Mây đen áp thành, trời đất giá rét, Lý Vô Định dẫn đầu ba ngàn tinh binh
nằm rạp xuống trong đất tuyết ở gần nơi Nam Yến quốc dự trữ lương thực,
giá lạnh đem những tướng sĩ này lạnh đến chân tay tê buốt, hơi hơi động
đậy chỉ cảm thấy phần da trần vừa ngứa vừa đau.
Đột nhiên doanh trại Nam Yến quốc truyền đến âm vang hỗn loạn, các binh sĩ
giơ lên đuốc lửa dồn dập hướng phía tây chạy đi, Lý Vô Định nắm bắt cơ
hội, dẫn theo đội nhỏ nhanh chóng lẻn vào doanh trại.
Lẻn vào quá thuận lợi, trái lại khiến Lý Vô Định tâm thần không yên, mắt
thấy nơi dự trữ lương thực của Nam Yến quốc gần ngay trước mắt, xung
quanh yên tĩnh không tiếng động.
“Tướng quân?” Các tướng sĩ đều đang đợi mệnh lệnh của của Lý Vô Định.
Lý Vô Định hít thở ngày càng dồn dập, hắn quan sát xung quanh, chỉ thấy
một mãn đen kịt, kim rơi xuống đất cũng có thể nghe, đột nhiên ngoài xa
ánh lửa một chớp, con ngươi Lý Vô Định co rút, đứt hơi khản tiếng mà
hét: “Rút!!!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi, đội nhỏ mà Lý Vô Định dẫn đầu đã sớm bị tướng sĩ Nam Yến quốc mai phục ở nơi đây toàn bộ bao vây!
Trong chớp mắt, giết chóc gào thét âm vang xuyên suốt cả bầu trời, như muốn đem bầu trời u ám sống sống mà cắt ra!
Lý Vô Định không có hoảng loạn, nâng đao chống địch, hắn mạnh mẽ cắn răng
xuống, dường như mướn đem răng cắn nát, nhờ vào sự khích lệ của hắn,
tướng sĩ Bắc quốc vốn bị rối loạn tinh thần cũng dần dần kìm lòng xuống, cố gắng từ trong vòng vây đột phá ra ngoài!
Nhưng mà nơi đây chung quy là đại doanh trại của Nam Yến quốc, địch đông ta
ít, sau vài lần giết chóc, tướng sĩ Bắc quốc từng người từng người đổ
xuống, tanh đỏ thấm nhuần trên thân thể họ, dữ tợn chói mắt.
Tiết Nghiêm trầm tiếng hét to: “Lý tướng quân, đừng đấu tranh nữa, đầu hàng có thể bảo ngươi một mạng.”
Lời nói vừa dứt, Lý Vô Định đột nhiên dẫn binh buôn bỏ đột phá vòng vây,
quay người hướng nơi trữ lương giết đi, lúc tiếp cận kho lương, tướng sĩ Bắc quốc đã còn sót lại không quá trăm người, Lý Vô Định dẫn theo số
tướng sĩ đó trốn vào trong kho lương, sống chết mà giữ lại cửa của kho
lương! Và bên ngoài kho lương, là vô vàng địch quân Nam Yến quốc.
“Tiết tướng quân, tàn quân của Bắc quốc nhảy vào trong kho lương, chúng ta có cần phải nhanh chóng đột phá, đề phòng bọn họ hỏa thiêu kho lương.”
Thuộc hạ đi đến bẩm báo Tiết Nghiêm.
Tiết Nghiêm lắc lắc đầu: “Không cần, bọn họ đã là rùa ở trong hủ, bây giờ
đốt cháy kho lương, không lẽ muốn đem chính mình sống sống mà thiêu chết ở trong đó?”
Vừa nói, Tiết Nghiêm không nhanh không chậm đi qua đó, ở bên ngoài kho
lương cao giọng đàm phán: “Tiết mỗ đã nghe đại danh Lý tướng quân rất
lâu, không hề muốn cùng Lý tướng quân đọ gươm đọ giáo, hơn nữa quân
vương Bắc quốc xưa nay ngu dần, gian thần loạn chính, khiến cho dân
chúng Bắc quốc lầm than, cái loại quốc gia như vậy không đáng để tướng
quân ngài liều mạng bảo vệ a, hay là đầu hàng với Nam Yến quốc, cùng
nhau cứu vãn lê dân bá tánh? Nam Yến quốc bổ nhiệm người tài, nhất định
sẽ không đối xử tệ bạc với tướng quân.”
