Sau hai tiếng đồng hồ ngồi nghe Lacy nắn bóp, Lâm Y Thần rốt cuộc cũng được Lacy từ bi thả chạy. Cô thật sự không nghĩ đến, đi đứng ngồi thậm chí
ăn uống cũng phải chú ý nhiều đến vậy. Quý tộc không hổ danh là nhóm
người rảnh rỗi!
Chỉ có rảnh háng mới nghĩ đến các loại lễ nghi hành xác như vậy.
Nhưng… Lâm Y Thần không thể không thừa nhận rằng, những động tác lễ nghi mà Lacy biểu hiện thực sự rất ưu nhã, đẹp mắt.
Lacy giơ tay nhấc chân đều đẹp hồn nhiên thiên thành, giống như là từ trong
xương cốt liền in khắc hai chữ tôn quý, Lâm Y Thần thậm chí không dám
chính diện nhìn thẳng Lacy vì cô có cảm giác như đó là một sự khinh
nhờn.
“Đi thôi!”
Lacy cuối cùng cũng cảm giác thấy Lâm Y Thần đã không như vậy thổ một cách
lộ liễu cho nên quyết định rời khỏi nơi này. Dù sao đây cũng là cửa hàng làm ăn buôn bán của người ta, cô không muốn ngồi ăn vạ mãi không đi.
Đương nhiên, trước khi ra khỏi cửa, Lacy cũng chọn cho mình hai bộ trang sức.
“Tiểu thư Kingsman, hai bộ trang sức ngài chọn trị giá 4500 đồng vàng!” Phó
cửa hàng là một quý phụ xinh đẹp, đương nhiên, xinh đẹp hơn là bộ trang
sức mà cô ta đeo trên người để triển lãm. Bộ trang sức thực sự rất phù
hợp với khí chất của cô ta, ưu nhã.
“Thanh toán đi!” Lacy rút ra một tấm thẻ.
Ể? Cái gì vậy?
Lâm Y Thần nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Khi phó cửa hàng trưởng thu thẻ rời khỏi, Lacy nhịn không được đem quạt gõ
đầu Lâm Y Thần. Thật mất mặt, đi cùng cái đồ nhà quê này thời thời khắc
khắc khiêu khích lòng tự trọng của cô!
“Ngậm miệng! Anna, ngươi sẽ không cho rằng ta ở khu ổ chuột liền thật sự là một bần dân, không mua nổi trang sức sao?”
“Ách, không phải!”
Lâm Y Thần vội vàng lắc đầu.
Một công chúa sao có thể nghèo túng đến vậy. Theo lời hiện đại mà nói, đạp
xe đạp chưa chắc không phải tỷ phú, lái siêu xe chưa chắc không phải là
dân nghèo. Người ta có thể là tỷ phú đạp xe tập thể dục, người nghèo lái xe thuê cho công tử nhà giàu đâu. Chuyện gì cũng chưa chắc đã đúng như
mắt nhìn thấy.
“Coi như Anna thức thời. Mặc dù ta thực sự ở khu ổ chuột nhưng đừng quên,
khu ổ chuột đó là thiên đường mà các phù thủy khác mơ cũng không có
được. Nếu chỉ là một vu nữ bình thường ta có thể chiếm lấy nơi đó an
toàn sao?” Lacy hừ hừ nói.
Đúng vậy, người của thế giới nay mặc dù kiêng kỵ phù thủy nhưng phù thủy địa vị cũng rất cao. Ngay cả quốc vương khi đứng trước phù thủy cũng phải
cúi chào không được phép vô lễ. Trong nhiều trường hợp, tên tuổi của phù thủy có thể coi như là danh dự của một vương quốc, xúc phạm nhất định
phải chết. Đối với những phù thủy có uy vọng cao, bọn họ không bị hấp
dẫn bởi công danh lợi lộc tầm thường, những thứ có thể phụ trợ phép
thuật mới là thứ bọn họ hướng đến. Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả
nơi ở.
Lâm Y
Thần tránh không muốn ở cái khu ổ chuột tồi tàn, trong mắt các phù thủy
đó chính là siêu xe, lâu đài mà bọn họ muốn có cũng không có được. Suy
cho cùng, không có thực lực cùng quyền lực, muốn giành cái gì cũng khó.
“Thật ra… tôi không ngạc nhiên vì chuyện đó…” Lâm Y Thần vuốt mũi, cô không
dám gãi đầu, làm như vậy sẽ bị gõ đầu. “Vừa rồi Lacy đưa cho phó cửa
hàng trưởng thứ gì vậy?”
