít đồ ăn, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút dở
khóc dở cười, nói: "Sư phụ, có nhiêu đây làm sao no bụng a?"
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ăn ở Nhật Bản chủ yếu là ăn khẩu vị, đồ
ăn Nhật Bản chính tông vẫn có chỗ đáng giá tán thưởng, chúng ta cũng
đừng mang theo ánh mắt kỳ thị dân tộc mà bác bỏ hết thảy."
Rượu là rượu sake chính hãng, cùng rượu gạo Hoa Hạ không sai biệt lắm.
Đang lúc ăn cơm, bên cạnh truyền đến âm thanh của bảy tám người Nhật, mấy
người này rõ ràng đã uống quá chén, vừa cười giỡn vừa ca hát ầm ĩ. Thỉnh thoảng còn kèm theo một số lời nói nhục mạ người Hoa Hạ, làm cho lông
mày bọn người Diệp Khiêm lập tức nhíu lại.