Lam Thịnh Triết bị đuổi đi, bởi vì có người cho rằng là hắn hợp tác với
Thư Bảo Lị cùng nhau xuống tay với An Thúy. Hắn không được phép tiếp tục ở lại trang viên của Lam gia, nhưng dù sao cũng mang dòng máu của Lam
gia trong người, trực tiếp vứt bỏ cũng không được, cho nên để hắn ở một
chung cư bên cạnh, hàng tháng cấp sinh hoạt phí cho hắn, sau đó liền
không quan tâm nữa.
Lam Thịnh Triết không có đến trường học, hắn tự nhốt mình ở chung cư vài ngày. Nhưng hắn vẫn biết những tin tức gần
đây, hắn biết Thư gia chính thức phá sản, Thư Bảo Lị bị An Thúy kiện lên tòa, đồng thời bị cáo còn có một nữ sinh tên Lữ Tiêu Khiết, hai người
đều đã là qua 15 tuổi, có thể tự mình gánh vác trách nhiệm hình sự, cho
nên chắc chắn thời gian tới sẽ phải đón nhận tai ương lao tù. [ Editor:
m.n còn nhớ Lữ Tiêu Khiết là ai không? ]
Hắn đã biết, Lữ Tiêu
Khiết chính là người ở phía sau lưng hợp tác với Thư Bảo Lị, cùng nhau
thiết kế An Thúy, bởi vì An Thúy đã từng đem chuột chết nhét vào miệng
cô ta, vì thế cô ta vẫn luôn ghi hận chuyện này, muốn tìm cơ hội để trả
thù An Thúy, kết quả lật thuyền.
Xứng đáng.
Lam Thịnh Triết nghĩ thầm, không biết là đang chê cười Lữ Tiêu Khiết, hay là đang chê cười chính hắn.
Hắn tự nhốt mình ở chung cư, thật giống như đã mất đi mộng tưởng cùng động
lực sống, dù cho có nghĩ đến người mẹ qua đời đã lâu, cũng không thể làm hắn vực dậy. Mỗi ngày hắn đều nằm mơ, mơ thấy chính mình trở lại ngày
sinh nhật của An Nhiên, hắn vừa nhìn thấy Thư Bảo Lị, liền chạy đến nổi
cho An Thúy biết, vì thế An Thúy cũng có phòng bị, sự việc ngày hôm đó
cũng không có phát sinh, sau An Thúy biết hắn và Thư Bảo Lị đã từng làm
bạn bè với nhau, cũng tin tưởng là hắn bị cô ta lừa gạt, tuy rằng đã
đánh hắn một trận nhưng vẫn tha thứ cho việc hắn gạt cô.....
Hắn tỉnh lại trong sự vui vẻ, nhưng hiện thực chỉ làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn bị đuổi ra ngoài, An Thúy không tin hắn, cô ấy nói hắn và Thư Bảo Lị là vật họp theo loài.
An Thúy được người khác báo cho là Lam Thịnh Triết nhập viện, hàng xóm của hắn về đến nhà phát hiện chung cư nơi Lam Thịnh Triết ở không có đóng
cửa, sợ có trộm, vì thế hảo tâm muốn đóng cửa lại giúp, kết quả là phát
hiện Lam Thịnh Triết xỉu nằm trên mặt đất, liền nhanh chóng gọi xe cứu
thương.
Lam Thịnh Triết không ăn không uống nên làm bản thân đói đến xỉu, hơn nữa lúc té xỉu không biết đụng vào nơi nào, xương ở cẳng
chân đều gãy. Thoạt nhìn, hắn như chịu đả kích khi bị đuổi ra khỏi Lam
gia, dường như muốn từ bỏ tất cả.
An Thúy chỉ lãnh đạm mà liếc mắt nhìn tin tức một lần, trừ lần đó ra cũng không tỏ ra vẻ gì nữa.
