Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, thoáng một cái đã một tháng trôi qua, ngồi nhìn khung cảnh yên bình khi sáng sớm, Kiều Hoa ngẫm nghĩ lại cuộc đời kiếp trước của mình.
Cô đã sử dụng cả thanh xuân để không ngừng vươn lên từ tầng lớp thấp nhất
của xã hội mà quên tận hưởng cuộc sống nhỏ bé của mình. Giờ nhìn lại, cô lại thêm động lực cố gắng để tận hưởng cuộc đời mình nhất một cách có
thể.
Một tháng
trôi qua Kiều Hoa đã tu luyện đến tứ cấp đỉnh phong, chuẩn bị cho đại
hội tỷ thí bốn năm một lần tại Bắc Vũ Quốc. Theo nhũng gì thu thập được
từ Nhai Thiên Lâu thì người tham gia lần này độ tuổi từ 15 đến 20, chủ
yếu tìm những nhân tài thu vào các học viện tiếng tăm lừng lẫy.
Cô cũng đã tính rồi, thu thập của cô nhờ có hai tên tào lao kia đã tăng
lên đáng kể, bây giờ cô cũng có thể xem như một tiểu phú bà. Nghĩ nghĩ,
cô không tự giác mà giương môi nở nụ cười.
Cô đã vạch ra kế hoạch sẵn cho sau này, cô muốn thông qua tỷ võ lần này để tiếng cào học viện, rồi sau đó cô sẽ tu luyện thật tốt để có thể du
ngoạn nhiều nơi mà không lo hạn chế. Cô muốn sống chu du tự tại như vậy
đến hết quãng đời nhỏ của mình.
Thôi việc suy nghĩ, Kiều Hoa đứng dậy, rời đi dạo phố. Đường phố ở cổ đại
rất đẹp, người đi qua lại tấp nập, những tiếng cười rộn rã, vui vẻ từ
những người đi đường làm không khí ấm áp hẳn lên. Nhưng chỉ còn không
đầy một tháng nữa, bầu không khí này sẽ nặng nề hơn khi đại hội tỷ võ
đến. Cô bước nhanh về chỗ một người bán hồ lô ngào đường, theo kinh
nghiệm đọc truyện của cô, loại kẹo này có vẻ ăn rất ngon, mua một siêng
kẹo ăn thử, vị giác của cô như thăng hoa.
Kẹo hồ lô ngào đường mang theo vị ngọt lịm của đường, lại hòa quyện thêm
chút vị chua thanh mát của hoa quả, cảm giác khi ăn chào rất tuyệt vời.
Đang định ăn thêm một viên nữa thì một cô gái chạy theo một người đàn ông
hất cô ra làm rơi mất xiên kẹo của cô. Nhìn viên kẹo rơi dưới đất mà
lòng đau như cắt, cô ngước mắt lên nhìn người làm rớt đồ ăn của mình là
ai.vừa người mặt lên thì đã nghe lời mắng mỏ: " Ngươi đi đứng kiểu gì
vậy, xém tí nữa là đụng ngã bản tiểu thư rồi". Nói rồi cô ta còn ngầm
phát uy áp ra. Người này tâm cơ đủ độc, rõ ràng là cô ta đụng ngã người
khác lại quay ngược lại nói họ như vậy. Thật không hổ là người đã ức
hiếp thân thể này bao nhiêu năm làm thân thể này xém gặp diêm vương a.
Đập tan uy áp cô ta, cô lên tiếng ngược lại:
" Trần tiểu thư nói vậy là không được a, rõ ràng là cô đụng trúng ta làm
rơi cả kẹo của ta, bây giờ lại nói như vậy thật là có phần quá đáng a".