Trở lại cuốc sống hằng ngày. Trong nhà thiếu mất bóng dáng của Yang. "Chán
thật. Tỷ ấy vậy mà đi lên xe hoa của tên kia rồi. Không còn ai chăm lo
cho chúng ta nữa a." Mặc Chi gục trên bàn, vẻ mặt hiện rõ vẻ chán nản.
Nhìn nàng bây giờ giống một con mèo lười nằm sưởi nắng.
"Huynh định khi nào vào thành?" Mặc Chi uể oải ngáp ngắn ngáp dài hỏi Kang.
"Tầm bốn ngày nữa là ta vào kinh rồi." Bây giờ không có Yang ở nhà nên
Kang bây giờ phải chăm sóc cả ruộng vườn và con mèo lười Mặc Chi. "Chờ
huynh đi rồi chắc muội cũng đi khỏi lục địa này.", "Muội định đi đâu?"
Kang cảm thấy cao hứng trước câu nói của Mặc Chi.
"Đi tìm ca ca và tiện thể ngao du đây đó chăng?" Mặc Chi tỏ vẻ lười biếng.
Từ ngày hôm kia tới bây giờ nàng cư nhiên chán nản không thôi. Không còn nghe tiếng la mắng của Yang. Không còn được ăn canh sườn hầm hạt sen
của Yang nữa cảm thấy thật trống vắng.
"Huynh vào cung làm gì vậy Kang?", "Tỷ phu nói là thượng y cung vẫn còn một
chỗ trống và đề cử ta với người ở đó. Công việc thì cũng như bây giờ."
Mặc Chi nghe thấy tiếng tỷ phu thật chói tay a. Nàng đã rất sốc khi vừa
mới xuất quan đã phải gặp cảnh này. Không từ nào có thể diễn tả nổi tâm
trạng của nàng lúc ấy.
"Lẽ thường thôi. Chẳng nhẽ lại gọi là tên khốn này tên khốn nọ. Ta cũng
không muốn làm Yang tỷ mất mặt vì ta." Kang từ từ giải thích. Trong lời
của hắn giống như là có cái gì đó kì lạ.
Dạo gần đây lúc nào cũng cười một mình. Còn thấy đâu thư hay lui tới, ban đêm thì lại nói mớ. Thật hết nói nổi mà.
"Chốc nữa muội sẽ đi tới chỗ Tù trưởng lấy những thứ thuộc về mình.", "Ừ."
Mặc Chi cảm thấy như dạo này Kang hay lơ nàng. Chỉ trả lời một từ "ừ" là xong rồi lại biến đâu mất dạng. Trong đầu Mặc Chi lại hiện lên những
suy nghĩ: có khi nào hắn đã phải lòng một cô gái nào đó chăng? Hay là
còn vì cái gì khác. Khả năng cao là có ý trung nhân nên mới vậy.
Nàng dẹp những suy nghĩ đó qua một bên. Đứng dậy bẻ khớp vươn vai rồi đi tới chỗ Tù Trưởng.
Mặc Chi kéo cửa đi vào. "Tù trưởng ngài có ở đó không?", "Ngươi tới đấy à.
Cũng đúng lúc, đi theo ta." Tù trưởng vén tấm rèm đi ra, trượng của ông
mở ra một không gian. "Ngươi đi vào đi, lấy thứ mà mình muốn. Khi nào
xong nó sẽ tự đưa ngươi ra ngoài.", "Đa tạ!" Mặc Chi tươi cười đi vào
trong.
Trong
này là một không gian khá u ám. Kiếm cắm đầy giống như là những bãi tha
ma. Nàng tiến về phía trước, Huyền Ly thần giao cách cảm khuyên nàng nên đi tìm t
Yêu
Nguyệt Cơ. Một thứ có thể biến hóa muôn hình vạn trạng. Nàng thấy một
thứ gì đó đang kêu gọi mình ở phía trước. Nàng phi thân tới gần.