Lam Thịnh Triết ở bệnh viện chờ đợi, chờ được người cha kia của hắn đến xử
lý việc mang thêm cho hắn một người hộ lý, chờ được đám người kia của
Lam Thư Họa đến chê cười, nhưng lại không chờ được An Thúy.
Mùa
đông đã đến, đầu gối của Lam Thịnh Triết được đắp một cái khăn ấm, ngồi ở trên xe lăn được hộ lý đẩy đi tản bộ, gió lạnh thổi đến làm cổ họng hắn lạnh băng, nhưng hắn chỉ cảm thấy rằng những ngọn gió kia xuyên thấu
qua ngực của hắn, đánh thẳng vào trái tim.
Việc ăn không vô là
sự thật, nhưng hắn không muốn tự làm bản thân mình đói chết, hắn cố ý để cửa mở để có người đưa hắn đi đến bệnh viện, hắn hy vọng khi An Thúy
nhìn thấy hắn như vậy sẽ dâng lên một tia thương hại đối với hắn, chỉ
mong cô có thể liếc nhìn hắn một lần mà thôi, nhưng cô không có.
Thật là tuyệt tình.
Hộ lý mà một người phụ nữ trung niên cường tráng, nhìn thiếu niên tuấn tú
sắc mặt tái nhợt, chân trái đang bó thạch cao mà phát ngốc, nước mắt
không biết như thế nào liền chảy ra, thật là đáng thương, tâm đều cảm
thấy đau. Trong khoảng thời gian này, bà nghe một ít tin đồn, nghe nói
thiếu niên này là một đứa con trai riêng, bị chị gái là con của nguyên
phối đuổi ra khỏi nhà. Trong khoảng thời gian này, cũng không thấy có
một người thân nhân nào đến thăm hắn, có tới cũng chỉ buông lời ác
nghiệt.
Thật là đáng thương. Hộ lý suy nghĩ, nhưng lại không
biết an ủi như thế nào, rốt cuộc, tuy rằng cảm thấy đứa nhỏ này thật
đáng thương, nhưng có đôi khi nghĩ đến hắn là con trai riêng, trong lòng bà vẫn khó tránh khỏi có một loại cảm giác khác thường.
Nửa
tháng của học kỳ cuối, Lam Thịnh Triết dốc sức khôi phục, trở lại trường học. Hắn lại tiếp tục đi theo phía sau An Thúy. Có thể nói, hắn buông
bỏ tôn nghiêm của mình mà lấy lòng An Thúy, nhưng mà An Thúy đã coi hắn
thành không khí, căn bản những điều hắn ân cần lấy lòng cô không hề nhìn đến. Những người trong trường học đều thấy được ở trong mắt, lại một
loạt tin đồn nhảm nhí bị tung ra. Có người đối với tư thái buông bỏ tôn
nghiêm của Lam Thịnh Triết trào phúng, khinh thường, có người đối với
hắn là cảm giác hận sắt không thành thép, có người cảm thấy hắn không
biết xấu hổ, rất chán ghét.
Tóm lại lại có người bắt đầu tìm Lam Thịnh Triết để kiếm chuyện, nhưng mà lúc này đây An Thúy cũng nhìn như
không thấy, căn bản mặc kệ sống chết của hắn.
Ngày hôm nay, An
Thúy sai An Nhiên trực nhật thay cô, còn mình thì tản bộ ở hành lang.
Khu của ban thứ ba, đến gần khu cửa sau, mà hằng năm khu cửa sau này
luôn bị khóa cho nên đây là nơi an tĩnh nhất khối. Chính vì muốn cho học sinh năm ba cuối cấp có thể an an tĩnh tĩnh học tập.
Bất quá
cũng vì quá yên tĩnh, đây cũng là nơi thường xảy ra nhiều sự cố. An Thúy đứng trên hành lang nhìn xuống, thì thấy một đám học sinh đang thực
hiện hành vi bạo lực học đường. Chín người vây quanh một người, chín
người kia thì An Thúy không quen biết, nhưng người bị vây quanh kia thì
cô nhận thức, là Lam Thịnh Triết.
