Xong xuôi mọi chuyện Ngọc Nữ thu xếp rời đi thì lúc này bỗng bên ngoài có
một cung nữ nghe tiếng động lạ nên chạy xem thì phát hiện Ngọc Nữ, cô
cung nữ kia liên la hoảng lên:
-Người đâu có thích khác, có thích khách!!!!!!!!
Một đám cấm vệ quân nghe tiếng kêu của cung nữ thì chạy tới đuổi theo Ngọc Nữ.
Ngọc Nữ nhanh chóng phi thân rời đi, nhưng không may, cấm vệ quân không hổ
là người được tuyển chọn kĩ càng. Thấy thân thủ của Ngọc Nữ lợi hại họ
chắc chắn không đuổi theo kịp nên đã hạ lệnh phóng tên.
Hàng vạn mũi tên bắn về phía Ngọc Nữ, tuy thân thủ của cô tốt nhưng cũng
không thể né tránh hết được nhiều mũi tên như thế.Nguy cơ khẩn cấp, Ngọc Nữ nhanh chóng ném ra một quả bom khói để lẩn trốn.
Lúc này trong hoàng cung có một người đàn ông đang cấp tốc phi ngựa ra
ngoài thành. Người đàn ông nọ vừa phi ngựa vừa chửi thề :
-Con mẹ nó chứ, con tiện tì Tố Như dám bỏ thuốc kích dục ông đây,ông đây thà đi kĩ viện chứ không thèm đụng vào người ả ta.
Người đàn ông này chính là Mạc Vân Phi, thái tử của Mạc quốc, hôm nay hắn
được quận chúa Tố Như mời tới phủ nói là cái gì bàn chính sự, ai ngờ
chính sự mà nàng nói chính là bỏ thuốc kích dục hắn chứ con mẹ nó.
Hiện giờ Mạc Vân Phi hắn phải đi tìm nữ nhân,cmn chứ đường đường là thái tử
Mạc Quốc như hắn mà lại bị người ta lừa uống thuốc kích dục, hại hắn
hiện giờ đã gần sáng lại phải đi tìm nữ nhân, bảo hắn phải tìm ở đâu a
.
Hắn cứ chạy
cứ chạy đã tới ngoại thành mà vẫn không thấy bóng dáng nữ nhân nào.
Thuốc của ả Tố Như kia thật mạnh, hắn sắp không chịu nổi rồi, không lẽ,
không lẽ hắn thật sự phải tìm một nam nhân để giải tỏa ư, ông trời ơi!
Ông có mắt không .
Trong lúc Mạc Vân Phi đang oán trách oonbg trời thì Ngọc Nữ đã chạy được ra
khỏi thành, trên người nàng bị dính khoản 2,3 mũi tên, tuy là Ngọc Nữ đã rút chúng ra và băng bó vết thương rôi, nhưng ai ngờ trên mũi tên còn
tẩm chất độc làm người ta tê liệt cơ chứ, nàng thoát ra được đám cấm vệ
quân truy đuổi kia là may mắn lắm rồi.
Độc trên mũi tên kia đang ngấm từ từ, Ngọc Nữ cảm thấy toàn thân mất sức, tê liệt, nàng ngã xuống mặt đất.
Mạc Vân Phi lúc này đã sắp chịu không nổi, hắn thấy phía xa có một nữ nhân
nằm bất tỉnh, bất kể nhan sắc thế nào, đối với Mạc Vân Phi lúc này, chỉ cần đối tượng là nữ nhân hắn đều có thể tạm chấp nhân.
Hắn bược xuống ngựa lao về phía Ngọc Nữ cởi hết xiêm y nàng ra, hắn cúi đầu hôn lấy đôi môi nhỏ của nàng.
Ngọc Nữ lúc này toàn thân đã tê liệt nàng chỉ có thể mặc cho nam nhân kia
muốn làm gì thì làm, nàng chỉ có thể nằm yên thôi huhu.
Cởi hết xiêm y của nàng ra nam nhân rút từ trong người ra một cái cự vật to lớn nóng hổi hung hăng mà đút vào cơ thể nhỏ bé của Ngọc Nữ, máu tươi
từ chỗ ấy chảy. Mạc Vân Phi điên cuồng giày vò cơ thể nhỏ bé của nữ nhân trước mặt đến tận 2 canh giờ cho tới khi cái cự vật to lớn ấy bắn một
đong nước màu trắng tinh khiết vào cơ thể của nàng. Cự vật kia xìu xuống hắn cũng mặc lại y phục cho nàng và hắn.
Hắn định rời đi nhưng bỗng cảm thấy tội lỗi, hắn xoay người nhìn khuôn mặt
Ngọc Nữ thật sâu một cái như muốn khắc cốt ghi tâm, rồi hắn để lại cho
cô một cái ngọc bội và một lá thư.