Sau khi nghe một trận giáo huấn của Yang cả hai
người biết rằng trong lòng Yang rất tức giận vì lo cho hai người họ.
Chưa có ngày nào mà hai huynh muội lại về trễ như vậy.
Cả hai bị Yang bắt đứng úp mặt vô tường, hai tay xách nước. Kang đứng càu
nhàu: "Tại muội đó!", "Được rồi, tại muội được chưa! Nhưng sự tò mò đó
là tốt chứ có phải xấu a." Kang quay mặt qua hương khác phồng má giận
dỗi. "Mỏi thật!" Kang lén lút hạ xô nước xuống một lúc. Nhìn quay ngoắc
thấy vẻ mặt âm hiểm cười gian của Mặc Chi.
"Muội... muội...muội nhìn ta làm cái gì?", "Kang dường như hiểu ra cái gì đó ở
đây rồi lén lút đút lót, "Muội muốn cái gì ta sẽ kể cho muội nhưng không được nói cho Yang là ta hạ xô nước!", "Được rồi! Là huynh tự cầu chứ ta không ép nga."
Mặc Chi không cần suy nghĩ liền nói: "Muội bây giờ muốn tu luyện làm pháp
sư, kiếm sĩ, luyện dược sư! Còn triệu hồi sư khi nào có cơ duyên ắt hẳng được a." Mặc Chi cười cười nói, Kang thì xém cười vỡ bụng vì nghĩ Mặc
Chi nói đùa nhưng khi nhìn lại vẻ mặt Mặc Chi thì nàng muốn chắc chắn sẽ cố chấp làm tới cùng. "Được rồi, ta sẽ dạy muội về luyện dược, còn kiếm kĩ hay pháp sư chắc phải nhờ Yang tỷ hoặc trưởng lão dạy cho ngươi a.", "Được!"
Mặc
Chi cười rạng rỡ. Kang thì nhìn nàng trong lòng hắn nghĩ tại sao nhóc
bốn tuổi này lại thật là khiến người khác không rời mắt đi được! "Nhớ,
ta dạy thì sẽ rất nghiêm khắc ráng mà học hỏi." Mặc Chi gật đầu điên
cuồng. "Được nga! Sáng sẽ học ma pháp, chiều sẽ học luyện dược, còn kiếm kĩ muội sẽ tự học." Yang từ đằng xa đi tới thấy hai kẻ này chịu phạt đã lâu nên cũng nguôi giận rồi kêu tới dùng bữa tối. Mặc Chi ngồi tại bàn
nhìn Yang với vẻ cầu xin thành khẩn: "Yang tỷ!" Nàng tỏ vẻ dễ thương kéo áo Yang. Nàng đã hiểu ý của Mặc Chi liền đáp lại: "Muội muốn xin cái gì đúng không?", "Chốc lát tỷ có thể đi mượn sách ma pháp và Kiếm kĩ về
cho muội được không?" Mặc Chi dần trở lại với vẻ mặt nghiêm túc. "Được,
muội muốn ta sẽ đi mượn, về phần kiếm kĩ thì muội có thể hỏi thêm về
ta!" Yang vui vẻ xoa đầu Mặc Chi. "Hai người ăn nhanh đi, cơm canh ngụi
lạnh ăn không ngon." Kang ngồi ăn nãy giờ nhìn thấy vẻ mặt lúc nãy của
Mặc Chi so với bây giờ thì cơm nuốt không trôi.
Sáng ngày hôm sau.
Mặt trời còn chưa rời khỏi núi. Bây giờ là giờ sửu, sương mù bao quanh rậm
rạp. Bóng dáng màu đen xuất hiện tại một sơn động có trồng thảo dược
ngày hôm qua. Nàng ngồi xếp bằng trên đá bắt đầu cảm nhận các loại
nguyên tố.
Xung quanh nàng cây cối đung đưa chậm chạp cả thác nước cũng như muốn dừng
lại bất động. Nàng bắt đầu tiến vào một cảnh giới khác. Một không gian
Long mệnh tạo ra xuất hiện. Nàng giông như đang ở trong một cung điện
băng ngàn năm tỏa khí lạnh thấu xương. "Chút khí lạnh này chẳng hề gì
với mình!" Nàng bắt đầu cảm nhận tinh thần lực và xuất hiện những đốm
sáng xoay vòng xung quanh nàng.