Lớp của An Thúy ở trên lầu,
Lam Thịnh Triết luôn theo bản năng chú ý đến động tĩnh ở phía trên, vì
thế cũng rất nhanh liền phát hiện An Thúy đang đứng trên hành lang nhìn
xuống. Gương mặt cô mỹ lệ như đoá hoa hồng, trong ánh mắt ẩn chứa sự
lãnh khốc và ngạo mạn, tất cả đều khiến trái tim hắn đập nhanh hơn bình
thường, trong lòng hắn dâng lên một trận vui sướng, chính là có người
không muốn cho hắn được vui vẻ.
“Lam Thịnh Triết, mày đúng là
không biết xấu hổ, bộ dáng cũng rất giống như một con chó, một đứa con
trai riêng, một chút biết điều cũng không có, mày có tư cách gì để xuất
hiện trước mặt cô ấy? " Tên cầm đầu tóc vàng nói.
“Chính xác.”
“Tôn ca, đừng nói lời vô nghĩa với hắn nữa, hắn không chừng còn muốn chờ đại tiểu thư xuống đây, giả vờ thảm thương cho cô ấy xem đấy.""
“Tao cho mày một cơ hội, liếm chân tao một lần, về sau không được phép đi đến ban ba, hôm nay liền buông tha cho mày, thế nào?"
Hoàng Tôn sát vào Lam Thịnh Triết, cúi đầu ở bên tai hắn nói: “Chờ tao chiếm
được Lam Thịnh Mỹ, lão tử lại thay con chó như mày cầu tình.”
Đáp lại hắn ta không phải là lời chấp thuận mà là nắm đấm độc ác của Lam
Thịnh Triết, Hoàng Tôn không kịp phòng ngừa, bị đấm một kích ngay chính
diện, máu mũi chảy ra.
Tín hiệu đánh nhau đã phát ra, khung cảnh nháy mắt một mảnh hỗn loạn, Lam Thịnh Triết hai tay khó địch lại bốn
chân, nhưng mà hắn chỉ ngoan độc mà công kích một mình Hoàng Tôn, mỗi
một đấm của hắn lên người Hoàng Tôn đều vô cùng nặng nề.
Từ góc
độ An Thúy đang đứng xem, chỉ có thể thấy Lam Thịnh Triết bị một đám
người vây quanh, ngã trên mặt đất, tay đấm chân đá, thoạt nhìn thập phần thê thảm.
Nhưng mà rất nhanh thanh âm thảm thiết của Hoàng Tôn
từ giữa đám người vang lên. Mấy người đang đánh Lam Thịnh Triết dừng
động tác, nghe được Tôn ca của bọn họ hô to:
“Mau đem cái này kẻ điên này kéo ra cho tao!! A!!!”
Tám người, liều mạng mới đem Lam Thịnh Triết từ trên người Hoàng Tôn kéo ra, sau đó tất cả mọi người bị kinh sợ.
Trên mặt Lam Thịnh Triết toàn bộ đều là máu, có máu của hắn, nhưng máu của
Hoàng Tôn lại càng nhiều hơn, đặc biệt là ở cằm, máu tươi đầm đìa, từ
trong miệng hắn phun ra một đồ vật, mọi người vừa thấy, bị dọa sợ, nhịn
không được đồng loạt lui về phía sau một bước.
Là một cái lỗ tai!!
Hoàng Tôn che lại nơi mình mình bị cắn rớt lỗ tai, đồng dạng mặt đầy máu, cả
người vừa đau vừa hoảng sợ, cả người đều run cả lên.
Mà hai mắt
Lam Thịnh Triết nhìn bọn họ tối tăm hung ác, phảng phất giống như A Tu
La từ địa ngục bò ra. Chỗ nào còn bộ dáng không có tự tôn, khúm núm nịnh bợ trước mặt An Thúy.
