Hoàng Khải Thiên và Minh Hoàng Vũ cũng rất bất ngờ trước câu nói của bọn họ,
cả hai đều biết một lần họ bị thương không mấy nửa cái mạng thì cũng là
trúng độc toàn thân, thế mà bây giờ họ lại nói gặp nàng ta khi bị
thương, vậy chẳng phải là nàng ta đã cứu họ sao.
Nhất mực không tin, Hoàng Khải Thiên một mực hỏi lại:
" Vậy khi đó là nàng ta cứu các ngươi".
" Ngươi đoán đúng rồi a, tiểu muội nhà ta chính là thông minh giỏi giang
như vậy đó". Hiên Viên Thụ Phong lộ ra tính muội khống.
Nghe hắn nói vậy, mọi người cũng dần im lặng không ai lên tiếng nưa, mà chú tâm nghe nhạc.
Kiều Hoa ngồi biểu diễn, đôi khi cảm nhận được một ánh mắt như đánh giá lại
như xem thường phát ra từ lầu hai, không khỏi có chút ghét bỏ, nếu chê
người ta như vậy thì cút đi, còn ở đó nghe người ta biếu diễn làm gì
chứ, thật muốn đánh người mà.
Bài diễn này của cô cũng nhanh chóng kết thúc, cô đứng dậy, chào hỏi quan
khách, sau đó nói lên một lời làm toàn trường im lặng:
" Hôm nay đa tạ các vị đã lắng nghe Kiều Hoa biểu diễn, đây là lần cuối
cùng tiểu nữ có thể biểu diễn cho mọi người nghe, mong sẽ để lại ấn
tượng đẹp trong lòng mọi người, mong các vị sau này vẫn sẽ đến Nhai
Thiên Lâu ủng hộ bọn họ.
Một làn sóng nổ oành trong lòng mọi người, không phải cô đang đàn hát rất
tốt sao, tại sao lại làm như vậy chứ. Có người nhịn không được tò mò,
lên tiếng:
"
Kiều Hoa cô nương a, không phải ngươi đang có nhân khí rất cao sao, tại
sao lại không biểu diễn nữa a, ta còn rất ngưỡng mộ ngươi đâu". Người
nói là Châu Thanh Mai, con gái duy nhất của trấn quốc công Bắc Vũ quốc,
người duy nhất có khả năng đối địch về tài lẫn sắc với Trần Ngọc Như.
" Câu hỏi của vị cô nương này rất hay, xin hỏi cao danh quý tánh của cô
nương là gì". Cô lên tiếng. Châu Thanh Mai nhận được lời đáp trả đìa lễ
độ như vậy, không khỏi thêm vài phần yêu thích Kiều Hoa hơn.
" Ta tên là Châu Thanh Mai, ngươi có thể gọi ta là Thanh Mai".
" Được, vậy ta xin trả lời câu hỏi của Thanh Mai cô nương. Ta vốn là một
người tuổi đời còn trẻ, ta còn muốn có thể du ngoạn khắp nơi, ta còn có
rất nhiều việc cần hoàn thành, mà những việc ấy phải chuẩn bị từ ngay
bây giờ cho nên bất đắt dĩ mới phải rời khỏi nơi này". Mọi người nghe
vậy thì đều ồ lên, một cô nương có chính kiến như vậy thật khiến người
khác khâm phục a.