Có một ánh sáng xanh trên một tảng đá to. Một thanh kiếm màu xanh. "Gì
chứ! Lười kiếm giống như là trong suốt." Mặc Chi trầm trồ. "Thanh Yêu
Nguyệt Cơ này vốn là tinh hoa trời đất và ám nguyên tố thuần chủng tạo
thành nên mỗi khi ngươi vượt ra khỏi ranh giới thì nó có thể sẽ tiến
hóa. Không nói nhiều mau lấy nó đi." Huyền Ly thúc dục Mặc Chi mau chóng kết thúc chuyện này. Nàng vươn tay chạm lấy chuôi kiếm của Yêu Nguyệt
Cơ. Một luồng sức mạnh bao lấy cổ tay nàng rồi huyết đỏ chảy ra trên
thanh kiếm. "Nó nhận ngươi làm chủ. Theo ta biết thì nó vô cùng kiêu
ngạo nên chưa có ai được nó nhận làm chủ nên mới bị phong ấn nơi này."
Huyền Ly cũng khá là bất ngờ khi thấy hiện tượng này. Tự hỏi nhóc con
này có chiêu trò gì làm nó khuất phục.
Nàng rút Yêu Nguyệt Cơ ra khỏi tảng đá. Sau đó Yêu Nguyệt Cơ phóng ra sức
mạnh bắn thẳng trên bầu trời tăm tối. Cả bãi tha ma kiếm cổ này dường
như đước sưởi ấm một phần nào đó suốt ngàn năm lạnh lẽo cô độc.
"Yêu Nguyệt Cơ. Tên đẹp thật đấy!" Một chuỗi ánh sáng sáng tạo thành vỏ
kiếm. "Nhớ! Vỏ kiếm này có thể bảo vệ ngươi nên không được làm mất Yêu
Nguyệt Cơ không thì nó cũng chỉ là một thứ phế vật vô dụng." Huyền Ly
căn dặn Mặc Chi cẩn trọng trong những lần hành động sắp tới. "Đã biết!
Nhưng nó như vầy nổi bậc lắm, thoik thì biến cỡ nhỏ thành thanh chủy thủ mang bên người sẽ tiện hơn." Mặc Chi để Yêu Nguyệt Cơ thành một thanh
chủy thủ rồi cúi xuống nhét bên hông thắt lưng. "Thân phận nữ nhi
này..." Nàng sau đó lại nhìn bộ dáng lúc này của mình rồi lại lấy nhẫn
không gian một ít nam trang mặc vào. "Như vầy hành sự tiện hơn. Trông
mình bây giờ thật tiêu sái." Mặc Chi lấy một cây quạt giả vờ phe phẩy
làm dáng.
"Nhưng mà.... nên khiêm tốn. Không nên quá nổi bậc." Rồi nàng lại lấy một
chiếc áo choàng màu đen khoác vào. Đeo mặt nạ quỷ. Tóc cột bằng dây
chuông trói hồn, đầu thì phải luôn đeo Tinh Vũ khóa. Đó là những vật bất ly thân.
"Được rồi. Rời khỏi nơi này thôi." Mặc Chi được Yêu Nguyệt Cơ đưa ra ngoài.
Tù trưởng thì vẻ mặt lo lắng bây giờ mới thở phào nhẹ nhỏm.
"Chúc mừng ngươi thành công." Ông nói lời chân thành rồi lại nhìn thấy thanh
chủy thủ nàng dắt bên người. "Đây là... Yêu Nguyệt Cơ?", "Phải, chính là nó. Tù trưởng thấy thế nào."
"Tiểu hài tử ngươi đúng là có khí chất." Ông vỗ vai Mặc Chi rồi lại biến mất.
Mặc Chi trở về nhà thấy Kang đang ngồi một góc thơ thẩn tương tư. Nàng chạy tới kêu nhưng giống như hắn không nghe thấy. Nàng dốc hết sức định hét
vào tai hắn. "CA!" Kang hoàn hồn nhìn thấy Mặc Chi ấp a ấp úng. "Huynh
tương tư cô nương nhà nào trong kinh thành rồi phải không?" Mặc Chi mắt
nhắm mắt mở thử Kang nhưng hắn không giấu mà lại nói hết với nàng.
Mặc Chi: muốn biết Kang nói gì thì để ngày mai nha!