Hắn không ngẩng đầu, hắn không dám để An
Thúy nhìn thấy hiện trạng bây giờ của mình, cũng không biết nhìn thấy
cảnh tượng như vậy An Thúy sẽ có suy nghĩ gì, cũng không biết lúc sau sẽ phát sinh chuyện gì, hắn rất lo lắng An Thúy sẽ cảm thấy hắn quá mức
nguy hiểm, đuổi hắn ra khỏi Nhất Trung, đưa đến trường học khác. Hắn quá xúc động, không thể nhịn xuống, nếu lúc ấy trong tầm tay có thể có
một cục đá, hắn nhất định sẽ nhặt lên đập lên đầu và miệng dơ bẩn của
tên Hoàng Tôn kia.
Hắn thấp thỏm bất an, không thể ngủ được, một mình trải qua đêm đen lạnh giá ở chung cư. Sáng hôm sau, hắn dường như
thấy được một tia hi vọng mỏng manh, người trong nhà tên Hoàng Tôn kia
không đến tính sổ với hắn. Lam gia đã xử lý hết thảy, nhất định là An
Thúy đã mở miệng!
Điều này làm cho hắn mừng như điên, lại có vô hạn động lực.
Bởi vì cắn rớt lỗ tai của Hoàng Tôn lỗ là một hành động kinh người, không
còn có người dám tùy tiện bắt nạt Lam Thịnh Triết, dù muốn tới bắt nạt,
cũng là không dám khinh địch, xem hắn là quả hồng mềm nữa, cẩn thận mang theo một đám người. Ở những nơi mà An Thúy nhìn không tới Lam Thịnh
Triết giống như một con sói cô độc, đối với người xâm phạm không hề lưu
tình mà lộ ra hàm răng sắc bén. Nhưng khi ở trước mặt An Thúy, vẫn giống như một con chó con bị chủ nhân vứt bỏ, dù cho luôn bị đá văng ra, cũng bám riết không buông.
“Lam Thịnh Triết, cậu chẳng lẽ không có
tôn nghiêm sao? Vì trở lại Lam gia để kế thừa gia sản, cậu thật là hao
tổn tâm huyết, nhưng cậu phải xem người ta có để cậu vào trong mắt hay
không, căn bản từ đầu đến cuối đối với người ta, cậu không là gì cả!”
Một thiếu nữ muốn cứu vớt người khác nhưng không thành, tức giận mắng.
Lam Thịnh Triết căn bản không để ý tới cô ta, cô ta thì biết cái gì, tất cả bọn họ không hiểu, bọn họ cũng không thể hiểu, bọn họ đều cho rằng hắn
muốn trở về Lam gia, nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn muốn trở lại…… Bên cạnh cô, ý niệm mãnh liệt như vậy căn bản không cho phép hắn từ chối.
Ước chừng là do khổ nhục kế không biết xấu hổ dây dưa, cuối cùng có tác
dụng, mùa xuân đã đến, sau khi học kỳ mới khai giảng, thái độ của An
Thúy có chút mềm hóa, điều này làm cho Lam Thịnh Triết vui vẻ muốn khóc.
Lại một tháng sau, Lam Thịnh Triết thật cẩn thận duỗi tay cầm
lấy cặp sách của An Thúy, thấy cô không có không cho phép hắn chạm vào,
trên mặt liền không chịu được khống chế mà lộ ra tươi cười.
“Hừ.” An Thúy hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải nể tình trong người cậu có nửa gen tương đồng với tôi……”
Cô không có nói hết câu, nhưng ý vị bên trong đã phi thường rõ ràng, nếu
không phải bởi vì như vậy, cô sẽ càng tuyệt tình, ngay cả cơ hội hắn
biểu diễn thảm thương đều không có.
Lam Thịnh Triết trong lòng
biết rõ ràng điều đó, cảm thấy thực may mắn, lại phá lệ chua xót. Như là ăn một viên kẹo ngọt, bên trong lại là thuốc đắng.
