Minh Hoàng Vũ thấy người kia rời đi cũng định ra về, vừa nhấc chân lên thì đã bị hai bàn tay kéo lại:
" Ngươi vội vàng đi đâu vậy, ở lại đi, chúng ta cho ngươi hưởng lộc ăn
uống, đảm bảo khó quên a". Hiên Viên Thụ Phong lên tiếng trước. Hắn nhìn về cô gái nhỏ nhìn bọn họ diễn trò, nuốt nuốt ngụm nước miếng, bọn họ
đây là muốn giết người mà, muốn hắn làm gì ko muốn lại muốn hắn ở lại
đây a.
Cô nhìn nhìn bọn họ, không chịu được phiền liền lên tiếng:
" Các người ở đây là muốn ăn???" giọng điệu như nghi hoặc lại như có phần chắc chắn.
" Muội muội thật thông minh a". Họ vừa dứt lời thì một bàn tay chìa về phía họ
" Lôi ngân lượng của hai người ra đây, dạo này muội hơi bị thiếu ngân
lượng a". Cô nói đầy chân thật . Hai túi ngân lượng nặng trĩu xuất hiện
trong tay cô ngay tức thì, còn có khuyến mãi thêm một túi nữa ngay sau
đó. Minh Hoàng Vũ nhìn túi tiền nhà mình bay vào tay ác ma chỉ biết nhỏ
lệ trong lòng mình.
Nhận được tiếp tế, cô xoay người vào bếp , ước chừng một chung trà sau quay
ra với một mâm thức ăn ngon. Nào là cá hấp, thịt nướng, thịt hầm, rau
xào thơm ngon, màu sắc bắt mắt, bóng loáng trơn mịn. Nhìn thức ăn lần
này, hai người nào đó không khỏi hồi tưởng đến thức ăn lần trước, quả là hai cảnh giới không thể so sánh a, ngân lượng lần này gấp đôi số lần
trước đã được như vậy, sau này nên mang nhiều hơn nữa.
Minh Hoàng Vũ nhìn thức ăn mà âm thầm phỉ nhổ, ngân lượng của hắn nhiều như
vậy mà chỉ được ăn từng này món, hơn nữa còn là món tầm thường như vậy,
thật là khó chịu a.
Nhìn hai người kia ăn chưa đầy hai phút đã chén gần hết thức ăn, hắn trợn
mắt há mồm nhìn họ, liền cầm lấy đũa, gắp lấy thức ăn cho vào miệng, dù
sao nhiều tiền như vậy, không thể không ăn bù lại được.
Thức an vừa vào miệng đã tan, chỉ đọng lại hương vị đậm đà nợ đầu lưỡi, làm
hắn không tài nào cưỡng lại được, gắp thêm vài món nữa, mỗi món lại có
một hương vị riêng biệt, không lẫn vào nhau, tạo cảm giác thèm ăn cho
người ăn. Vừa muốn gắp vài miếng nữa thì thức ăn đã sạch sẽ, ngẩn đầu
lên nhìn hai người bên cạnh, hai khuôn mặt vẫn như bình thường, chỉ có
đôi mắt là không dấu nổi sự thỏa mãn.
Nhìn vào cô, hắn mở lời:
" Ngươi mau làm thêm vài món nữa đi, ta sẽ trả thêm ngân lượng cho ngươi".
Rất tiếc nhưng ta bây giờ không muốn nấu ăn nữa a, phiền ngươi đến nơi khác ăn đi a". Quay sang nhìn hai người kia, cô đổi thái độ như thần:
" Hai ca ca a, ta bây giờ không có chỗ ở a, hai ngươi mau tìm cho tiểu
muội muội này một nơi ở đi a, ta nhưng muốn nơi ở vừa mát mẻ, vừa ấm áp, vừa rộng rãi, thoáng mát, vừa ấm cúng thoải mái, nhà bếp phải sạch đẹp
....... bla bla bla .