“Lý tướng quân… …”
Trong kho lương, Lý Vô Định từ từ lau đi máu trên mặt, nghe thấy phó tướng âm thanh run rẩy mà gọi mình, hắn ngẩng đầu dậy, quan sát xung quanh, vài
chục tên tướng sĩ mức độ bị thương không giống nhau nâng đỡ lẫn nhau,
sắc mặt ai ai cũng trắng bệch, cả mặt hiểu rõ sự tuyệt vọng không thể
cứu vãn.
“Tướng quân, chúng ta không có đường có thể lui nữa rồi.” Phó tướng lại nói.
Từng tiếng từng tiếng của phó tướng, giống như một con dao găm lạnh lùng,
mỗi nói một chữ đều hướng trong lòng Lý Vô Định đâm lên một dao.
Lý Vô Định không có nói gì, hắn lặng im ngẩng mắt, thần sắc như lá cờ bị
hủy hoại trong gió mạnh, thê lương bất cam như vậy đó. Bên ngoài kho
lương, lời lời khuyên hàng của Tiết Nghiêm truyền vào trong tai Lý Vô
Định, giống như rượu ngon kịch độc được ủ chế từ mật ong, đó là sự khao
khát được sống, cũng là sự nguyền rủa đối với lòng trung thành.
Trong kho lương, ánh mắt của tất cả tướng sĩ đều rơi lên người Lý Vô Định,
gánh nặng ngàn cân, hắn thở một hơi sâu, nhưng làm sao cũng không có
cách nào hít vào, hắn ngẩng đầu dậy hỏi: “Các ngươi, muốn sống tiếp
không?”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không có người đáp lại, mỗi người đều trầm mặc cúi đầu.
Bọn họ muốn chứ, ai không muốn sống tiếp a? Ai không muốn sinh ở một nơi
thái bình thịnh thế, có một mái nhà hoàn chỉnh chứ? Bọn họ đều là tướng
sĩ tuổi vẫn con trẻ, đều ở độ tuổi phong nhã hào hoa, ai không có mơ qua ước mơ rung chuyển trời đất, ai không có nghĩ qua tương lai vui vẻ an
khang chứ?
Giống như đã trải qua trăm năm dài đằng đẵng, phó tướng trước đó kêu gọi Lý
Vô Định cuối cùng cũng có hành động, hắn từ từ đứng dậy, từng bước từng
bước hướng cửa kho lương mà đi.
Lý Vô Định một lời không nói mà nhìn hắn, không có ngăn cản.
Tên phó tướng đó chân trái có vết thương do đao cắt, mỗi đi một bước đều
lảo đảo một cái, máu tanh đỏ men theo chân của hắn nhỏ giọt xuống đất,
vết máu rải đầy đến cửa kho lương, hắn đứng trước cửa kho lương, hít thở sâu vài cái, chậm rãi đưa tay ra.
Đôi mắt vốn hoàn toàn không có cảm xúc của Lý Vô Định chập chờn dần dần trợn lớn.
Tên phó tướng đó không có đẩy cửa ra! Hắn từ trong ngực lấy ra hỏa chiết*!
(*Hỏa chiết (火折): một vật có thể tạo ta lửa ở thời cổ đại tựa như hột quẹt thời nay.)
Phó tướng quay người qua, cắn răng lộ ra một nụ cười, hắn nhìn lên trông
không quá mười chín tuổi, trong nụ cười thậm chí còn mang theo một chút
ngây ngô, hắn vừa đốt cháy hỏa chiết, vừa ngâm nga ra một đoạn ca dao.”
Đó là ca dao dân gian của Bắc quốc, ca hát thịnh thế cùng thái bình, lúc
các tướng sĩ tổ chức hoạt động, thường sẽ vây quanh đống lửa hợp xướng.