Lam Thịnh
Triết dọn về Lam gia, ở lại căn phòng trước kia, cuối cùng trở về những
ngày tháng như trước kia, mỗi ngày cùng An Thúy ra ra vào vào, cùng ăn
cùng ở, tính tình của cô kém như vậy, hắn lại cảm thấy cô vốn nên như
thế.
Bọn người của Lam Thư Họa cảm thấy Lam Thịnh Triết tâm cơ
thâm trầm, co được dãn được đến loại tình trạng này thật sự đáng sợ, bởi vậy đối với hắn luôn có một ít cảnh giác, ngay cả 524 đều cảm thấy hình thức trí năng này của cuộc sống kính vạn hoa thật là đáng sợ, nam chủ
này có chỉ số thông minh, kỹ thuật diễn cùng tâm cơ, hắn nếu địch nhân
của nam chủ địch, làm không tốt, chết như thế nào cũng không biết.
Bọn họ cảm thấy, An Thúy không chỉ còn chưa cho Lam Thịnh Triết một cái sắc mặt tốt, còn thường làm cho Lam Thịnh Triết gặp phải tình huống xấu hổ, không có khả năng tình cảm mà Lam Thịnh Triết đối với An Thúy là chân
thực, có thể làm được tới loại trình độ này, tuyệt đối là vì mục đích
của mưu đồ còn phải lớn hơn nữa, rốt cuộc một người là con trai riêng,
một người là con gái hợp pháp, loại quan hệ đặc thù này, đã định giữa
bọn họ không có khả năng có một chút chân tình nào tồn tại.
Lam
Thịnh Triết sao còn không biết suy nghĩ của bọn họ, hắn nghĩ thầm, kỳ
thật ý nghĩ của bọn họ như vậy mới là bình thường, không bình thường
chính là hắn, hắn đại khái là tên biến thái, cho nên mới sẽ như vậy.
Nhưng mà, có một sự việc xuất hiện, làm thay đổi mọi thứ.
Sau khi tan học sau, An Thúy muốn ăn ở tiệm bánh ngàn tầng vừa khai trương ở gần trường học, Lam Thịnh Triết liền xuống xe đi mua, kết quả có một
tên đàn ông quần áo lam lũ nhích lại gần.
“Làm gì?” Lam Thịnh Triết cảnh giác mà nhìn hắn.
Tên đàn ông đó bắt lấy cánh tay hắn, đôi mắt tham lam mà nhìn hắn
“Ta là cha của con!”
Cái gì?
Lam Thịnh Triết nhíu mày, đem tay ném ra, vòng qua cái này kẻ điên này,
hướng xe đi đến, lại không ngờ tên đàn ông kia lại đuổi theo
“Con không tin? Mẹ con tên là Trần Thanh Vũ, trước kia ở tại Lục Liễu ngõ nhỏ xxx, ta ở tại gian cách vách……”
Lam Thịnh Triết sắc mặt biến ảo, càng nghe càng kinh hãi, nhìn thấy An Thúy bên kia không kiên nhẫn mà hạ cửa sổ xe, nhìn về phía bên này, lập tức
đem người đẩy ra bước nhanh đi qua.
“Người kia làm gì?” An Thúy nhìn cái tên đàn ông kia đang nhìn chằm chằm bên này, như kẻ lưu lạc.
“Là người điên.” Trong lòng Lam Thịnh Triết còn sợ hãi mà nhìn hắn một cái, nói.
Thật sự là người điên sao? Lam Thịnh Triết không thể khống chế nội tâm bất
an, hắn trộm từ trong phòng của An Thúy mấy cọng tóc, đi đến bệnh viện
làm giám định.
An Thúy đương nhiên biết Lam Thịnh Triết lén lút làm chuyện này.
