Nội tâm Tiêu Dư An đem quốc mắng đến điên qua đảo lại, lặp đi lặp lại mà
hét đến cả trăm lần, sau đó một tay bảo vệ bụng của mình, một tay nắm
thành đấm, đấm thẳng vào mặt Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh dễ dàng tránh khỏi nắm đấm này, chuyển người về muốn đè lại
lên Tiêu Dư An, ngoài Tẩm cung đột nhiên truyền lại tiếng gõ cửa!
Giọng nói của Dương Liễu An gấp rút truyền tới: “Hoàng thượng người làm sao vậy? Vi thần nghe thấy tiếng động rất lớn.”
Con ngươi Án Hà Thanh cấp tốc co lại, trong lòng hoang mang, vội vàng đưa tay, muốn bịt lại miệng của Tiêu Dư An.
“Ta… … ưm ưm!” Tiêu Dư An vừa mới thét lên được một chữ, còn những lời còn
lại đã bị diệt hết trong lòng bàn tay của Án Hà Thanh.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng? Người không sao chứ?” tiếng gõ cửa cùng với tiếng thở của Án Hà Thanh đồng thời bắt đầu trở nên dồn dập.
Án Hà Thanh thừa biết, nếu như bây giờ thị vệ mà vào, chính mình không
những không giết được quân vương Bắc quốc, hơn nữa chính hắn cũng sẽ
chết không chỗ chôn thân! Án Hà Thanh một tay giữ chặt lấy miệng của
Tiêu Dư An, một tay lần nữa kẹp lên cổ họng Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An tự nhiên sẽ không để người khác muốn làm gì thì làm, nhân lúc Án
Hà Thanh trong ranh giới hoảng loạn, một miệng hung hăng mà cắn vào tay
Án Hà Thanh, đồng thời còn liều hết sức lực, muốn đem tay đang bịt miệng mình của Án Hà Thanh tách ra.
Tiếng gõ cửa bên ngoài Tẩm cung liên tục vang lên, Dương Liễu An gấp gáp nói: “Hoàng thượng? Hoàng thượng người mà không đáp lại nữa, thì vi thần đi
vào đây!”
Tay
của Án Hà Thanh đã bị Tiêu Dư An cắn ra máu, dưới cơn đau đớn hắn căn
bản không thể dùng lực, đại cục đã định, Án Hà Thanh tuyệt vọng mà nhắm
lại mắt.
Ngoài
cửa truyền đến tiếng két két mở cửa, và cùng lúc đó, Tiêu Dư An dồn sức
mà tách tay của Án Hà Thanh ra, đến thở gấp cũng không kịp, đứt hơi khản tiếng mà hét lớn: “Đừng vào đây!!!”
Thế giới trong nháy mắt trở nên yên lặng, cánh cửa vừa mới đẩy ra khe hở lại lập tức đóng lại.
m thanh lo lắng của Dương Liễu An từ ngoài Tẩm cung truyền tới: “Hoàng
thượng, âm thanh của người bị làm sao vậy? Người không sao chứ?”
Án Hà Thanh đang ngây người, ngẩn ngơ mà nhìn Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An hơi thở yếu đuối mà ho vài tiếng, sau đó lấy hết sức nói: “Ta
không sao, không có chuyện gì, ngươi tiếp tục tuần đêm, bất luận nghe
thấy tiếng động gì cũng đừng có vào đây.”
“Dạ, tuân chỉ.” Ngoài cửa đã xong, tiếp theo sau đó cũng không còn tiếng động nào.
Những câu đó nói xong, Tiêu Dư An đã mất hết toàn bộ sức lực, hắn ôm lấy bụng, cuộn tròn lại trên giường, giống như phế nhân.
Án Hà Thanh không còn làm loạn nữa, lúng túng một hồi, khó có thể tin được mà lẩm bẩm hỏi: “Tại sao… …”
Tiêu Dư An mở mắt muốn nhìn Án Hà Thanh, nhưng hai mắt mờ nhòe, không có
cách nào điều chỉnh: “Ta đã nói rồi, ta thật sự không phải quân vương
Bắc quốc, nếu như ta muốn ngươi chết, vậy lần đầu gặp nhau ở trong nhà
lao, thì ngươi đã chết rồi, lần đó ta đã không có ra tay, vậy thì từ đó
về sau, ta cũng sẽ không có loại ý nghĩ đó nữa.”
Án Hà Thanh nhẹ nhàng rủ mi xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tiêu Dư An đưa ra một động tác tay xin thề, ánh mắt nghiêm túc, biểu cảm
trịnh trọng: “Án Hà Thanh, ta chỉ thiên chỉ địa chỉ lương tâm, ta lúc
nãy không hề nói nửa câu nói dối, với lại ta từ nay về sau, bất luận thế nào cũng sẽ không hại ngươi, bất luận thế nào.”
Án Hà Thanh ngẩng đầu, nhìn Tiêu Dư An, cả con người vẫn còn đang trong
trạng thái cảnh giác, hai người nhìn nhau rất lâu, nhưng Án Hà Thanh lại hoàn toàn không có chút ý công kích nào, Tiêu Dư An nản lòng, kéo chăn, đắp chăn, nằm xuống, nhắm mắt.
Án Hà Thanh cảm thấy thật lạ lùng mà hỏi: “... ...Ngươi đang làm gì?”
“Đi ngủ a.” Tiêu Dư An dùng chăn quấn chặt lấy mình, chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều rất đau, cổ họng dường như bị than lửa đốt qua,
khàn khàn khô nhức, vừa đau vừa ráp, “Những thứ ta nên nói cũng đã nói
hết, tin hay không tùy ngươi, ngươi vẫn còn muốn bóp chết ta, thì cứ bóp đi, dù sao ta cũng là người đã chết qua một lần, vẫn còn sợ lần thứ hai sao?”
Bên cạnh tức thời không có tiếng động, Tiêu Dư An vốn đã mệt, bây giờ thả lỏng một cái, lại thật sự buồn ngủ.
Dường như dài đằng đẵng như một thế kỷ, trong lúc Tiêu Dư An mê mê màng màng
muốn đi vào giấc mộng, cảm giác thấy người bên cạnh cũng từ từ mà nằm
xuống.
Tiêu Dư An dựa vào bản năng chia một nửa chăn qua bên đó
Bên đó trầm mặc rất lâu, cũng kéo chăn qua.
Tiêu Dư An tỉnh lại sơ sơ, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Ta biết ngươi vẫn chưa thể
hoàn toàn tin tưởng lời ta nói, không sao cả, ở lâu mới biết lòng người
hay dở, dù sao ta là người của ngươi.”
Dừng lại một chút, cảm thấy không đúng, Tiêu Dư An bổ sung: “Là người sẽ
giúp đỡ ngươi, đúng rồi, ngươi vẫn nguyện ý ở lại Cảnh dương cung chứ?”
Án Hà Thanh tự cười chế giễu hỏi lại: “Ta còn có thể đi đâu?”
Tiêu Dư An mỉm cười: “Ta cũng không có nơi nào để đi, hay là ở chung với nhau đi nha.”
Và sau đó nữa, cả một đêm không còn lời nào, ngủ yên đến sáng mai.