Mặc Chi vô cùng hào hứng. Trước mắt nàng là bảy loại màu sắc khác nhau của
nguyên tố hỏa, thủy, thổ, phong, lôi, có cả quang và ám. Nhưng hai năng
lực này rất dễ phản phệ với nhau. "Thành công rồi! Một lượt cảm nhận
được cả bảy loại nguyên tố, trông chúng thật mạnh mẽ." Ngay cả nàng
không tin vào mắt mình. Người bình thường thì chỉ cảm nhận được một, yêu nghiệt hơn là ba trở xuống. Ngay cả hai vị thần trong truyền thuyết
cũng chỉ có năm mà nàng, Mặc Chi cảm nhận được cả bảy loại nguyên tố.
Sau này chắc chắn sẽ rất có ích lắm đây. Nàng bắt đầu cảm thấy lo nếu
như tin này mà phát táng thì không biết bao nhiêu kẻ đuổi giết bản thân
mình kể cả nguyên tố quang và ám. Mặc Chi nghĩ rằng nếu tu luyện thì
chắc chắn sẽ tách hai thứ này chứ không thể nào tu luyện cùng lúc được.
Nàng bắt đầu ép ám nguyên tố chảy vào con mắt trái của mình - con mắt màu
xanh. Trừ trường hợp nguy hiểm mới sử dụng nó. Nàng bắt đầu quay lại
vòng tròn trận pháp. Xung quanh quanh nàng tạo nên một lớp màng bảo vệ
vô hình. Không gian trong này tu luyện nhanh hơn gấp mười lần bên
ngoài.
Lúc này
nàng lại nghĩ về người ca ca Âu Dương Nguyên Minh, không biết huynh ấy
như thế nào. Bốn năm qua nàng vẫn không liên lạc được kể từ ngày đó. Tấm gương bỗng dưng xuất hiện ánh sáng. Hình ảnh của một tiểu hài tử. Hình
ảnh của Âu Dương Nguyên Minh hiện trước mắt nàng. Một tiểu hài tử đang
đọc sách bên bờ hồ. "Ca!" Nàng vui mừng cất tiếng gọi. Âu Dương Nguyên
Minh cũng cảm thấy thật bất ngờ bởi hắn cũng như nàng không liên lạc
được từ ngày hôm đó.
"Mặc Chi, là muội sao?", "Không phải muội thì còn ai nga!".
Bên này Âu Dương Nguyên Minh cũng tiến vào không gian Long mệnh đối mặt với chiếc gương có hình ảnh của một bé gái. "Muội ổn chứ!", "Tất nhiên rồi, khỏe lắm!" Mặc Chi tươi cười đấm ngực đáp lại. "Huynh đang làm gì
vậy?", "À báo cho muội một tin bất ngờ." Âu Dương Mặc Nguyên lấy ra một
bút, Mặc Chi không hiểu tò mò hỏi: "Đó là?", "Đây là Bút Thiên, thần khí mới nhận hai ngày trước!" Mặc Chi lúc này cảm thấy thật ganh tị với
người ca ca này của mình. Theo như nàng biết thì Tù trưởng có từng nói
thì khi nào nàng muốn rời khỏi đây thì ông ấy sẽ cho nàng chinh phục món thần khí nào nó. "Còn nữa, ta có thể cảm nhận được sáu loại nguyên tố." Âu Dương Nguyên Minh tự hào, "Nga! Cái này thì muội hơn huynh." Mặc Chi tự tin khoe. "Chẳng lẽ... Không thể nào ha ha." Âu Dương Nguyên Minh
nghi ngờ. "Đúng cả bảy nguyên tố. Muội chứng minh cho huynh xem." Nàng
xếp bằng phóng ra tinh thần lực cả ám cũng từ mắt trái xuất hiện làm cho Âu Dương Nguyên Minh thất thần.
"Đây là bí mật của hai chúng ta được chứ!" Mặc Chi chạm tay vào gương cười
với Âu Dương Nguyên Minh. "Ừ!" Nói rồi hình ảnh lại biến mất. Mặc Chi
nghĩ rằng nếu tới một cấp bậc nào đó cao hơn thì chắc hẳn sẽ kéo dài
thời gian lâu hơn.