Trong nguyên tác, mẹ của nam chính Lam Thịnh Triết vẫn luôn cho rằng đứa con
trai này là của Lam gia, bởi vì bà ta không biết sau khi bà ta cùng cha
của Lam Thịnh Mỹ một đêm *** mệt mỏi về nhà, bởi vì quên khóa cửa mà bị
khách trọ ở cách vách, cũng chính là cha ruột của Lam Thịnh Triết xâm
phạm, cuối cùng còn mang thai.
Chuyện này vốn dĩ hẳn là trong
tương lai Lam Thịnh Triết mới có thể biết được, bất quá hiện tại cốt
truyện đã bị sửa đến nỗi hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn là một cái kịch
bản khác, Lam Thịnh Triết biết trước được chân tướng, An Thúy rất tò mò
tiếp theo hắn sẽ có phản ứng gì.
Lam Thịnh Triết ngồi ở ghế đá
bên ngoài bệnh viện, trên mặt biểu tình thay đổi thất thường, không biết là nên khóc hay nên cười.
“Con xem, con quả thật là con trai
của ta, nhưng người của Lam gia không biết, chỉ cần chúng ta không nói
ai cũng không biết, con ở Lam gia có thể đạt được rất nhiều chỗ tốt……”
Cái tên đàn ông kia sau khi biết mình chân chính là cha của hắn vẫn còn đang kích động mà tham lam nói ở bên tai hắn.
Thật là dơ bẩn xấu xí. Lam Thịnh Triết nhìn hắn nghĩ, nghĩ đến trong cơ thể
có một nửa gen đến từ người đàn ông này liền cảm thấy ghê tởm cực kỳ.
Hơn 9 giờ tối Lam Thịnh Triết mới trở về, An Thúy xác định hắn khẳng định
đã biết chân tướng, nhưng hắn biểu hiện lại giống như trước đây, dường
như không có việc gì, làm An Thúy nhịn không được nhìn hắn nhiều thêm
vài lần.
“Mấy ngày nay cậu lén lén lút lút, trốn sau lưng tôi làm cái gì?” An Thúy hỏi hắn.
“Chị, chị đừng nghĩ oan cho em, nào có lén lút, trước khi đi ra ngoài không phải đều có nói cho chị sao?” “Đi ra ngoài làm gì?”
“Chính là gặp một người…… Là bạn bè trước kia của mẹ em, cho nên nhịn không
được muốn cùng hắn gặp mặt tâm sự, chị không cần tức giận.”
“……”
Lam Thịnh Triết xem như việc gì cũng không có xảy ra, tiếp tục ở lại Lam
gia sinh hoạt, tiếp tục cùng An Thúy cùng tiến cùng ra, làm An Thúy
nguyên bản cho rằng thế giới này có thể dừng ở đây có chút ngoài ý muốn. Cô vốn tưởng rằng lấy tính tình trong xương cốt của Lam Thịnh Triết,
sau khi biết được chân tướng liền sẽ lựa chọn rời đi.
Nhưng mà
hành vi hiện tại của hắn làm cho cô không thể không hoài nghi, có phải
hay không Lam Thịnh Triết đã bị Lam gia tráng lệ huy hoàng này mê hoặc
đôi mắt, cho nên muốn muốn tiếp tục làm bộ là con trai riêng của Lam
gia, muốn lấy được lợi ích.
Mà sự thật, Lam Thịnh Triết xác thật luôn trấn an người cha kia của hắn ở bên ngoài, bởi vì ông ta luôn ngồi canh bên ngoài Nhất Trung, ông ta muốn mượn tiền của hắn, tất nhiên sẽ
không chủ động đi nói cho người Lam gia biết được Lam Thịnh Triết không
phải huyết mạch của Lam gia, nên rất nghe lời của hắn, không đi kiếm
chuyện.
An Thúy vẫn luôn đợi Lam Thịnh Triết làm ra một việc nào đó lớn để có thể tạo ra cái kết thúc cuối cùng. Không nghĩ tới thời
gian đã qua lâu như vậy mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả. Cuối cùng do
không còn kiên nhẫn, trực tiếp sử dụng công năng nhảy qua thời gian.