Dần dần, trong kho lương các tướng sĩ khác toàn bộ đều bắt đầu hát theo,
tiếng hát dần dần làm lu mờ âm thanh Tiết Nghiêm bên ngoài khuyên bọn họ đầu hàng.
Bầu
bạn theo tiếng hát, Lý Vô Định nhìn thấy Tôn lão tướng quân nói với hắn
quân vương Bắc quốc đang nỗ lực trở thành một vị lương quân, hắn nhìn
thấy trên triều đình thân ảnh Tiêu Dư An vì bá tánh gặp nạn trừng trị
gian thần, hắn còn nhìn thấy dưới trăng khuyết, Tạ Thuần Quy cầm lấy ly
rượu đối với hắn tùy ý cười lớn, thiếu niên nói: Lý tướng quân, năm
tháng giang sơn, ta cùng Bắc quốc vinh nhục cùng nhau!
Lý Vô Định ngửa trời cười lớn, thả tiếng cùng các tướng sĩ hát lớn, hát rồi hát đáy mắt bỗng nhiên trào ra nước mắt.
Khói đen cuồn cuộn từ trong kho lương bốc lên, Tiết Nghiêm kinh hãi, vội
vàng gọi người lấy nước dập lửa. Tiếng hát ca dao Bắc quốc dần dần chôn
vùi trong lửa lớn hừng hực, ánh lửa ngút trời, thứ đốt cháy là thân xác
của tướng sĩ Bắc quốc, là xương của tướng sĩ Bắc quốc, là sự không hối
tiếc và lòng trung thành của tướng sĩ Bắc quốc.
Gió tuyết gào lên bi thương, giống như muốn mai táng hưng vong của quốc gia, xương trắng của anh hùng.
Ca dao dân gian của Bắc quốc từ trong doanh trại Nam Yến quốc dần dần tung bay lên không trung, hát tan mây đen, ca ngừng tuyết rơi, không qua
trăm dặm ngoài, Tạ Thuần Quy dẩn đầu viện quân mang theo cấp bách vận
chuyển quân lương hướng biên thành vội vã mà đi, ánh lửa cùng nắng sớm
cùng nhau soi sáng phía trước, Tạ Thuần Quy nheo mắt, đã nhìn thấy hình
dáng biên thành nơi không xa.
Có tướng sĩ đối với Tạ Thuần Quy nói: “Tạ phó tướng! Ngươi nhìn xem tuyết
ngừng rơi rồi, lương thực cũng đưa tới rồi, đợi ngươi và Lý tướng quân
tụ hợp lại sau đó, chúng ta nhất định có thể đem Nam Yến quốc ngăn chặn ở ngoài biên cương!”
Đôi ngươi Tạ Thuần Quy có ánh sáng, đó là sự mong đợi khi nghĩ đến lúc có thể cùng Lý Vô Định cùng nhau chinh chiến sa trường,
Đại khái là bởi vì thời tiết trở tốt, các tướng sĩ vận chuyển lương thực
cảm xúc dâng cao, đột nhiên cao giọng hát lên ca dao dân gian Bắc quốc,
ca hát về thịnh thế thái bình, Bắc quốc an khang, tiếng hát suốt đường
đem Tạ Thuần Quy đưa đến biên thành ngoài.
Tạ Thuần Quy cười ở biên thành ngoài to giọng hét: “Lý tướng quân, chúng ta đem lương đưa đến rồi! Mau mở của thành a!”
Đi đôi với tiếng hát, cổng thành nặng nề chầm chậm mở ra, nụ cười của Tạ Thuần Quy cũng dần dần đông cứng lại ở trên mặt.
Nhân sinh thất thường, trước sau không cách nhau nhau mấy canh giờ, không cách nhau nhau mấy canh giờ a.
Nếu như Tạ Thuần Quy sớm thêm vài canh giờ đưa đến, có lẽ Lý Vô Định đã không đi cướp lương.
Nhưng mà thế gian không có nếu như, có thì chỉ là một câu cảm thán yếu ớt và ân hận khóc thảm của một ai đó trong sử sách.