Sau cuộc hội ngộ phía sau tấm gương nàng biết
rằng mình phải ráng tu tập nâng cao năng lực đi vươn cánh hướng tới một
bầu trời mới như một con hùng ưng mạnh mẽ. Nàng tập trung tinh thần lực
bắt đầu ép ám nguyên tố vào mắt trái và niệm chú thuật thoát khỏi không
gian Long mệnh. Khi Mặc Chi bước ra không gian trong sơn động bắt đầu
trở lại như bình thường. Từ Tinh Thảo đang bắt đầu hứng ánh nắng buổi
trưa oi bức bắt đầu kết hoa.
"Trùng hợp, bây giờ là lúc dược liệu có tác dụng cao nên hái về một ít để học
luyện dược nhỉ." Mặc Chi lấy một nhánh lưỡi liềm treo một góc ở trong
sơn động tiện để thu hoạch và chăm bón cho Từ Tinh Thảo.
Thu tất cả Từ Tinh Thảo vào nhẫn không gian, Mặc Chi rời khỏi sơn động quay về nhà. Nàng vừa đi vừa ca hát hồn nhiên băng qua từng đồng cỏ.
Mặc Chi dừng lại bên một bờ suối uống nước. Nàng phát hiện bên kia có một
cái thứ gì đó màu đen trôi theo dòng nước còn đang chảy máu trầm trọng.
Nàng bỏ bọng nước chạy tới chỗ vật đen. Khi bế lên thì phát hiện là một
con sói con trên người đầy vết thương. Hơi thở thoi thóp, Mặc Chi gấp
gáp chạy về nhà với tốc lực nhanh nhất của mình.
"Mặc Chi đi đâu... từ sáng giờ..." Kang đeo giỏ chuẩn bị đi thu hoạch Từ
Tinh Thảo thấy Mặc Chi mồ hôi nhễ nhại gấp gáp chạy về trên tay con có
vật gì đó đang chảy máu liền lập tức đi theo. Mặc Chi chạy tới chỗ Tù
trưởng gấp gáp mở cửa.
"Tù trưởng hãy cứu nó đi!" Mặc Chi thở hồng hộc trên tay ôm sói con đầy
máu. "Không cần gấp gáp để nó xuống." Mặc Chi bỏ sói con trên người
xuống lót một tấm vải nàng xé từ tay áo để trên sàn. Tù trưởng đóng khép lại cánh cửa lại gần sói con. Ông nghiêm mặt muốn chứng thực hỏi Mặc
Chi đầy vẻ nghi ngờ.
"Con nhặt nó ở đâu?", "Bên bờ suối. Con thấy nó đang nguy kịch nên đem tới
chỗ Tù trưởng nghĩ rằng cả Yang và Kang cũng không có cách nào cứu
được." Mặc Chi lo lắng cho tình trạng bây giờ của sói con vô cùng. Nó
làm Mặc Chi nhớ lại thời hiện đại nàng cũng từng nuôi một con sói tên là Nicola được thuần chủng vô cùng thông minh. Nó và nàng lớn cùng với
nhau, xem như là chị em. Lúc Nicola qua đời cũng có tình trạng giống như bây giờ.
"Ngươi nhặt được bảo bối rồi đó nhóc con!" Tù trưởng cười ha ha vui mừng khôn
xiết. "Bảo bối? Bảo bối nào nga?" Mặc Chi mơ hồ không hiểu trong câu nói cuat Tù trưởng có ý gì. Tù trưởng vuốt râu ngồi xếp bằng lấy ra một lọ
dược rắc lên sói con. Trong phút chốc lại là một con sói to lớn vô cùng
xinh đẹp. Lớp lông màu đỏ đen huyền bí. Đôi mắt đỏ như viên rubi mê hoặc lòng người, cổ mang vòng trước có một viên hổ phách điêu khắc sắc xảo.
Trên lưng có hai khối đá giống như là một ma trận. Khí thế mạnh mẽ vô
cùng.
"Tù trưởng... đây là?" Mặc Chi ngước nhìn con sói hoang dã trước mắt mình dường như nàng đã bị mê hoặc bởi sức hút của nó.
"Huyễn thú biến dị thượng cổ chỉ có một. Hoàng Huyền Lang cũng là vua của
huyễn thú." Tù trưởng vuốt râu tỏ vẻ hài lòng nhưng phía Mặc Chi thì...
"Nghe tên có vẻ lợi hại lắm mà sao bị trọng thương thành như thế này? Lại bị
biến thành một con sói con." Nàng lại có nhiều điểm khả nghi. Có khi
nào nó làm chuyện gì đó xằng bậy chăng nên bị trừng phạt. Càng nghĩ Mặc
Chi càng cảm thấy rối.