Nhìn giống như thẻ tín dụng…
“Đó là thẻ kho vàng của ta. Mỗi quý tộc đều có một kho vàng gửi ở kho của
Quỷ lùn, tấm thẻ đó là chìa khóa mở kho.” Lacy giải thích.
Nơi này không có khái niệm ngân hàng, bọn họ tin vào tín dụng của quỷ lùn
cho nên đem vàng gửi lại, thay lời khác nói chính là quỷ lùn ở nơi này
là ngân hàng, kho vàng cá nhân là tài khoản cá nhân, cuối cùng cái thẻ
kia cũng có thể coi làm thẻ ngân hàng. Cũng khá là tiên tiến đấy.
Trong một thế giới thần kỳ, ngươi sẽ không thật sự trông chờ vào việc các quý tộc bưng vàng lang thang khắp ngõ hẻm. Điều đó là không có khả năng,
nơi này có rất nhiều ma pháp vật dụng cũng không thua kém hiện đại là
bao.
Đương
nhiên, suy xét đến việc rất nhiều dân chúng đều ăn không đủ no đừng nói
là đi học, đối với đời sống tinh thần đói khát, bọn họ không thật sự để ý cho lắm. Nơi này về giải trí thực sự rất ít, thường thấy nhất chỉ có
thể nhìn ở nơi các quý tộc tụ họp, mà các quý tộc tự phụ lại rất là hài
lòng với hiện trạng. Cho nên nơi này chẳng có gì là vui cả.
Lacy cầm thẻ từ tay phó cửa hàng trưởng sau đó dắt Lâm Y Thần rời đi, bộ
trang sức sẽ được gửi về nơi ở của Lacy tại trang viên gia tộc
Kingsman.
“Lại nhìn cái gì vậy?”
Thấy Lâm Y Thần vài lần ngoái đầu nhìn lại, Lacy nhịn không được hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm giác hơi kỳ quái…” Lâm Y Thần thu hồi ánh mắt đánh giá phó cửa hàng trưởng lắc đầu trả lời.
Lúc nãy đứng ở khoảng cách khá gần, do chiều cao khiêm tốn, Lâm Y Thần chỉ cảm giác phó cửa hàng trưởng thực xinh đẹp.
Lúc này rời xa một khoảng cách, nhìn chỉnh thể của phó cửa hàng trưởng, Lâm Y Thần mới nhận thấy vẻ ngoài khá là kỳ quái của cô ta.
“Kỳ quái? Có gì kỳ quái?” Lacy nhướng mày.
“Có loại cảm giác giống như ngắm nhìn một bức tranh hồn nhiên thiên thành bị rạch một đường chì đen… Khó chịu!”
Lâm Y Thần không biết là vấn đề ở nơi nào, chính là cảm giác phó cửa hàng
trưởng xinh đẹp nhưng không hoàn mỹ, nhìn rất khó chịu.
“Đi thôi, Anna cần một nơi để ở, chúng ta sẽ giải quyết việc này trước khi trời tối.”
Lacy không quan tâm cho lắm Lâm Y Thần khó chịu cái gì, hiện tại đã không còn sớm, hai người cần tìm nơi ở trước khi quá muộn.
“Thực sự thì thị trấn Fire dân chúng nhan trị khá là cao!”
Dọc theo đường đi ngắm nhìn xung quanh là không khả năng, nhưng khung cảnh
phía trước thu hết vào trong tầm mắt Lâm Y Thần cũng cảm thấy đủ.
Bên cạnh cái thái độ phân biệt sang hèn thì nơi này sạch sẽ xinh đẹp cũng
là một đường ăn điểm của Lâm Y Thần. Có lẽ là trang phục của Lacy cùng
Lâm Y Thần thực sự rất bắt mắt, bọn họ chào đón hai người vô cùng nhiệt
tình.
Lâm Y
Thần nghe bọn họ hô gọi nhau đến ngắm nhìn mỹ nữ liền dở khóc dở cười.
Các quý cô nơi này túm năm tụm ba một lần lại một lần vờ như vô tình đi
lướt ngang qua Lâm Y Thần cùng Lacy vẻ mặt hờ hững, ánh mắt lại sáng
quắc thèm thuồng đánh giá váy của hai người.
Nhờ phúc của bộ váy cùng khí chất của Lacy, Lâm Y Thần may mắn được nhìn
đến con phố hoa hòe lòe loẹt đủ các sắc nam thanh nữ tú của thị trấn
Fire.