Ngồi xe ngựa hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi. Vén màn xe ra, cô cảm thấy có
nhầm lẫn nào đó ở đây thì phải. Giật giật khóe miệng, trước mắt cô là
một con phố ồn ào tấp nập, đầy đủ các loại trà lâu, quán xá, thậm chí ở
đây còn có phần đông đúc hơn cả phía tây kinh thành. Thả màn xe xuống,
cô quay lại vào trong rồi lên tiếng:
" Rốt cuộc thì cái nơi hoang vu ít người mà huynh nói đâu rồi". Nghe cô
nói vậy, Hiên Viên Thụ Phong vén màn của sổ lên xem xét, chính hắn của
bất ngờ, rõ ràng lúc trước hắn tới thì nơi này đâu có như vậy a.
" Muội muội a, cái này ta cũng không biết, lần trước ta tới rõ ràng nơi này rất ít người".
" Vậy lần trước của huynh là cách đây bao lâu vậy". Cô tò mò hỏi lại.
" Cách đây 5 năm a, tại khi đó ta buồn chán nên xây lên phủ này, sau đó
lại phải đi chinh chiến với mấy nước nhỏ không yên phận đến giờ nên ta
thật không biết a". Nói xong còn tỏ vẻ mặt vô tội. Lúc này người còn lại bị xem như vô hình cũng lên tiếng:
" Vẫn là vài trong trước đi, nơi này không tiện để trò chuyện đâu". Hai
người gật đầu đồng ý, sau đó cùng vén màn bước xuống. Dẫn đầu là cô,
tiếp đến là Võ Thanh Tư, sau cùng là Hiên Viên Thụ Phong. Mọi người đi
trên phố không khỏ hấp dẫn ánh mắt lại đây bởi đội hình toàn người đẹp
thế này. Một tiểu cô nương váy hồng xinh xắn, trong sáng, một nam nhân
vận y phúc đen chí khí đầy người, một nam nhân vận hồng y yêu mị. Hơn
nữa điều khiến họ chú ý nhất chính là bọn họ đi vào ngôi nhà kia.
Mọi người ở đây thì ai cũng biết ngôi nhà kia đã có từ rất lâu rồi, nó còn
được mệnh danh là nơi đẹp nhất thành Đông này, nhưng ngôi nhà đó chỉ có
hạ nhân ra vào, lại chưa từng có ai biết được chủ nhân của nó. Có rất
nhiều lời bàn tán về phủ đệ này, có người nói nó có ma nên không ai ở,
có người lại nó nó do một vị cao thủ xây dựng nên, bên trông có rất
nhiều bảo vật,vv...... Nhưng đến bây giờ, vẫn chưa có ai thành công đột
nhập vào phủ đệ đó. Thế mà hôm nay bọn họ lại thấy có người đi vào đó a, hơn nữa những người này lại thực trẻ, thực mỹ đâu.
Ba người cứ cảm thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt là lạ, Hiên Viên Thụ
Phong cảm thán, may là mình đã dịch dung trước khi xuống xe ngựa, nếu
không, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu phiền phức đâu. Cánh cửa phủ khép lại sau khi ba người vài trong, lại nhiều lời bàn tán về phủ đệ này lại tuôn ra ngoài.