"Còn không phải là hài tử ngươi hại ta thành thế này à." Hoàng Huyền Lang
nằm tỏ vẻ đau khổ. "Tại sao nga! Ta thấy ngươi bị thương nên đem về trị
thương há có thể làm gì ngươi." Mặc Chi cảm thấy hơi bị làm ơn mắc oán.
"Còn không phải là do tinh thần lực kinh khủng của ngươi làm ta bị thương.", lúc này Mặc Chi mới nghĩ lại lúc các nguyên tố xuất hiện làm cho các
vật xung quanh bị ảnh hưởng và bị ngưng động nhất thời chắc nó bị dính
chưởng đòn đó.
"À... ừ...", Mặc Chi ấp úng gãi đầu. "Nhóc con ngươi đã cảm nhận được nguyên
tố?" Tù trưởng dường như nhận được một kinh hỉ khác càng làm ông hớn
hở. "Là nguyên tố gì?" Ông lại hỏi, Mặc Chi nhìn hướng khác trả lời:
"Hỏa.", "Tốt có tiền đồ!" Tù trưởng thốt lên, nàng lại tiếp tục bổ sung: "Con nói chưa xong. Còn thủy, thổ, phong, lôi và..." Tù trưởng kích
động lắc lắc bả vai Mặc Chi liên hồi. "Thật không? Đúng là yêu nghiệt
trời sinh mà ha ha ha!!!" Mặc Chi cau mày: "Còn cả Quang và Ám nữa." Tù
trưởng và Hoàng Huyền Lang đứng hình 5 giây. Ông không tin vào mắt
mình.
Tiếng cửa ngã, Kang bị té sấp mặt vào bên trong vì cũng hoảng hồn về những gì
mình nghe được. "Tiểu hài tử nhà ngươi đúng là trăm năm hiếm gặp. À
không ngàn năm mới đúng, với thân phận này có thể bị truy sát bất cứ lúc nào."
Ngay cả
Tù trưởng cũng không tin vào mắt mình con người độc nhất vô nhị này
không ai có thể sánh được. "Còn nữa. Con sẽ tu luyện đến năm tám tuổi
đến cấp bậc Tôn giả thì Tù trưởng phải cho con chinh phục một trong tám
món thần khí ở Thần Cơ điện!" Mặc Chi quả quyết và vô cùng tự tin với
khả năng của mình.
"Nhóc con nhà ngươi muốn làm pháp sư chăng?" Hoàng Huyền Lang nhìn Mặc Chi dè dặt hỏi. "Không! Triệu hồi sư, kiếm sĩ, pháp sư hay luyện dược ta sẽ
đều học hết để có thể bước ra gian hồ."
Mặc Chi vẻ mặt nghiêm nghị trả lời với Hoàng Huyền Lang. "Ngươi rất giống
nàng ấy!", "Ngươi nói gì?" Mặc Chi không nghe Hoàng Huyền Lang nói gì.
"Ngươi sau này sẽ là chủ nhân của ta."
Hoàng Huyền Lang đứng dậy vẻ mặt của nó đã thay đổi, đã rung động trước tiểu
hài tử Mặc Chi này. "Vậy được! Ngươi cho ta biết tên của ngươi.", "Gọi
ta: Huyền Ly." Tù trưởng và Kang cách xa khu vực Mặc Chi đang đứng. Mặc
Chi tập trung tinh thần lực. Một vòng tròn ma pháp lơ lửng thất sắc trên không trung. "Nhân danh Triệu hồi sư. Ta - Mặc Chi nguyện nhỏ máu nhận
chủ với Hoàng Huyền Lang." Nàng cắn ngón tay nhỏ máu vào trận pháp, ma
trận bao phủ lấy Hoàng Huyền Lang như một cái kén. Rồi lại tách ra hóa
thành một ngọn lửa màu đỏ đen bay phủ lấy ngón tay nàng trở thành một
chiếc nhẫn có hình ngọn lửa huyết sắc và hắc sắc huyền bí.
"Vướng víu!" Nàng nói hai từ rồi quẳng chiếc nhẫn vào không gian Long mệnh.
Nàng lại gọi Huyền Ly trở ra. Bây giờ không phải là hình hài của một con sói to lớn nữa mà là một nam nhân mặc hắc y trên cổ đeo vòng có viên đá hổ phách để nhận biết. "Nga! Ngươi bán vào hoa lâu cũng được một bộn
tiền nga." Mặc Chi xoay quanh hắn nhìn dáng vẻ của hắn mà thèm thuồng
nuốt nước miếng. Cả ba nam nhân đều cứng họng.