Đây là một loại trò chơi nội hành có công năng phi logic, tỷ như nhảy đến 5 năm sau, hệ thống sẽ tính toán trong 5 năm này, căn cứ vào tính cách
của các nhân vật cùng sự việc xảy ra phía trước để tính toán, chủ bá
không cần tự mình trải qua thời gian lâu như vậy cũng có thể biết đến
kết quả cuối cùng.
————
5 năm sau, An Thúy chấp thuận
lời cầu hôn của An Nhiên, trở lại tring nước tổ chức hôn lễ, đêm trước
hôn lễ, Lam Thịnh Triết đã trở thành thương nhân xuất sắc của thương
giới cầm vài phân văn kiện đưa cho An Thúy ký.
An Thúy mở ra
liền thấy, là các loại chuyển nhượng động sản cùng bất động sản cùng
hiệp nghị, trong đó bao gồm cổ phần công ty của hắn cùng mặt tiền của
vài cửa hàng cùng biệt thự, tất cả đều không phải đồ vật của Lam gia,
đều là đồ vật của Lam Thịnh Triết.
“Đây là cái gì?” An Thúy nhìn về phía hắn.
“Đây là của hồi môn em chuẩn bị cho chị.”
“Cậu chuẩn bị của hồi môn cho tôi? Nào có chuyện em trai chuẩn bị của hồi môn cho chị gái?”
Lam Thịnh Triết nhìn An Thúy, trong nháy mắt ánh mắt hiện lên một tia đau
khổ, cười nói: “Sao em trai lại không thể chuẩn bị của hồi môn cho chị
mình? Vốn dĩ bởi vì có chị, mấy thứ này mới tồn tại.”
Hắn nói như vậy, An Thúy cẩn thận lật xem hiệp nghị, không có phát hiện cái bẫy gì, liền ký tên.
Lúc An Thúy mặc vào áo cưới, bên ngoài khách quý như mây, cô xác định Lam
Thịnh Triết không muốn gây ra phiền phức gì, bởi vì chuyện đã tới nước
này, hắn liền tính muốn làm cũng làm không được.
Cô cảm thấy có
một ít hoang mang cùng khó hiểu, cô nhìn người con trai đi vào phòng hóa trang xem cô rồi cùng cô nói mấy câu, bởi vì hôn lễ sắp bắt đầu mà muốn đi ra ngoài, mở miệng: “A Triết.”
Lam Thịnh Triết quay đầu lại nhìn cô.
“Lúc trước tôi đối xử với cậu như vậy, cậu có hận tôi không?”
Không nghĩ tới An Thúy sẽ đột nhiên hỏi cái này, hắn sửng sốt một chút, nhìn cô nói:
“Không, em không hận chị.”
Hắn có cái tư cách gì để hận cô đâu? Hắn cùng cô không hề có một chút quan
hệ, nguyên bản hẳn chỉ là một người xa lạ, là hắn không thể hiểu được mà xâm nhập vào thế giới của cô, quấy nhiễu cô.
Ở thời điểm người
đàn ông kia xuất hiện, tự xưng là cha ruột của hắn, nói cho hắn biết
chân tướng ghê tởm kia, làm hắn không khống chế được mà muốn nôn ra.
Hắn căn bản không phải em trai của An Thúy, sự thật này trong nháy mắt làm
hắn cảm thấy mừng như điên, tiếp theo nháy mắt lại làm hắn như rơi xuống địa ngục.
Hắn hiểu rõ nguyên lai chính mình yêu cô, chính là
hắn đối với tính cách của An Thúy hiểu rất rõ, nếu An Thúy biết chuyện
này, như vậy cô không còn một chút tình cảm gì với hắn, chán ghét cũng
tốt, khinh thường cũng tốt, tất cả sẽ chỉ còn lại là sự bình tĩnh. Hắn
sẽ phải rời khỏi Lam gia, có lẽ xuất phát từ lòng thương hại cho hắn một số tiền, không hơn. Giữa bọn họ mất đi sự ràng buộc. Hắn cũng không còn lí do để tiếp cận cô, vì thế chỉ có thể trở về ban đầu, làm người xa
lạ. Cô cũng sẽ thực nhanh quên đi hắn, xem hắn giống như một người râu
ria mà thôi.
