" Tô Nguyệt tiểu thư, phiền ngươi tôn trọng người khác một chút, con mắt
nào ngươi thấy ta dùng nhan sắc quyến rũ người khác vậy, ngươi nói
chuyện nên có chút tôn trọng người khác đi, nếu không đừng trách ta
không khách khí". Cô xả một tràng dài lời nói, Không nể tình nhìn người
trước mặt một cách sắt bén.
Tô Nguyệt vốn cũng là một người xuyên sách, trước kia cô ta còn là người
quyền cao chức trọng, luôn khinh thường những người thấp kém hơn mình,
vốn gặp được Võ Thanh Tư là may mắn của cô ta, nhưng cô ta vốn là người
mắt cao hơn đầu,gặp được hắn lại một tất tiến một tất, trở thành người
thân cận của hắn ta. Thường ngày, người bên cạnh hắn ta đa phần là người quyền thế, hôm nay lại gặp một người thấp kém như vậy, hiển nhiên làm
cô ta xem thường thêm vài phần, nghĩ chừng cũng chỉ là đĩa đeo chân hạt
mà thôi, không ngờ lại có gan nghi ngờ, xen vào chuyện tốt của cô.
Quay sang Võ Thanh Tư, cô ta tỏ vẻ trách móc:
" Ngươi xem, muội muội này của ngươi thật tốt a, kể cả chuyện ta gặp được ngươi cũng muốn nghi ngờ, lại còn dám tỏ vẻ nũng nịu như vậy, ngươi sao lại có thể kết giao với loại nữ tử này cơ chứ". Mặt thái tử Đông Xuyên
quốc cũng đen đi vài phần, nhìn con người đứng trước mặt mình mà không
tin được, hắn ta lại có ngày mắt mù gặp phải người như vậy.
" Ngươi nên nhớ ngươi cũng chỉ là nô tài của ta, ngươi không có quyền gì
lên tiếng ở đây". Nói xong, hắn liền ra tay tát thẳng lên mặt cô ta.
Tiểu muội muội a, ca ca xin lỗi, ta sẽ về dạy dỗ lại cô ta, ta về trước đây, Thụ Phong à, ngươi ở lại bồi muội ấy đi chơi cho khuây khỏa đi". Nói
xong liền kéo cô ta rời đi.
Cô cùng Hiên Viên Thụ Phong cùng dạo trên phố, cô hỏi hắn:
Thụ Phong ca ca, ngươi lần trước tại sao lại bị thương, hơn nữ độc của
ngươi và tên Thanh Tư kia là cùng một loại"? Cô quay sang nhìn hắn. Ấp
úng một hồi, Hiên Viên Thụ Phong cũng chỉ biết lắc đầu cho qua, " Muội
bây giờ còn rất yếu, nếu biết được sẽ không khỏi gặp họa sát thân, tốt
nhất muội vẫn chỉ nên biết một ít thôi a". Cô nghe hắn nói vậy thì biết
cũng không thể dò hỏi thêm, cả hai người dần trở nên im lặng, chỉ còn
tiếng ồn ào xung quanh. Hai hình bóng một hồng y, một tử y như hài hòa
thêm vài phần, bọn họ cùng thả hoa đăng, cùng chơi đố chữ, cùng nhau ăn
thật nhiều đồ ăn ngon sau đó ra về. Khi rời đi, mỗi người lại mang một
tâm trạng riêng, có người thì cod thêm động lực để tiến bước, có người
lại có thêm một nguyên nhân để bảo vệ đất nước này.