Nghĩ đến điều này, hắn liền không biết làm sao, tâm như đao cắt, hắn chỉ có thể đê tiện tiếp tục làm bộ là em trai của cô,
tiếp tục dính ở bên người của cô, hy vọng thời gian có thể cho hắn biện
pháp. Chính là đây là một cái tuần hoàn ác tính, hắn vì lưu tại bên
người cô, chỉ có thể tiếp tục sắm vai là em trai của cô, thời gian càng
lâu, hắn liền càng vô pháp thoát ly cái thân phận này, bởi vì thật sự
nếu lộ ra, cảm giác An Thúy đối với hắn có lẽ sẽ từ người xa lạ trở
thành ghê tởm một kẻ trộm.
Hắn lo lắng An Thúy sẽ cảm thấy hắn
là một tu hú chiếm tổ, râu ông nọ cắm cằm bà kia, đồ vô sỉ, một người
cùng với Lam gia không hề có bất cứ mối quan hệ nào, chạy tới giả mạo là em trai của cô, có được vô số chỗ tốt từ Lam gia, là một người ham hư
vinh, tham lam, không biết liêm sỉ.
Cô là người có tính cách
mãnh liệt như vậy, là người trong ánh mắt không dung một hạt cát, nếu
nói hắn vì yêu cô nên mới làm ra điều đó, cô chẳng những không cảm động
mà còn càng ghê tởm hắn hơn.
Không có biện pháp, hắn bị giam cầm ở trong cái thân phận này vô pháp tránh thoát, hắn yêu An Thúy càng
ngày càng nhiều, hắn đối với An Nhiên là sự ghen ghét như lửa hừng hực
thiêu đốt, cơ hồ muốn thiêu đốt lý trí cùng nhân tính của hắn. Nhưng
cũng không biết có phải hay không, một trận đòn roi kia của An Thúy để
lại ấn tượng khắc sâu trong hắn, mỗi khi đến thời điểm mất khống chế,
dây thần kinh liền sẽ đột nhiên run rẩy, vết roi đã biến mất ẩn ẩn còn
đau, còn có ánh mắt lãnh khốc như thiêu đốt kia của An Thúy cũng hiện
lên ở trong đầu hắn, khiến cho hắn không thể không bình tĩnh lại.
Trong nhiều năm nay, hắn luôn tự mình giằng co, khi An Thúy không ngừng biểu
hiện ra ngoài ưu tú cùng quang mang của bản thân, làm hắn tự biết xấu
hổ, hắn không thể không tiếp thu sự thật —— mặc dù hắn không phải em
trai của cô, An Thúy cũng sẽ không thích hắn.
An Thúy sẽ không
thích hắn, chuyện hắn không phải người của Lam gia lộ ra, sẽ làm cho
quyền được thân cận cô, ở bên cạnh cô của hắn biến mất.
Cho nên chuyện này, cần thiết giữ bí mật. Hắn cần thiết là em trai của cô, bởi vì hắn yêu cô như thế.
Trong hôn lễ, Lam Thịnh Triết ngồi ở phía dưới, nhìn An Thúy mặc áo cưới xinh đẹp được ông mang đi hướng đến chỗ của An Nhiên, áo cưới như tuyết
trắng của cô đính kim cương, dưới ánh mặt trời lộng lẫy bắt mắt, nhưng
so với những cái kim cương đó càng lóa mắt, chính là An Thúy.
Hắn nhìn bọn họ ưng thuận lời thề, hôn môi, hắn cười cùng các mặt khách
khứa khác cùng nhau vì bọn họ vỗ tay, chỉ là trong mắt hắn ngậm nước
mắt.